Mỉm Cười Và Trả Thù

Chương 4: Mỉm Cười Và Trả Thù



Nhưng khi họ vì xót thương con gái lớn yếu ớt, đẩy tôi – đứa con gái út yếu ớt bệnh tật – ra ngoài, họ có bao giờ hỏi tôi có đồng ý không? Khi họ lấy một tỷ tiền sính lễ từ nhà họ Chu để lấp đầy nợ nần, duy trì lối sống xa hoa, tôi có được hưởng chút nào không?

Giờ đây nhà họ Chu muốn hủy hôn, năm mươi triệu, họ không bỏ ra một xu, nhưng lại bắt tôi gánh hết. Được thôi, tôi sẽ gánh. Nhưng sau khi gánh chịu xong, tôi sẽ không bao giờ là người nhà họ Giang nữa.

"Uyển Uyển, em nói gì đi chứ." Chị dâu đứng dậy, không hài lòng đẩy nhẹ tôi.

"Năm mươi triệu, con đã nghĩ ra cách rồi."

"Con thật sự có cách sao?" Tôi thấy ánh mắt của mẹ sáng lên ngay lập tức.

"Chỉ là, có thể sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Giang chúng ta."

"Ý con là sao?"

Tôi khẽ cười: "Tối nay, tại buổi dạ tiệc, con gặp một thương gia giàu có từ Philippines. Sau khi biết tình cảnh của con, ông ấy đồng ý giúp con trả năm mươi triệu. Nhưng ông ta đã có vợ con, vì vậy con chỉ có thể l.à.m t.ì.n.h nhân của ông ấy."

"Con thật sự không còn cách nào khác, nên đành phải đồng ý thôi."

"Chỉ là nếu con và ông ấy đi cùng nhau, mối quan hệ này chắc chắn sẽ không giấu được."

"Con làm sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy!"

"Phải đấy, nhà họ Giang chúng ta là gia đình nề nếp, tổ tiên từng có người đỗ cử nhân, tiến sĩ! Nếu con l.à.m t.ì.n.h nhân của người ta, thì mấy đời của nhà mình sẽ bị con làm mất mặt hết!"

"Vậy các người muốn thế nào? Hay là bán một vài tài sản để lấy năm mươi triệu trả cho nhà họ Chu?"

Một lúc lâu không ai lên tiếng, bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.

"Uyển Uyển à." Bố tôi, người nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng.

"Năm mươi triệu của nhà họ Chu, không thể không trả."

"Mặt mũi nhà họ Giang, cũng không thể mất."

Tôi cố ý cười lạnh một tiếng: "Vậy chẳng thà không nhận tôi làm con gái nữa!"

Chị dâu xoa bụng, khẽ lẩm bẩm: "Vậy cũng coi như là biết điều."

"Thế này đi." Cuối cùng, bố tôi quyết định. Nhà họ Giang sẽ đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với tôi, nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài. Tôi vẫn là con gái nhà họ Giang, họ sẽ không từ bỏ tôi. Tôi biết rõ, đây chỉ là trò lừa của nhà họ Giang để dỗ dành tôi. Chỉ cần năm mươi triệu được gửi đến nhà họ Chu, tôi sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng họ không biết, đó chính là điều tôi mong muốn.

Sáng hôm sau, khoảng chín giờ, tôi nhận được cuộc gọi từ Trần tiên sinh.

"Giang Uyển, cô kiểm tra tin nhắn đi, chắc là tiền đã được chuyển rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vội mở tin nhắn, quả nhiên, tiền đã được chuyển vào tài khoản mười phút trước.

"Tôi nhận được rồi."

"Hôm nay cô giải quyết chuyện hủy hôn đi, tôi sẽ cho tài xế đến đón cô…"

"Trần tiên sinh, có thể nhờ anh một chuyện được không?"

"Cô nói đi."

"Anh có thể, tạm thời đừng để ai biết chúng ta sẽ kết hôn không?" Tôi không muốn gia đình họ Giang, những con người tham lam ấy, lợi dụng cơ hội này để bám víu lấy Trần tiên sinh, làm phiền anh thêm những rắc rối không cần thiết.

"Cô không muốn người khác biết?"

"Không phải, chỉ là tạm thời thôi, được không?"

"Được, tôi sẽ sắp xếp người khác đến đón cô."

Sau khi chuyển năm mươi triệu vào tài khoản của Chu Văn Uyên, nhà họ Giang sẽ đăng báo cắt đứt quan hệ với tôi. Trần tiên sinh muốn công khai hay giữ bí mật chuyện kết hôn, tôi đều sẽ hết sức phối hợp với anh. Khi đó, vì đã cắt đứt quan hệ, nhà họ Giang dù có muốn cũng không thể làm phiền đến Trần tiên sinh.

Sau khi chuyển tiền vào tài khoản của Chu Văn Uyên, tôi chụp ảnh lưu lại biên lai. Khi Chu Văn Uyên gọi điện đến, tôi nhìn thấy thông báo cắt đứt quan hệ của nhà họ Giang trên mục rao vặt của tờ báo. Tôi chăm chú nhìn vào mấy dòng chữ đó, xem đi xem lại nhiều lần, rồi tiếp tục chụp ảnh lại, cẩn thận giữ tờ báo.

Giọng Chu Văn Uyên khàn khàn: "Giang Uyển, em lấy đâu ra số tiền này?"

"Năm mươi triệu không phải là con số nhỏ, nhà họ Giang không thể có được, ai đã đưa cho em, nói rõ ra!"

"Chuyện này không liên quan đến anh, anh nhận tiền rồi, từ nay chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa."

Nói xong, tôi định tắt máy. Chu Văn Uyên bỗng gọi tên tôi: "Giang Uyển, em nghĩ anh chỉ vì năm mươi triệu này sao?"

"Anh vì cái gì cũng không còn liên quan đến tôi nữa."

"Giang Uyển, em phải biết rằng, nếu anh không gật đầu, cả Hồng Kông này, không có người đàn ông nào dám lấy em."

Tôi cười nhẹ qua điện thoại: "Thật sao?"

"Nếu em không tin, cứ thử mà xem."

Tôi không muốn lãng phí thêm lời nào với anh ta, liền cúp máy ngay lập tức. Vừa cúp máy, điện thoại lại đổ chuông. Tôi định chặn số thì thấy ba chữ hiện lên trên màn hình: Trần Tông Đình.

"Nhà họ Giang muốn cắt đứt quan hệ với cô?"