Hành Dương thủ bị thiết yến ở hậu trạch quan xá để tiếp đãi Hồ Diên Cát cùng đoàn tùy tùng.
Thủ bị đã nhận được tin báo từ sớm rằng Quân vương ngự giá đến Hành Dương, nên đã dọn dẹp sân viện lớn nhất ở hậu trạch, còn cho tu sửa lại một lượt, sợ rằng không đủ chu đáo tận tâm.
Yến tiệc ở tiền sảnh Giang Niệm không tham gia, với thân phận như hiện tại của nàng, dù có đi cũng chỉ đứng một bên dâng rượu chấp chén, may mắn là Hồ Diên Cát không cần nàng hầu hạ bên cạnh.
Đi suốt ngày đêm, hơn nửa tháng trời ăn gió nằm sương trên đường, đừng nói là lau rửa thân thể, ngay cả rửa mặt cũng phải đi đường vòng tìm nguồn nước. Thế nên, vừa vào phòng nàng đã bảo nha hoàn trong viện chuẩn bị nước nóng để tắm gội.
Giang Niệm đ.á.n.h giá căn sương phòng này: cửa gỗ, cửa sổ gỗ, một chiếc giường lớn chạm trổ ốc xà cừ hình hoa chim, giường mắc màn sa giao, một chiếc bàn vuông, mặt bàn phủ khăn trải màu đỏ thạch lựu vân như ý, bốn góc rủ tua vàng, bên bàn đặt vài chiếc ghế dựa, trên mỗi ghế đều có khăn ghế thêu hoa màu xanh mực.
Phía bên phải căn phòng đặt một bức bình phong Phù Dung, trên bình phong ẩn hiện non nước, dệt bằng sa mỏng nhẹ nhàng, sau bình phong chính là phòng tắm.
Có lẽ vì Hành Dương giáp với Lương Quốc, phong tục nơi đây không khác gì Lương Quốc. Cứ lấy căn phòng này mà nói, nó thanh đạm, nhã nhặn, không quá rực rỡ, rất giống với phòng ốc của các gia đình sĩ hoạn Lương Quốc.
Hành Dương tuy là đất thuộc Di Việt, nhưng mùa này lại có phần hơi lạnh, song căn phòng này có đốt lò sưởi dưới nền, nên khá ấm áp.
Nha hoàn chuẩn bị xong nước nóng, cùng quần áo sạch, giày vớ.
Giang Niệm đi vòng qua bình phong, trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, nhiệt khí bao phủ.
Nàng cởi bỏ y phục xám xịt, bước vào bồn. Toàn thân mệt mỏi trong khoảnh khắc này tan biến, nàng ngâm mình một hồi lâu không muốn động đậy, mãi đến khi nước dần lạnh mới bắt đầu gội đầu và rửa ráy thân thể, giữa chừng còn bảo nha hoàn thêm hai lần nước nữa.
Tắm gội xong, nàng thay một bộ y phục ngủ bằng lụa màu vàng nhạt, rồi dùng khăn khô lau tóc đến nửa khô, sau đó dùng lò sưởi để hong khô hẳn.
Đúng lúc này, cửa bị gõ.
“Ai?”
“Nương tử, cơm canh đến rồi.”
“Vào đi.”
Cửa mở ra, vài nha hoàn hai tay bưng khay tiến vào phòng, hai người bày biện món ăn lên bàn, hai người khác chuyển vào sau bình phong dọn dẹp phòng tắm.
Giang Niệm không cần nha hoàn hầu hạ, bảo họ lui ra ngoài, tự mình tùy tiện dùng một chút, rồi lại gọi người vào dọn dẹp bàn ăn.
Phía trước mơ hồ có tiếng ca nhạc, vũ điệu vọng qua cửa sổ, cơn buồn ngủ ập đến, Giang Niệm không đợi tiệc rượu tan, liền đi nghỉ. Khoảng canh một, cửa phòng lại bị gõ vang.
Tiệc rượu đã tan, nàng cần đến hầu hạ hắn nghỉ ngơi, vì vậy nàng vén nửa bên màn trướng lên, khoác áo ngoài vào. Do váy ngủ quá dài che phủ bàn chân, nên nàng lười không mang vớ, chỉ xỏ một đôi hài mềm thêu hoa, sau đó dùng một cây trâm ngọc giản dị búi tóc tùy tiện sau gáy, rồi bước ra khỏi phòng.
Căn phòng đối diện sân viện sáng đèn, cửa sổ mở hé, A Đa Đồ đứng ở bậc cửa, thấy Giang Niệm ra, liền ra hiệu cho nàng, ý là Đại vương ở bên trong.
“Lao lực cả một chặng đường, A Đa Đồ đại nhân lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Đa tạ Giang nương tử.”
“Đó là điều ta nên làm.”
A Đa Đồ ra khỏi viện, lại căn dặn thêm vài câu với thân vệ đang canh gác trước viện, rồi mới rời đi.
Nàng đẩy cửa bước vào, một luồng hơi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt, nhìn sâu vào bên trong, Hồ Diên Cát đang ngồi bên bàn, cúi đầu, một tay chống trán, một tay đặt ngang trên mặt bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nấu một bát canh giải rượu mang đến đây.” Giang Niệm dặn dò nha hoàn trong viện.
“Vâng.” Nha hoàn đáp lời rồi đi.
Giang Niệm nhấc váy bước qua ngưỡng cửa, đi đến bên bàn, dùng tay thử độ ấm của ấm trà, rót một chén trà nóng.
“Đại vương, người uống chút trà đã.”
Hồ Diên Cát lúc đầu không động đậy, “ừm” một tiếng, giọng nói nghèn nghẹt. Chậm rãi một lúc, hắn mới nhấc đầu lên khỏi khuỷu tay.
Làn da màu đồng thau của nam nhân ẩn hiện màu đỏ ửng, vành mắt ướt át, kết hợp với đôi mắt màu hổ phách của hắn, thoạt nhìn giống như một con sói nâu đang mơ màng ngủ gật.
Con “sói nâu” lười biếng nhấc mí mắt, nhìn về phía chén trà, rồi nhìn đến bàn tay đang cầm chén trà của nàng, cuối cùng từ bàn tay lại nhìn lên chủ nhân của bàn tay đó, sau đó thu ánh mắt lại, dùng khuỷu tay chống trên bàn, cổ tay đỡ trán, quay mặt đi không nhìn nàng.
Một lát sau, nha hoàn mang canh giải rượu đến, đặt lên bàn, rồi lại lui ra ngoài.
“Đại vương, canh giải rượu đến rồi.” Giang Niệm nói từ bên cạnh.
Nam nhân không để ý đến nàng, trực tiếp đứng dậy, vì đứng lên quá gấp nên chân hơi loạng choạng một chút, chầm chậm bước đến bên giường, thân mình nghiêng đi, nằm ngửa xuống. Hắn cũng không cởi ủng, một chân gác hờ trên mép giường, một chân co lại đạp trên giường.
Giang Niệm vén áo, bưng canh giải rượu đến bên giường, lại lần nữa khẽ gọi hắn: “Uống canh giải rượu này đi.”
Hồ Diên Cát một cánh tay che trên mắt, một cánh tay đặt ngang hông, lồng n.g.ự.c phập phồng theo hơi thở đầy rượu.
“Sao lại say đến mức này chứ.” Giang Niệm có chút oán trách.
Thấy hắn nửa ngày không có phản ứng, nàng đành quay lại bên bàn, đặt bát canh xuống, đang định ra ngoài gọi nha hoàn chuẩn bị nước nóng trong phòng tắm.
Giọng nam nhân vọng lại từ phía sau: “Ngươi đã tặng cái túi thơm cho ta rồi, nói đốt là đốt, tính là cái gì?”
Giang Niệm há miệng, có chút không thể tiếp lời: “Cá… cái gì?”
Hồ Diên Cát cười khẩy một tiếng, giọng mũi có vẻ nặng: “Cũng phải, ngươi từ trước đến nay đã quen tùy tiện với ta rồi, muốn làm gì thì làm, có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta đâu.”
Vốn dĩ nàng đã vứt chuyện này sang một bên, không muốn bận tâm, kết quả nàng không nhắc, hắn lại khơi ra.
Đêm đó hai người tranh giành túi thơm, trong lúc đùa giỡn, nàng hờn dỗi hắn một câu, nói rằng hắn đã có Phúc Tuệ rồi, sao còn giành túi thơm của nàng. Lời này của nàng có chút chua ngoa, nhưng nàng cũng không biết tại sao mình lại nói ra, kết quả hắn nói gì?
Hắn nói, Phúc Tuệ là Phúc Tuệ, đó là quà tặng của A Tẩu, đồ của ngươi sao có thể so sánh với của nàng ấy.
Hóa ra nàng ngay cả tư cách để so sánh với Đóa thị cũng không có.
Giang Niệm nghĩ thầm, trong lòng cũng dâng lên cơn giận, nàng bước nhanh ba bước đến bên giường, một tay nắm lấy màn trướng, nói: “Rõ ràng là ngươi nói đồ của ta không thể so với của nàng ấy, đã không thể so, chi bằng đốt đi.”
Nói xong, Hồ Diên Cát lẩm bẩm nói một câu gì đó.
Giang Niệm nghiêng tai: “Ngươi vừa nói gì cơ.”
Lời nói của nàng còn đang lơ lửng trong không trung, người đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ngã. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Hồ Diên Cát đã bất ngờ lật người đè nàng dưới thân, ghé sát tai nàng, thở ra hơi rượu nồng nặc, khẽ khàng thì thầm.
“Ta vừa nói là…”
Nam nhân nói rồi chống thẳng tay, nhìn thẳng xuống đôi mắt nàng: “Đồ của ngươi không thể so với của nàng ấy, vì nàng ấy là A Tẩu, là thê tử của huynh trưởng. Nhưng ngươi thì không giống…”
“Khác… khác nhau như thế nào…” Giang Niệm cảm thấy mình bị hơi rượu hun đến choáng váng.
Hồ Diên Cát khẽ cười: “Cái túi thơm đó là do ta đích thân mở lời xin ngươi, ngươi nói xem khác nhau thế nào?”
Giang Niệm cảm thấy giờ phút này, nàng nên ôm lấy cổ hắn, khẽ khàng c.ắ.n tai, để chiếc khuyên vàng ở tai trái hắn rung lên trong lời dỗ dành của nàng. Dù là chân tình hay giả ý, cứ nói với hắn rằng nàng thích hắn. Cứ như vậy, hắn cũng sẽ thuận theo, nàng cũng sẽ được như ý nguyện…