Ánh nắng chiều chênh chếch xuyên qua những tán tre già, nhuộm vàng con đường đất dẫn vào làng An Mộc. Linh nhíu mày, đưa tay che bớt ánh sáng chói chang. Tiếng ve kêu râm ran như muốn thiêu đốt mọi thứ. Cái nóng hầm hập của vùng quê hẻo lánh này khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
"Đến nơi rồi đó Linh ơi!" giọng Tuấn vang lên từ phía sau, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Linh gật đầu, nhìn về phía trước. Trước mắt cô là một cổng làng cũ kỹ, mái ngói đã sứt mẻ, rêu phong phủ kín. Hai bên cổng là hàng tre xanh ngắt, thân cây cao vút, vươn mình đón gió. Gió ở đây mạnh thật. Vừa đặt chân vào cổng làng, Linh đã cảm nhận được một luồng gió mạnh thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và một chút gì đó... tanh tưởi.
Linh, sinh viên năm cuối ngành khảo cổ học, cùng nhóm bạn thân gồm Tuấn, Mai và Quang, quyết định chọn An Mộc làm địa điểm nghiên cứu cho khóa luận tốt nghiệp. Mục tiêu của họ là một ngôi miếu cổ không có tên, nằm sâu trong rừng tre phía sau làng. Dân làng gọi nó là "Miếu Gió Than".
"Nghe nói miếu này bỏ hoang hơn trăm năm rồi," Mai nói, giọng háo hức. "Chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị để khám phá."
Quang, chàng trai có vẻ ngoài bụi bặm và tính cách táo bạo nhất nhóm, cười khẩy: "Toàn mấy chuyện đồn nhảm thôi. Chắc là do mấy ông thầy cúng thêu dệt để dọa trẻ con."
Linh không nói gì, chỉ im lặng quan sát. Cô cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ bao trùm ngôi làng này. Dường như có một điều gì đó u ám, bí ẩn đang ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình yên của nó.
Đoàn người đi sâu vào làng. Những ngôi nhà mái ngói đỏ san sát nhau, tường vôi đã nhuốm màu thời gian. Người dân An Mộc có vẻ hiếu khách. Họ dừng lại, nhìn đoàn người với ánh mắt tò mò, nhưng cũng có một chút e dè.
"Chào các cháu, các cháu là người ở đâu đến vậy?" một bà cụ chống gậy chậm rãi tiến lại gần.
"Dạ, chúng cháu là sinh viên đến từ thành phố. Chúng cháu muốn tìm hiểu về cái miếu cổ trong làng mình ạ," Tuấn lễ phép trả lời.
Khuôn mặt bà cụ bỗng trở nên nghiêm trọng. Bà nhìn Linh và các bạn bằng ánh mắt dò xét.
"Cái miếu đó... không tốt đâu các cháu ạ. Tốt nhất là đừng có dây vào." giọng bà cụ run run.
"Sao vậy bà? Nghe nói miếu đó có nhiều cổ vật lắm mà," Quang tò mò hỏi.
Bà cụ lắc đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi. "Miếu đó là nơi ở của ma quỷ. Đừng ai dại dột mà đến gần."
Nói xong, bà cụ vội vã quay lưng, bước đi khuất sau những hàng tre.
"Thấy chưa? Tớ bảo rồi mà," Quang nhún vai. "Chắc lại mấy chuyện mê tín dị đoan thôi."
Linh không đồng ý với Quang. Cô cảm thấy những lời cảnh báo của bà cụ không đơn giản chỉ là mê tín. Dường như có một bí mật đen tối nào đó đang được che giấu ở ngôi làng này.
Đêm đầu tiên ở An Mộc, nhóm của Linh được tá túc tại nhà của một người dân tốt bụng tên là ông Ba. Ngôi nhà tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ và thoáng mát. Sau khi ăn tối, mọi người cùng nhau ngồi trò chuyện, bàn bạc về kế hoạch nghiên cứu.
"Ngày mai chúng ta sẽ vào rừng tìm miếu cổ. Tớ đã xem bản đồ rồi, nó nằm ở phía Tây của làng," Linh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tớ nghe nói đường vào miếu rất khó đi, lại còn nhiều rắn rết nữa," Mai lo lắng.
"Không sao đâu, tớ đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ rồi," Quang cười tự tin.
Đêm xuống, An Mộc chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Tiếng côn trùng kêu rả rích hòa cùng tiếng gió thổi xào xạc qua những hàng tre. Linh nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Cô cảm thấy một sự bất an mơ hồ đang xâm chiếm tâm trí.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng khóc thút thít vọng lại từ phía xa. Tiếng khóc yếu ớt, ai oán, như tiếng than van của một linh hồn lạc lối. Linh giật mình ngồi dậy, lắng nghe. Tiếng khóc ngày càng rõ hơn, như thể nó đang đến gần cô hơn.
"Ai vậy?" Linh thì thầm.
Tiếng khóc vẫn tiếp tục, vọng lại trong gió. Linh cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Cô cố gắng trấn an bản thân rằng đó chỉ là do cô quá mệt mỏi nên mới nghe nhầm. Nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng, như một lời ám ảnh dai dẳng.
Linh quyết định ra ngoài xem sao. Cô nhẹ nhàng mở cửa, bước ra khỏi phòng. Bên ngoài, bóng đêm bao trùm mọi thứ. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, hắt những bóng cây lên mặt đất, tạo thành những hình thù kỳ dị.
Tiếng khóc vẫn vọng lại, dẫn Linh đi sâu vào trong làng. Cô đi theo tiếng khóc, đến một con đường nhỏ dẫn vào rừng tre. Lúc này, tiếng khóc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Linh có thể cảm nhận được sự đau khổ, tuyệt vọng tột cùng trong tiếng khóc đó.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo tiếng khóc. Linh rùng mình, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô ngước nhìn lên, và rồi cô nhìn thấy.
Ở phía cuối con đường, giữa những hàng tre cao vút, một bóng người phụ nữ mặc áo trắng đang đứng. Mái tóc xõa dài che khuất khuôn mặt. Người phụ nữ đó đang khóc, tiếng khóc vang vọng trong đêm tối, như một lời than oán, như một lời nguyền rủa.
Linh đứng sững người, không thể thốt nên lời. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng đang xâm chiếm trái tim. Cô muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân cô như bị chôn chặt xuống đất.
Người phụ nữ áo trắng vẫn tiếp tục khóc. Rồi, cô ta từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt dần hiện ra trong ánh trăng mờ ảo. Linh nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, không còn chút sinh khí. Đôi mắt sâu hoắm, đen láy, nhìn chằm chằm vào cô. Và trên khuôn mặt đó, có một vết rách dài, kéo từ khóe miệng đến tận mang tai.
Linh hét lên một tiếng kinh hoàng, rồi ngất lịm đi.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường. Ánh nắng ban mai chiếu qua khe cửa, xua tan đi bóng tối của đêm qua. Linh ngồi bật dậy, thở dốc. Cô đưa tay lên xoa trán, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
"Linh, cậu sao vậy? Cậu gặp ác mộng à?" Mai lo lắng hỏi.
Linh gật đầu, kể lại cho Mai nghe về những gì cô đã thấy đêm qua.
"Chắc là do cậu mệt quá thôi," Mai an ủi. "Đừng lo lắng, không có gì đâu."
Nhưng Linh biết, những gì cô đã thấy đêm qua không phải là một giấc mơ. Nó là một lời cảnh báo, một điềm báo về những điều kinh khủng sắp xảy ra.
Và rồi, cô nhận ra một điều. Tiếng khóc mà cô đã nghe đêm qua, nó không phải là tiếng gió. Nó là tiếng than. Tiếng than của một oan hồn.