Giang Niệm bị người ta đưa lên giường, nàng đ.á.n.h giá toàn bộ căn phòng. Nào ngờ, d.ư.ợ.c lực trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, cơn buồn ngủ ập tới, trước mắt nàng tối sầm lại.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn lồng dưới mái hiên hắt vào, rải rác trên nền gạch lát sàn bên trong cánh cửa.
Nàng thử nhích người, hai tay hai chân đều bị trói gô, cánh tay đã bắt đầu tê dại, mỏi nhừ. Nàng khó khăn ngồi dậy, đặt chân lên ghế đôn, chỉnh đốn thân hình, co gối, dùng sức, nhảy xuống khỏi ghế đôn.
Rồi nàng lại nhảy thêm mấy bước nữa, chỉ bấy nhiêu đó thôi nàng đã có chút khí thở dốc. Hai tay bị trói ngược ra sau, bước chân không vững vàng, mỗi lần nhảy đều có nguy cơ ngã.
Vừa nhảy được vài bước, đã có tiếng bước chân đi đến. Lúc này mắt nàng đã thích nghi với bóng tối, đảo mắt nhìn quanh, cả căn phòng chỉ có một chiếc bình phong phía sau là có thể ẩn thân. Giờ phút này đã không còn lo nghĩ được nhiều, dù là bò nàng cũng phải bò tới đó.
Ngay khi nàng vừa xoay người ẩn vào sau bình phong, cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra.
Tiếng bước chân vững vàng tiến vào, theo sau hắn, lại là mấy bước chân nhẹ và vụn vặt hơn, hẳn là của các nha hoàn. Không lâu sau, ánh nến vàng rực thắp sáng căn phòng.
“Đại gia có cần chuẩn bị nước nóng không?” Một nha hoàn hỏi.
Nam nhân khẽ “ừm” một tiếng.
Một lúc sau, các nha hoàn bắt đầu bưng nước nóng từ bếp vào phòng.
An Nỗ Nhĩ ngồi tựa trên một chiếc La Hán Tháp, gò má ửng đỏ, hiển nhiên đã uống không ít rượu. Dù vừa rồi đã đứng ở đình hồ đón gió, nhưng mùi rượu nồng nặc trên người vẫn không tan đi. Hắn thở ra một hơi men say, dụi dụi thái dương, rồi từ từ nhắm mắt lại.
“Gia, nước nóng đã chuẩn bị xong.”
Không thấy hồi đáp, các nha hoàn bắt đầu tuần tự lui ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại.
Ước chừng qua thời gian một chén trà, An Nỗ Nhĩ vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, thân thể ngả về sau, hai chân hơi mở rộng mà ngồi, một tay đặt trên tay vịn ghế, tay còn lại buông thõng xuống.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài khàn đặc thoát ra từ cổ họng nam nhân, vang vọng rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng. Kế đến là tiếng vải vóc sột soạt, rồi tiếng bước chân đi về phía gian tắm phía sau bình phong.
An Nỗ Nhĩ tiến vào gian tắm, từng lớp xiêm y được trút bỏ, để lộ nửa thân trên cường tráng, trần trụi, chỉ còn mặc một chiếc quần lụa mềm. Hắn đi đến bên cạnh bồn tắm, đưa tay thăm dò nước, khuấy nước hai cái, rồi rút tay ra.
Trán Giang Niệm rịn đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt đẫm và dính nhớp, vì quá tĩnh lặng nên nàng phải nín thở. Qua khe hở của tấm ván ngăn, nàng thấy nam nhân đã cởi áo trên, vội vàng quay mắt nhìn sang chỗ khác. Nhưng đợi mãi, nàng không thấy bất cứ động tĩnh gì nữa.
Nàng đành phải nhìn qua khe hở lần nữa. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì toàn thân nàng như bị đóng băng, huyết mạch ngưng đọng. Ngay khoảnh khắc nàng nhìn về phía hắn, nam nhân cũng đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Qua cái khe nhỏ thế này, y không thể nào nhìn thấy nàng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
An Nỗ Nhĩ vừa bước vào gian tắm đã cảm thấy có điều bất thường, y biết trong phòng có người, nên mượn cớ thử nước để tìm ra nơi ẩn nấp của người kia.
Ánh mắt nam nhân trầm xuống, mẫu thân quả nhiên không cam tâm, còn dám giấu người vào gian tắm. Bà ta sợ người c.h.ế.t chưa đủ nhanh sao?
Không kịp để Giang Niệm phản ứng, nam nhân bước hai bước qua, đưa tay vòng qua tấm ván ngăn, túm lấy cổ nàng lôi ra, không nói một lời thừa thãi, y ghì chặt cổ nàng, kéo lê đến cạnh bồn tắm, rồi nhấn nàng xuống nước. Nửa thân trên của nàng chìm hẳn trong làn nước.
Hắn cứ đứng đó lạnh lùng nhìn nàng giãy giụa hấp hối, chờ nàng từ từ c.h.ế.t chìm.
Giang Niệm không thể thở được, lồng n.g.ự.c như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn. Khoảnh khắc này nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp, từng nhịp nhanh chóng vang vọng trong tai.
Làm sao nàng có thể c.h.ế.t đi một cách hồ đồ như vậy? C.h.ế.t ở đất khách quê người, c.h.ế.t dưới tay một người thậm chí nàng còn không quen biết.
Trong lòng nghĩ vậy, đôi chân nàng loạn xạ đá về phía sau, động tác giống hệt một con sâu mềm đang cong mình. Sức lực của người sắp c.h.ế.t thật kinh người. Trong lúc giãy giụa, nàng đá trúng nam nhân phía sau một cái, hắn phát ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt. Nàng như nhìn thấy hy vọng sống sót, càng thêm gắng sức đá loạn xạ.
Nhưng đôi chân đá lung tung trong không trung đã bị một lực đạo chặn lại, gông chặt mắt cá chân nàng như xiềng sắt.
An Nỗ Nhĩ một tay nắm chặt mắt cá chân nàng, cảm giác mềm mại dưới ngón tay khiến y kinh ngạc. Nhìn lên trên, là bắp chân trắng nõn lộ ra trong lúc nàng đá loạn xạ.
Lúc này y mới chú ý thấy hai tay người phụ nữ bị dây thừng trói ngược ra sau, trong mắt chợt lóe lên một tia bất ngờ. Y bèn kéo nàng lên khỏi mặt nước, ném xuống nền đất.
Giang Niệm mềm nhũn nằm phục trên mặt đất, theo bản năng há miệng hít thở, muốn lấp đầy không khí vào lồng n.g.ự.c khô kiệt. Đầu óc nàng vẫn trống rỗng, đợi cơ thể và trí óc từ từ hồi phục, nàng vô thức co người vào góc tường, từ từ ngồi tựa lên, co hai chân lên che chắn trước người, run rẩy, đôi mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.
An Nỗ Nhĩ cứ đứng yên đó, đôi mắt nhìn xuống, đ.á.n.h giá nàng từ đầu đến chân, khẽ nhếch mày.
Mái tóc đen nhánh được tết thành bím, vấn thành hai búi to nhỏ sau gáy. Những sợi tóc mai và tóc mái lưa thưa vì dính nước, dính vào má.
Đôi mắt diễm lệ không rõ là ngập nước hay ngập lệ, đang ướt át cảnh giác nhìn y. Xuống dưới một chút là chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, vì quá căng thẳng nên hai cánh mũi hơi căng ra. Xuống nữa, là đôi môi hơi dày, khẽ mở, theo nhịp lồng n.g.ự.c phập phồng mà thở dốc.
Vì vừa giãy giụa, một bên vai bóng loáng của nàng đã lộ ra, vài sợi tóc ướt dính vào cổ, càng làm đường cong chiếc cổ mảnh mai kia thêm mềm mại, kiều diễm.
“Người Lương Quốc?”
Giang Niệm giật b.ắ.n mình, sắc mặt càng thêm trắng bệch, nhưng không dám mở miệng nói một lời nào.
Cái dáng vẻ nàng rõ ràng sợ hãi run rẩy nhưng lại cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, khiến trong lòng An Nỗ Nhĩ nảy sinh một cảm giác khác lạ. Thế là y nhấc chân, từng bước từng bước tiến về phía nàng…