Miếu Cổ Gió Than

Chương 10



Sau những sự kiện chấn động tại An Mộc, Linh, Quang và Mai trở về thành phố, mang theo trong lòng những cảm xúc lẫn lộn. Sự thanh thản khi đã giúp giải thoát oan hồn Cô Hoa, sự xót xa cho những bi kịch trong quá khứ, và cả một chút lo âu về tương lai.

Linh cố gắng trở lại cuộc sống thường nhật. Cô hoàn thành luận văn tốt nghiệp, ra trường và bắt đầu tìm kiếm một công việc liên quan đến ngành khảo cổ học. Tuy nhiên, những gì cô đã trải qua ở An Mộc đã thay đổi cô. Cô không còn hứng thú với việc đào bới, khám phá những di tích cổ xưa nữa. Thay vào đó, cô muốn tìm hiểu về lịch sử, văn hóa của những vùng quê nghèo khó, muốn giúp đỡ những người dân nơi đây xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng quá khứ không dễ dàng buông tha cho Linh. Mặc dù Cô Hoa đã được siêu thoát, Linh vẫn thường xuyên gặp những giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, cô thấy mình lạc vào một khu rừng tre rậm rạp, nghe thấy tiếng gió rít gào và tiếng khóc ai oán. Cô biết rằng đó là những âm thanh của miếu Gió Than, những âm thanh đã ám ảnh cô trong suốt thời gian qua.

Một ngày nọ, Linh nhận được một cuộc điện thoại từ trưởng làng An Mộc. Ông cho biết, sau lễ cầu siêu, ngôi miếu Gió Than đã tự sụp đổ. Dân làng tin rằng đó là dấu hiệu cho thấy Cô Hoa đã hoàn toàn được giải thoát.

"Cảm ơn các cháu. Nhờ có các cháu mà làng An Mộc mới có được ngày hôm nay," trưởng làng nói.

Linh nghe xong, cảm thấy một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng. Cô tin rằng Cô Hoa đã thực sự được yên nghỉ.

Tuy nhiên, trưởng làng cũng cho biết thêm một điều khiến Linh không khỏi băn khoăn. Sau khi ngôi miếu sụp đổ, gió trong rừng tre đã lặng đi, lần đầu tiên sau hàng thế kỷ. Dân làng cảm thấy rất lạ lẫm, vì họ đã quen với tiếng gió rít gào mỗi ngày.

"Có lẽ đó là một điềm báo tốt," trưởng làng nói. "Có lẽ từ nay trở đi, làng An Mộc sẽ không còn phải chịu đựng những tai ương nữa."

Linh cảm ơn trưởng làng và cúp máy. Cô ngồi lặng lẽ trong phòng, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô cảm thấy rằng câu chuyện về miếu Gió Than đã khép lại, nhưng đồng thời, một chương mới trong cuộc đời cô lại mở ra.

Vài tháng sau, Linh quyết định trở lại An Mộc. Cô muốn tận mắt chứng kiến sự thay đổi của ngôi làng, muốn gặp lại những người dân thân thiện.

Khi Linh đến An Mộc, cô nhận thấy rằng ngôi làng đã thực sự thay đổi. Những ngôi nhà được xây mới khang trang hơn, đường xá được sửa sang sạch đẹp hơn. Dân làng sống vui vẻ và hòa thuận với nhau.

Linh đến thăm mộ của Cô Hoa, đặt lên đó một bó hoa tươi. Cô thầm cầu nguyện cho linh hồn của cô gái được an nghỉ.

Sau đó, Linh đến gặp mụ Giang, người đã kể cho cô nghe về câu chuyện của miếu Gió Than. Mụ Giang rất vui khi gặp lại Linh.

"Cô đã làm được một việc tốt. Cô đã giúp Cô Hoa được giải thoát," mụ Giang nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi chỉ là một người bình thường. Chính dân làng mới là người đã giúp Cô Hoa," Linh скромно đáp.

"Không, cô mới là người có công lớn nhất. Cô đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong lòng dân làng," mụ Giang nói.

Linh cảm ơn mụ Giang và tạm biệt bà. Cô đi dạo quanh làng, ngắm nhìn những đổi thay của nơi đây.

Khi Linh chuẩn bị rời làng, cô chợt nghe thấy một giọng nói thì thầm sau lưng.

"Ta đi rồi..." giọng nói đó nói. "...nhưng có chắc ta đã đi mãi không?"

Linh giật mình quay lại, nhưng không thấy ai cả. Cô nhìn quanh, chỉ thấy những hàng tre xanh ngát và con đường đất vắng vẻ.

Cô rùng mình, cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cô tự nhủ rằng đó chỉ là do cô quá mệt mỏi nên mới nghe nhầm.

Khi Linh về lại thành phố, cô bắt đầu viết một bài luận văn về những gì cô đã trải qua ở An Mộc. Cô muốn chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người, muốn cho họ thấy rằng quá khứ có thể ám ảnh chúng ta, nhưng chúng ta có thể vượt qua nó bằng tình yêu và lòng trắc ẩn.

Tuy nhiên, khi Linh gửi bài luận văn cho các trường đại học và nhà xuất bản, cô đều nhận được những lời từ chối. Họ cho rằng câu chuyện của cô quá kỳ lạ, quá khó tin, không phù hợp với tiêu chuẩn học thuật.

Linh cảm thấy thất vọng, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô quyết định tự mình xuất bản bài luận văn, dù biết rằng nó sẽ không được nhiều người biết đến.

Sau khi bài luận văn được xuất bản, Linh nhận được rất nhiều phản hồi từ độc giả. Có người tin vào câu chuyện của cô, có người nghi ngờ, có người chỉ trích.

Nhưng dù sao đi nữa, Linh cũng cảm thấy hài lòng. Cô đã làm tất cả những gì có thể để chia sẻ câu chuyện của mình.

Sau đó, Linh sống một cuộc sống

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com