Mị Quân Tháp

Chương 279: Áp chế tâm khiêu



 

Mắt Giang Niệm trước tiên nhìn chiếc chủy thủ trên bàn, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Khí thế của người này quá mạnh mẽ, quá cuồng ngạo, không cách nào kìm nén được. Hơn nữa, luồng uy áp này quá quen thuộc, quá đỗi quen thuộc... nó áp chế nhịp tim của người khác, khiến tim nàng bị động đập mạnh dưới sức mạnh này.

 

Điều đó khiến người ta không thể không né tránh sự sắc bén của hắn.

 

Nàng cảm thấy một tia nguy hiểm, bản năng lùi lại một bước.

 

“Chưởng quỹ hình như không hoan nghênh mỗ.” Liệt Chân thu lại nụ cười, cầm lại chủy thủ, thanh âm đột nhiên trầm xuống: “Nếu không tiếp được sinh ý, tiệm này không mở nữa cũng chẳng sao.”

 

Người đàn ông nói xong liền định quay người rời đi, nhưng bị một giọng nói gọi lại.

 

“Khách nhân đừng hiểu lầm, chưởng quỹ chỉ đang nghĩ xem nên điều chế loại hương nào cho ngài mà thôi.”

 

Người nói là Tô Hòa, hắn đưa cho Giang Niệm một ánh mắt.

 

Giang Niệm lập tức hiểu ý. Quan sát dung mạo người này, hẳn là người Ô Tháp. Đại Hạ vốn luôn giao hảo với Ô Tháp, nhìn trang phục của người này thì biết là có thân phận. Kinh đô rộng lớn, có rất nhiều Phật lớn, nàng mở tiệm nhỏ không dễ dàng, tuyệt đối không thể đắc tội với người.

 

Thế là nàng ổn định tâm thần, mỉm cười nói: “Là ta sai, là ta sai, khách nhân đừng nóng giận.”

 

Vừa nói, nàng vừa mời Liệt Chân ngồi vào gian riêng, bảo Thu Thủy pha trà, còn Tô Hòa thì đứng canh bên ngoài không nói gì.

 

“Khách nhân muốn loại hương như thế nào? Có hương hoa thanh lãnh, hương thảo mộc thanh tân, hương gỗ tao nhã, còn có hương trà, hương quả, hương phức hợp...” Giang Niệm kể chi tiết, nhưng thấy người đối diện chỉ giữ nụ cười nhẹ, nhìn nàng.

 

Giang Niệm kiên nhẫn, nói tiếp: “Không biết khách nhân định tặng bằng hữu, hay là dùng cho bảo quyến nhà mình?”

 

“Không tặng người.”

 

“Vậy là dùng cho bảo quyến...”

 

Liệt Chân ngắt lời: “Ta tự mình dùng.”

 

“Khách nhân long tường hổ bộ, khí độ phi phàm, không cần điều chế hương quá phức tạp, càng đơn giản tự nhiên càng tôn lên sự quý phái của khách nhân. Hay là lấy Già Nam Hương làm nguyên liệu cơ bản để chế một vị hương, được không?”

 

Liệt Chân gật đầu, nói: “Già Nam Hương này có gì đặc biệt?”

 

Nói đến hương, thái độ của Giang Niệm trở nên nghiêm túc, điều chỉnh tâm trạng, đưa cuộc nói chuyện trở lại giao tiếp mua bán.

 

“Già Nam Hương vốn thuộc loại cực phẩm trong trầm hương, đến từ dị vực. Hương đầu mát lạnh, thanh thoát, mang theo hơi lạnh. Hương giữa thuần hậu ngọt ngào nhưng không hề ngấy, thấm đẫm chút hương cay nồng, sâu lắng và phức tạp. Hương cuối là mùi gỗ xa xăm, ổn định, trang nghiêm, có sức mạnh làm tĩnh tâm, hương khí xuyên suốt, tầng thứ phong phú nội liễm.”

 

Liệt Chân nghe xong "ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào Giang Niệm. Giang Niệm ban đầu cúi mắt xuống, nhưng ánh mắt của người kia quá đỗi phóng túng, từ nãy đến giờ vẫn luôn như vậy.

 

Lòng kiêu hãnh của nàng lúc này không thể kìm nén được. Nàng mở cửa làm ăn buôn bán là thật, nhưng cái tính không chịu khuất phục kia thì đã có từ trong bụng mẹ rồi.

 

Thế là, nàng ngẩng mắt lên trừng lại, không chỉ trừng một cái, mà cứ thế nhìn thẳng vào người đối diện.

 

Liệt Chân thoáng khựng lại, ánh mắt rụt về. Lần đầu tiên, hắn phải né tránh ánh mắt của một người, không tự nhiên ho khan hai tiếng.

 

Rồi người phụ nữ kia bất giác ngẩng chiếc cằm nhỏ nhắn lên, không hề có nửa phần sợ hãi.

 

Liệt Chân kìm nén khóe miệng, nói: “Đoạn thời gian nữa, ta sẽ đến lấy.”

 

Nói đoạn đứng dậy định đi, nhưng bị Giang Niệm gọi lại từ phía sau: “Khách nhân dừng bước.”

 

Liệt Chân quay người lại, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

 

“Lần sau khách nhân nhớ mang theo ngân lượng.”

 

Không thể để nàng tốn công điều chế hương xong, hắn lại đến nói một câu không mang tiền để đuổi nàng đi.

 

Liệt Chân cười lớn, gật đầu: “Chủy thủ này nàng cứ giữ lấy.” Không đợi Giang Niệm nói thêm, hắn đã rời đi.

 

Tô Hòa suy tư nhìn người đã rời đi, rồi lại nhìn Giang Niệm một cái.

 

Hắn chưa từng thấy vẻ mặt đó trên mặt nàng. Kinh ngạc, bối rối, và một chút gì đó không thể nói rõ.

 

Nhưng hắn rất khẳng định, Niệm nương không hề quen biết người này, vậy tại sao lại có phản ứng như thế?

 

“Niệm nương?” Tô Hòa gọi nàng một tiếng. Hắn phát hiện từ lúc người kia đến, nàng đã có chút không ổn.

 

Giang Niệm hoàn hồn, kéo khóe môi, cười cười: “Vẫn chưa chúc mừng huynh đây, cuối cùng cũng vượt qua được rồi, không cần phải sống trong phòng tạp vật nữa.”

 

Tô Hòa thấy nàng nói chuyện lơ đễnh, nhìn ra ngoài: “Ta đưa hai người về Trường Phúc Phường, trời cũng đã tối rồi.”

 

Giang Niệm bảo Thu Thủy không cần dọn dẹp nữa. Tô Hòa hộ tống hai người rời khỏi tiệm, quay về Trường Phúc Phường.

 

Vân Nương đã sớm chuẩn bị xong cơm nước, bày ra giữa sân. Thấy họ mãi không về, nàng chu đáo phủ một lớp màn lụa lên trên. Nàng vừa định bước ra ngõ xem sao thì nghe thấy tiếng gõ cửa sân, vội vàng đi mở cửa.

 

“Cuối cùng cũng về rồi, thức ăn nguội hết cả.”

 

“Vừa nãy đã định về rồi, nhưng lại có một người đến, nên đã làm mất thời gian.” Giang Niệm đi đến bên lu nước, Thu Thủy múc một gáo nước rửa tay cho nàng.

 

Tô Hòa cũng đi theo đến, thuận tiện rửa tay.

 

“A Hòa vẫn chưa dùng cơm sao?” Vân Nương đi vào bếp lấy đũa.

 

“Chưa, cố ý đến ăn chực đây.” Tô Hòa lấy khăn lau sạch tay, chê đèn trong sân không đủ sáng, lại thắp thêm hai ngọn đèn nữa.

 

Mấy người ngồi quây quần lại, bắt đầu dùng bữa.

 

“Huynh quen biết người đó sao?” Giang Niệm hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Hòa biết nàng đang hỏi mình, nói: “Không tính là quen biết, ta chỉ tình cờ gặp mặt một lần, là bằng hữu của Đông gia câu lạc bộ túc cầu của chúng ta.”

 

Giang Niệm gật đầu.

 

Vân Nương nghe vậy, xen vào: “Người nào cơ?”

 

Thu Thủy nuốt miếng cơm trong miệng xuống: “Chính là lúc gần đóng cửa hàng, có một vị khách ghé tới, là một dị tộc nhân, người cao lớn vô cùng. Y vừa bước vào, không khí trong tiệm ta như ngưng lại. Nhưng dung mạo y trông rất đẹp, cũng là dị tộc nhân như A Hòa...”

 

Tiếng “Lộp cộp” vang lên, mọi người nhìn lại, hóa ra là chiếc đũa trong tay Vân Nương rơi xuống.

 

Cao lớn vô cùng, dung mạo đẹp đẽ, cũng là dị tộc nhân như A Hòa. Trong đầu Vân Nương chợt thoáng qua dáng vẻ của Di Việt Vương. Vốn dĩ nàng nhận mệnh lệnh của Di Việt Vương, cần phải báo cho hắn hành tung của Giang Niệm, nhưng nàng đã giữ bí mật.

 

Cả ngày mang nặng lo âu, lòng dạ cũng hư hao, khó tránh khỏi việc gió lay cỏ động cũng tự mình hù dọa (ý chỉ: họa sợ bóng).

 

“Ta vụng về quá, ngay cả chiếc đũa cũng không cầm vững. Ta đi đổi đôi khác.”

 

Vân Nương vừa nói vừa nhặt chiếc đũa, đi vào bếp, đặt đôi đũa bẩn lên bàn, rồi lấy một đôi sạch trong ống đũa. Nhưng tay nàng run rẩy, không lấy ra được. Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, lấy ra một đôi rồi bước ra khỏi bếp.

 

Giang Niệm nhìn lướt qua mặt Vân Nương. Dù ánh sáng không quá rõ ràng, nàng vẫn nhận ra sắc mặt Vân Nương không được tốt, bèn quan tâm hỏi: “Vân tỷ tỷ, có phải người không khỏe ở đâu không?”

 

Vân Nương cười cười: “Có lẽ ta chưa nghỉ ngơi tốt, không sao đâu.”

 

“Ngày mai tỷ cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Trong tiệm đã có người lo liệu.” Giang Niệm nói.

 

“Sao có thể được, ta không sao, ngủ một giấc là khỏe thôi.”

 

Tô Hòa từ bên cạnh cười nói: “Ngày mai Vân tỷ quả thật không thể đi Hương Viễn Sơn.”

 

Những người khác không hiểu, nhìn về phía hắn. Tô Hòa tự múc cho mình một bát canh, thong thả uống.

 

“Ngươi này, nói mau, nói mau, sao ngày mai ta không thể đến tiệm hương liệu?” Vân Nương thúc giục.

 

“Hắn cố ý trêu chọc chúng ta thôi!” Giang Niệm nói.

 

Tô Hòa đặt bát xuống: “Ta đâu có trêu chọc chư vị. Ngày mai ta sẽ dọn sang. Vân tỷ giúp ta sắp xếp lại gia sản một chút.”

 

“Dọn sang?!” Ba người Giang Niệm đồng thanh kinh ngạc.

 

Tô Hòa đứng dậy, nhìn về phía Giang Niệm, nói: “Trước đó ta đã nói với nàng rồi, ta muốn dọn ra khỏi cửa tiệm của nàng. Cái sân nhỏ ta mới mua nằm ngay sát vách nhà nàng.”

 

Giang Niệm xua tay: “Kế bên nhà ta đã có người ở rồi, đâu phải sân trống, sao ngươi có thể dọn tới?”

 

“Chỉ cần chi thêm chút tiền là được.” Tô Hòa nói một cách không hề bận tâm.

 

Vân Nương nhìn Tô Hòa và Giang Niệm, đi qua đi lại trên mặt hai người, cố ý cười hỏi: “Giờ ngươi đã kiếm được tiền lớn, sau này còn kiếm được nhiều hơn nữa, sao lại nghĩ đến việc mua một cái sân nhỏ như vậy, lại còn nhất quyết dọn sang kế bên chúng ta? Chẳng lẽ không nên mua một tòa đại trạch sao?”

 

Tô Hòa nhìn Giang Niệm, sau đó dời mắt, nhếch miệng cười với Vân Nương: “Ta chỉ tham luyến tài nấu nướng tuyệt vời của Vân đại tỷ mà thôi.”

 

Mấy người trong sân cùng nhau vui vẻ cười vang.

 

“Được rồi, vậy ngày mai ta sẽ không đi tiệm hương liệu, ở nhà giúp A Hòa sắp xếp gia sản.” Vân Nương nói.

 

Mấy người dùng bữa xong, nói thêm vài chuyện, Tô Hòa liền rời đi, quay về tiệm hương liệu.

 

Khi Súc Cúc Xã không có trận đấu, các thành viên liền luyện tập trên sân. Tô Hòa vì dọn nhà hôm nay nên đã xin nghỉ nửa ngày, dành cả buổi sáng để dọn dẹp sân viện. Dù có Vân Nương giúp đỡ, hắn vẫn phải chi tiền thuê thêm vài người.

 

Sân viện nhanh chóng được dọn dẹp vào nề nếp, mọi vật dụng cũng đã được sắm sửa. Giờ đây hắn không thiếu tiền, chỉ cần có tiền, làm việc gì cũng dễ dàng.

 

Đến buổi chiều, hắn trở lại Súc Cúc Xã, theo lệ trở lại sân cùng đồng đội tiến hành luyện tập thường nhật.

 

Trong lúc nghỉ giải lao, một người đi tới bên cạnh Tô Hòa. Người này chính là Trần Vũ, người đầu tiên đứng bên cạnh Tô Hòa hôm đó. Y được coi là người cũ của Súc Cúc Xã, có thâm niên còn lớn hơn đội trưởng trước đây. Ngày thường y không lộ vẻ gì đặc biệt, chỉ nhìn như một người hết sức bình thường.

 

“Tiểu nương tử hôm đó nhiệt liệt cổ vũ cho ngươi là người thế nào?”

 

“Ngươi hỏi điều này làm gì?” Tô Hòa cầm bầu nước lên, uống một ngụm.

 

“Tùy tiện hỏi thôi.” Trần Vũ thấy Tô Hòa không muốn nói nhiều, sắc mặt lạnh nhạt, bèn không hỏi nữa.

 

Sau khi nghỉ ngơi, huấn luyện tiếp tục cho đến khi mặt trời sắp lặn, mọi người mới quay lại phòng thay quần áo.

 

Các nam nhân cởi đồng phục đội, lấy khăn lau qua loa mồ hôi trên người, rồi thay y phục của mình. Vài người chỉnh trang xong, liền gọi về một phía.

 

“Trần Vũ huynh, đi thôi, huynh đệ chúng ta đi uống rượu.”

 

Trần Vũ liếc nhìn Tô Hòa đang thay y phục, nói: “Các ngươi hãy gọi A Hòa đi. Tốt nhất là đưa hắn đi chứng kiến những cô nương mỹ miều như nước của Đại Hạ quốc ta.”

 

Mấy người kia cười ầm lên, hỏi Tô Hòa: “Tô đội, ngươi đến đây đã lâu, chúng ta vẫn chưa làm tròn tình nghĩa chủ nhà. Hôm nay tiện thể, cùng đi chứ?”

 

Tô Hòa cười một cách ý vị, đùa rằng: “Ta không đi đâu. E rằng ngày mai ta chân tay mềm nhũn, không xuống giường nổi.”

 

Mấy người kia lại cười, thấy hắn không muốn đi cũng không miễn cưỡng, đẩy nhau mà đi.

 

Tô Hòa chỉnh tề y phục, liếc nhìn Trần Vũ, chào hỏi: “Đi thôi.”

 

Trần Vũ cười đáp lại một tiếng.

 

Đợi mọi người đi hết, Trần Vũ xỏ giày xong, đứng dậy khỏi ghế dài, bước ra khỏi phòng, nhưng lại không rời đi, mà chuyển sang hướng khác, đi qua một hành lang, lên lầu ba, gõ cửa phòng.

 

“Vào đi.”

 

Trần Vũ vừa bước vào, một người khác đã cười nhẹ nói: “Hỏi rõ chưa?”