Tiêu Chân sau khi gả vào La gia, hiếu thảo nhân hậu, trinh thuận hiền lương. Nhị lão La gia không ai là không hài lòng với nàng dâu này.
Điều khiến họ vui mừng hơn là, kể từ khi nữ tử Tiêu gia vào cửa, con trai họ giống như biến thành một người khác, không còn cảnh đêm không về nhà nữa.
Ngày hôm đó, trên tầng cao nhất của Vọng Giang Các, dưới muôn vàn vì sao, tiếng ca múa tấu nhạc vang lên, trong gió đêm se lạnh xen lẫn tiếng cười nói.
“Ta nói ca ca, nghe nói huynh ở Vân Xuyên hai năm, nơi đó có gì tốt mà huynh lại chịu ở đó ròng rã hai năm?”
Người nói lời này tên là Ô Thập, con trai của một vị quan lại ở kinh đô. Mấy người ngồi ở đây đều là con cháu quan lại, đều lấy La Thư làm người dẫn đầu.
Lại một thanh niên tết tóc cao nói: “Lần trước ca nói đi Vân Xuyên chúc thọ Tiêu lão đại nhân, bọn ta còn trông mong huynh trở về. Ca không có ở đây, mấy huynh đệ chúng ta tụ tập ăn gì cũng vô vị, chơi gì cũng vô nghĩa, mong huynh về! Huynh thì hay rồi, đi một chuyến là hai năm.”
Người này tên là Ha Tang, bản thân cũng là một vị quan nhỏ.
La Thư nghe xong, cười mắng: “Các ngươi nghe xem con vượn này nói gì kìa. Ta không về là hắn chơi gì cũng vô nghĩa ư? Ăn gì cũng vô vị ư? Ta thấy hắn mập lên đó chứ, eo và bắp tay còn to tròn hơn trước.”
Người khác lại cười nói: “Hắn có không có khẩu vị, cũng ăn nhiều hơn chúng ta một bát.”
Mọi người đều cười phá lên.
Ha Tang thấy chén rượu bên tay La Sơ đã cạn, liền ra hiệu cho thị nữ bên cạnh rót rượu, tiện miệng nói: “Ca ca đi Vân Xuyên vốn là để trốn tránh hôn sự, nào ngờ cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.”
La Sơ cười mà không nói, Ô Thập, người mở lời trước, liếc nhìn La Sơ một cái một cách kín đáo, rồi đưa mắt ra hiệu cho người hầu.
Chẳng mấy chốc, người hầu dẫn một cô gái bước vào. Nàng ta mặc một chiếc áo tay rộng eo hẹp dài chạm đất màu xanh biếc mùa xuân, thắt dải lụa ngang eo, càng làm nổi bật vòng eo thon gọn không đầy một nắm, tựa như cành liễu trước gió.
Cô gái bước đi uyển chuyển như hoa sen, tiến đến trước mặt mọi người, nhẹ nhàng hành lễ, rồi rất tự nhiên đi đến bên cạnh La Sơ, ngồi xuống.
“Ca ca không trở về, người sốt ruột nhất không ai qua được Mật Nhi cô nương, nàng ấy mới là người thật sự ăn không ngon, ngủ không yên.” Ô Thập nói đầy thâm ý.
Ý tứ trong lời này, những người có mặt đều hiểu, bèn trêu chọc: “Hiện tại người đã về, đêm nay Mật Nhi cô nương có thể ngủ ngon giấc rồi.”
Ha Tang cười xen vào: “Theo ta mà nói, giấc ngủ đêm nay e rằng càng khó ngon giấc hơn.”
Mọi người lại cười rộ lên, La Sơ cười mắng: “Hai năm không gặp, từng người các ngươi đều dám lấy ta ra làm trò đùa.”
“Đâu dám, chẳng qua ca ca vừa về chưa lâu, liên tục phải tổ chức hôn yến không có thời gian rảnh, khó khăn lắm mới mời được ca ca ra ngoài, chẳng lẽ không cho tiểu đệ chúng ta tán gẫu đôi câu sao?” Ô Thập nhìn sang Ha Tang, “A Tang nói xem, lời ca ca ta nói có đúng không?”
Ha Tang cười mắng, đá vào Ô Thập một cái: “Cút đi, dám xưng ca trước mặt ta.” Rồi lại nói: “Hắn nói cũng đúng, ca ca đi hai năm, Mật Nhi đã trông ngóng hai năm, đêm nay e rằng nàng ấy sẽ quấn lấy ca ca không cho ngủ ngon đâu.”
Mật Nhi trước tiên rót một chén rượu cho La Sơ, sau đó lại rót một chén khác, dùng hai tay dâng lên trước mặt Ha Tang, nũng nịu trách yêu: “Chỉ biết trêu chọc nô, nô đã trông ngóng hai năm, sao Công tửkhông nói được lấy một lời tử tế, nghiêm chỉnh?”
Ha Tang nhận lấy chén rượu, đùa cợt nói: “Lời tử tế sao có thể do chúng ta nói, đêm nay trong màn xuân sẽ có lời hay ý đẹp cho nàng nghe.”
Mọi người lại cười ầm lên không ngớt.
Mật Nhi đỏ mặt, lại xích gần La Sơ mà ngồi xuống.
La Sơ lắc đầu, nhìn cô gái bên cạnh, dùng hai ngón tay nâng cằm nàng ta lên, hạ mắt: “Trông quả là gầy đi đôi chút.”
Trước những lời trêu chọc vừa rồi, La Sơ chỉ nói một câu này, Mật Nhi liền đỏ hoe cả khóe mắt.
La Sơ uống cạn chén rượu, Mật Nhi định rót thêm cho hắn, nhưng La Sơ ngăn lại động tác của nàng.
“Không tiện về quá muộn, các ngươi cứ tiếp tục náo nhiệt.” Nói rồi đứng dậy định rời đi.
Nhất thời mọi người không kịp phản ứng, tưởng mình nghe nhầm.
Ha Tang vội vàng giữ người lại: “Ca ca định về phủ bây giờ sao?”
La Sơ bị mời lại ngồi xuống.
Ô Thập bên cạnh tự mình bước lên rót rượu: “Mới uống được bao nhiêu, sao đã muốn đi, ca ca đi rồi thì vài huynh đệ chúng ta ngồi lại còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa, Mật Nhi cô nương khó khăn lắm mới trông mong được ca ca trở về.”
Mật Nhi đỏ hoe hai mắt, lấy khăn lau nhẹ nước mắt trên má.
La Sơ ngồi yên, Mật Nhi rót thêm rượu cho hắn. Vừa định đặt bình rượu xuống, La Sơ cất tiếng: “Ngươi đi rót cho Ô Nhị một chén rượu, hắn khuyên gia, gia mới chịu ở lại.”
Ô Thập xếp thứ hai trong nhà, trong giới riêng tư mọi người đều gọi hắn một tiếng Ô Nhị.
Mật Nhi thấy người đã ở lại, trong lòng vui mừng: “Cho dù gia không phân phó, nô cũng phải rót rượu cho Ô Nhị.”
Ô Thập cười nói: “Xem kìa, tiểu phụ nữ thật là lớn gan, dám gọi thẳng ta là Ô Nhị rồi.”
La Sơ nâng cằm, ra hiệu Mật Nhi đi rót rượu cho đối diện.
Mật Nhi mím môi cười, một tay cầm bình, một tay giữ váy, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Ô Thập quỳ xuống, cánh tay ngọc ngà khẽ nâng lên, rót rượu ra, sau đó thu tay lại. Đang lúc định đứng dậy, giọng nói của La Sơ lại vang lên.
“Cứ ngồi đó, Ô Nhị đã gào thét giúp ngươi nửa ngày, ngươi không nên ở bên cạnh hắn mà hầu hạ sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt những người có mặt đều hơi đổi, đặc biệt là Mật Nhi, nụ cười trên khóe môi nàng ta cứng lại.
“Gia, nô gia…”
La Sơ không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu bình thản: “Hầu hạ cho tốt Ô đại nhân.”
Ha Tang nhìn La Sơ một cái, rồi lại liếc mắt với những người khác trong bàn, bầu không khí trở nên vi diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người đều biết, Mật Nhi này từng là hoa khôi nổi tiếng ở thanh lâu tại Kinh đô, biết bao người đã chi ngàn vàng chỉ để được gặp nàng một lần, giành được một nụ cười của giai nhân.
Vào ngày nàng giải nghệ, lại càng khiến bao người điên cuồng đấu giá, vào khoảnh khắc cuối cùng của định giá, một câu nói của La Sơ đã khiến những lời thách giá kịch liệt trước đó trở nên vô hiệu, quản sự thanh lâu sốt sắng đưa nàng đến trước mặt hắn.
Kể từ ngày giải nghệ, Mật Nhi đã được La Sơ bao trọn, không cho nàng tiếp khách, chỉ khi hắn đến mới xuất hiện. Tuy nói là bao trọn, nhưng sau khi được La Sơ thu nạp, hắn cũng không thường xuyên lui tới.
Hiện giờ, việc đẩy Mật Nhi đến bên cạnh Ô Thập có ý gì? Ai mà chẳng biết, Ô Thập đã sớm có ý thèm muốn Mật Nhi.
Ô Thập thì vui mừng ra mặt, đùa giỡn: “Ca ca sao nỡ lòng nào để nàng ấy rót rượu cho ta, bình thường muốn nàng cười một tiếng cũng khó khăn.”
La Sơ ra hiệu, gọi một thị nữ khác phía sau tiếp tục rót rượu, nói: “Một tiện nô thôi, có gì mà không nỡ, nếu ngươi thích, nhường cho ngươi thì có sao.”
Lời này lại khiến những người trong bàn giật mình. Ô Thập cũng sững sờ, xác nhận: “Ca ca nói thật sao?”
La Sơ gật đầu: “Khi nào lời ta nói mà không giữ lời?”
Ô Thập nâng chén rượu, cười toe toét: “Tiểu đệ từ nay về sau chỉ biết nghe theo lời ca ca sai bảo.”
Ha Tang và những người khác thầm suy tính, vừa rồi còn vội vàng muốn về, giờ lại nhường Mật Nhi cho Ô Thập, chẳng lẽ là vì đã cưới tân phu nhân rồi.
Mọi người không khỏi thắc mắc, nữ nhân nhà họ Tiêu kia rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu, mà có thể trói được chân vị gia này.
Còn Mật Nhi, vốn dĩ tâm trí đều đặt ở La Sơ, lúc này lại phải ngồi bên cạnh Ô Thập, hai mắt hơi đỏ, c.ắ.n môi, ai cũng thấy rõ sự không cam lòng của nàng ta.
“Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, ta về trước đây.”
La Sơ dứt lời, uống cạn chén rượu, đứng dậy. Những người khác vội vàng đứng theo, định tiễn hắn một đoạn, nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.
…
Tiêu Chân nghiêng dựa vào đầu giường, tay cầm một cuốn sách, lẳng lặng đọc, nến trong phòng đã cháy được hơn nửa, ánh nến leo lét.
Hương Hải dùng trâm khều bấc đèn, rồi lại thắp một cây nến mới đặt trên bàn nhỏ cạnh giường.
“Ngươi lui xuống đi, không cần hầu hạ trước mặt ta.” Tiêu Chân nói.
“Đại gia còn chưa về, nô tỳ sẽ bảo người trực ban chừa lại một cánh cửa, đừng khóa.”
Tiêu Chân dán mắt vào trang sách trong tay, nhàn nhạt nói: “Không cần chừa cửa.”
Trước khi gả cho La Sơ, nàng đã biết hắn là người như thế nào, bên ngoài không biết có bao nhiêu tình nhân, vốn dĩ nàng gả cho hắn cũng không màng tình yêu, cho nên dù hắn có phong lưu bên ngoài thế nào, nàng cũng sẽ không quản, chỉ lo sống tốt cuộc đời của mình.
Ngay cả khi hắn không về nhà ngủ, nàng cũng không thấy ngạc nhiên, càng không sinh oán hận.
Hương Hải đáp lời, che cửa phòng rồi lui ra ngoài.
Tiêu Chân đọc sách thêm một lúc, hai mắt đã mỏi, bèn đặt cuốn sách ngay ngắn bên gối, thổi tắt nến đầu giường, nằm xuống ngủ.
Không biết từ lúc nào, trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiêu Chân nín thở lắng nghe, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, âm thanh rất nhẹ, ngay cả trong đêm cũng không gây ra tiếng động lớn.
Nàng khoác áo ngoài, bước xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài. Trong sân không thấy nha hoàn canh đêm, chắc là sau khi khóa cửa đã tìm chỗ trốn đi lười biếng rồi.
Nàng khẽ túm áo ngoài trên vai, đi qua cánh cửa thứ hai, tiếng gõ cửa vang lên chốc chốc: “Ai đó?”
Âm thanh bên ngoài cánh cửa im lặng một chút, rồi một giọng nói vang lên: “Ta.”
Tiêu Chân ngẩn người, cứ nghĩ hắn sẽ không về, bèn bước lên mở cửa sân từ bên trong, thấy La Sơ đứng đó, khoác lên mình ánh trăng đêm se lạnh.
“Sao ta về, trông nàng lại có vẻ không vui.” La Sơ kéo nàng vào lòng.
Tiêu Chân ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, cùng với một mùi son phấn nồng đậm không thể che giấu. Mùi hương này quá nồng khiến nàng vô cùng khó chịu, cảm thấy buồn nôn, vì vậy nàng cau mày thoát khỏi vòng tay hắn.
“Thiếp thân gọi người hầu chuẩn bị nước nóng.”
Nói rồi nàng vừa đi vào sân, vừa gọi người.
La Sơ vội vàng bỏ lại người khác để trở về, lại không nhận được một sắc mặt tốt nào từ nàng, trong lòng lập tức có chút không vui.
Các hạ nhân thấy Đại gia nhà mình đã về, không dám chậm trễ chút nào, đèn dưới mái hiên lại sáng lên, bếp lò lại nhóm lửa.
La Sơ đi vào phòng tắm, hai nha hoàn đi theo sau hầu hạ tắm rửa. Vừa cởi áo trên, La Sơ xua tay, bảo hai người lui ra ngoài, rồi cất tiếng gọi ra ngoài: “Ta trở về, nàng không hề cho ta một chút sắc mặt tốt.”
Tiêu Chân ngồi trên mép giường, nghe thấy lời nói truyền ra từ phòng tắm, đáp lại: “Gia đa tâm rồi.”
“Nếu đã đa tâm, vậy thì vào hầu hạ ta đi, nàng chẳng phải vẫn luôn giữ lễ tiết phu đạo sao, phu quân trở về, người làm thê tử há chẳng phải nên ở bên cạnh ứng hầu?”
Bàn tay Tiêu Chân đặt trên đầu gối hơi siết lại, nàng đứng dậy, bước vào phòng tắm, liền thấy La Sơ chỉ mặc một chiếc áo lụa mềm màu trắng ở thân trên, vạt áo mở rộng, thân dưới mặc một chiếc quần ống rộng.
Đôi mắt hắn dán chặt vào nàng từ lúc nàng bước vào.
Tiêu Chân bước tới, nâng tay hắn lên, tháo chiếc nhẫn trên ngón tay hắn ra, rồi cởi áo trên cho hắn, sau đó nàng đứng bất động ở một bên, ánh mắt rũ xuống, tầm nhìn lờ mờ là bóng dáng rắn chắc của người đàn ông.
“Thế này là xong rồi?” La Sơ hỏi.
Vài câu nói đơn giản của hắn khiến nàng không thể phân biệt được tâm trạng tốt hay xấu của hắn.
Vì vậy nàng quay đầu sang một bên. Hơi thở rượu nồng nặc thấm vào nàng dưới hơi ấm nóng hổi của cơ thể hắn. Đang lúc nàng còn do dự, hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên thắt lưng quần, để ngón tay nàng móc vào dây buộc…