Mị Quân Tháp

Chương 210: Hắn đã khinh bạc ngươi?



 

A Sử Lặc nghe nói tiểu muội muốn chiêu rể, một ngụm trà liền sặc thẳng vào khí quản.

 

Gia chủ họ A Sử ngồi bên cạnh thì vẫn vững vàng, không hề có chút kinh ngạc nào. Ông ta thầm nghĩ con trai mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm, trước mặt nha đầu này phải chuẩn bị thật kỹ, ngươi không thể biết được câu tiếp theo nàng ta sẽ nói ra lời hoang đường gì.

 

“Nàng muốn gả thấp sao?” A Sử Lặc phải khó khăn lắm mới giữ được hơi thở bình tĩnh.

 

A Sử Lăng suy nghĩ một lát, đáp: “Cũng không hẳn là gả thấp, chàng hiện giờ gặp chuyện khó khăn, đang ở thời điểm thấp nhất, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Biết đâu sau này chàng phục khởi, cả nhà ta lại phải nhờ cậy vào chàng ấy!”

 

“Vậy là nàng định hiến thân mình cho hắn sao?” A Sử Lặc hỏi xong lại cảm thấy không đúng, “Hắn? Hắn còn có thể phục khởi? Người này là ai?”

 

Hắn vốn tưởng tiểu muội chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn chiêu một nam tử nhập (nhập chuế - làm rể), bởi lẽ với tính khí (điêu ngoa) này của nàng, về nhà người khác thật không chắc có thể thuận ý mà sống yên ổn, nhưng ý trong lời nói của nàng, rõ ràng đã có ý trung nhân.

 

A Sử Lăng nói thẳng: “Chính là Thôi đại nhân.”

 

Đừng nói A Sử Lặc, ngay cả A Sử Gia chủ đã có chuẩn bị tâm lý, cũng giật mình như bị sét đánh.

 

“Thôi Trí Viễn?” Hai người đồng thanh kinh ngạc hỏi.

 

“Phải, chính là vị Tham Tri Học Sĩ kia.”

 

“Không được!” A Sử Gia chủ phủ quyết dứt khoát, “Con có chiêu rể là người bán buôn bán tạp cũng không thể chiêu hắn làm rể!”

 

“Còn tại sao? Hắn hiện giờ ở tình cảnh nào con không biết ư? Không chỉ mất quan thân, mà còn đang mang tội, không biết sống được đến bao giờ, con chiêu rể hắn? Là chuẩn bị kết hôn trong ngục ư?” A Sử Diêu nói.

 

A Sử Lăng nhìn Phụ thân, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh.

 

A Sử Diêu bị nàng nhìn đến mức không thoải mái, hỏi: “Vẻ mặt đó của con là sao?”

 

“Phụ thân nói chàng mang tội, vậy ta phải hỏi Phụ thân, chàng có tội gì? Ai đã định tội cho chàng? Cái Đóa gia kia là thứ gì? Hắn là Thiên Vương lão tử hay sao? Hắn nói ai có tội là người đó có tội ư? Đừng quên, vương tính của Di Việt ta vẫn là Hồ Diên thị, chứ không phải Đóa thị của hắn! Trong Vương đình còn có Thánh Thái hậu đó!” A Sử Lăng bật dậy đứng thẳng, chỉ tay ra phía cửa sổ.

 

A Sử Diêu trầm mặc một lát, nói: “Con ngồi xuống.”

 

A Sử Lăng tức giận đứng trân trân không động đậy, A Sử Diêu thầm mắng, cái tính nết lỳ lợm này đúng là kéo không đi, đ.á.n.h lại lùi.

 

A Sử Lặc nháy mắt với A Sử Lăng: “Qua đây ngồi xuống, nghe Phụ thân nói sao.”

 

A Sử Lăng lúc này mới lại khuỵu gối ngồi xuống.

 

“Phẩm tính của Thôi Trí Viễn không tồi, nếu hắn vẫn là Tham Tri Học Sĩ, con gả cho hắn, cũng gả được. Chỉ là tình thế hiện tại vi diệu, con nên tránh xa hắn một chút.”

 

A Sử Lăng cười lạnh một tiếng: “Phụ thân đang sợ Đóa gia sao? Khi nào A Sử gia ta phải ngửa mặt trông hơi Đóa gia?”

 

A Sử Gia chủ trừng mắt: “Ta sao lại sợ Đóa gia hắn?!”

 

“Nếu đã không sợ hắn, tại sao lại cứ chần chừ do dự như vậy?” A Sử Lăng ngước cằm, vén tay áo lên, “Đóa gia hắn chẳng qua là có chút binh mã trong tay thôi sao, chẳng lẽ A Sử gia ta không có binh ư? Cùng lắm là chiến với hắn một trận!”

 

A Sử Gia chủ nhắm mắt lại, một tay che nửa bên mặt. Ông ta thật sự không muốn thừa nhận đây là con gái ruột của mình, nào có chút vẻ gì là khuê nữ đoan trang.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, thấy con gái mình lại hết lòng bảo vệ họ Thôi đến vậy, trong lòng ông chợt lo lắng, nghiêm giọng hỏi: “Con với Thôi Trí Viễn vốn không quen biết, tại sao lại tận tâm tận lực vì hắn đến thế? Lẽ nào lần trước đi Huy Thành, hắn đã khinh bạc con?”

 

A Sử Diêu nói một cách uyển chuyển, thực chất là lo lắng liệu Thôi Trí Viễn có tư tình gì với con gái mình không, đến nỗi con gái phải cầu xin cho hắn. Nếu thực sự như vậy, không cần Đóa gia ra tay, ông sẽ lập tức bắt Thôi Trí Viễn phải c.h.ế.t.

 

A Sử Lăng “Ai nha!” một tiếng: “Cái tên ngốc nghếch đó nào có tâm tư ấy, ta bước tới trước mặt hắn một bước, hắn đã lùi lại hai bước rồi, cổ hủ muốn c.h.ế.t.” Nói xong, nàng nhìn về phía Phụ thân mình, “Chàng ấy thực sự là một người tốt nhất, con cảm thấy gả cho người như vậy, sau này chỉ có phần ta ức h.i.ế.p chàng, chứ không có chàng ức h.i.ế.p ta.”

 

A Sử Diêu cùng con trai nhìn nhau, đều thấy sự bất lực từ ánh mắt đối phương, mà sự bất lực này lại xen lẫn một tia chấp nhận số phận.

 

“Nàng thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?” A Sử Lặc hỏi.

 

“A huynh, ta nghĩ kỹ rồi.”

 

A Sử Lặc với tư cách là huynh trưởng, không thể không chỉ rõ điểm then chốt cho nàng: “Chúng ta đóng cửa, người nhà nói chuyện, A huynh sẽ không che đậy nữa. Nàng dù có chọn một kẻ bán buôn bán tạp, sau này Phụ thân và ta cũng có thể giúp hắn quan bào gia thân, nàng vẫn là một quan quyến cao cao tại thượng. Nhưng Thôi Trí Viễn này, hắn hiện giờ là bạch thân (thường dân), hơn nữa, hắn từng là cận thần của Quân vương, lại vì trận chiến Đông Cảnh mà kết thù với Đóa gia. Nếu... vương quyền Di Việt rơi vào tay Đóa gia, Tiểu muội, nàng phải biết rằng Thôi Trí Viễn sẽ khó lòng xoay chuyển. Nàng thật sự muốn gả cho một kẻ tầm thường như vậy?”

 

A Sử Lăng hoàn toàn không lo lắng: “Tiểu muội trong lòng chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Ta muốn gả cho là người, không phải quan tước không nhìn thấy sờ thấy được. Thật sự tìm một người phẩm hạnh không tốt, thì dù thân phận có quý trọng đến đâu, ta cũng chỉ có thể làm thâm khuê oán phụ. Mà một người có phẩm tính thượng thừa mới là khó tìm trên đời.”

 

Nói đến đây, A Sử Lăng cười lanh lợi: “Trong nhà có Phụ huynh chăm sóc, Mẫu thân và tẩu tẩu yêu thương, ăn mặc không thiếu thốn, cũng không phải tìm một người tốt thì sẽ phải ăn rau cháo qua ngày.”

 

“Nàng tính toán quả là tinh tường, không để bản thân chịu thiệt nửa phần.” A Sử Lặc lấy ngón tay chỉ vào hư không.

 

A Sử Lăng cúi đầu tỏ vẻ thái độ trước Phụ huynh, biết chuyện này đã được định.

 

“Vẫn còn một chuyện…”

 

A Sử phụ tử hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

 

“Chính là chuyện này... Thôi đại nhân còn chưa biết đâu. Phụ huynh cũng biết, hạng thư sinh như chàng luôn có chút tính cách cổ quái, cô ngạo, khi A huynh nói chuyện với chàng, đừng quá lấn lướt.” A Sử Lăng nói.

 

A Sử phụ tử lúc này mới bừng tỉnh, thì ra là nàng ta đơn phương sốt sắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nha nhân móc từ vạt áo ra một cái túi thơm, mở ra, đổ những hạt đậu vàng (kim đậu tử) bên trong ra, đếm đi đếm lại cẩn thận, sợ thiếu mất một hạt. Đang đếm vui vẻ, một tràng tiếng bước chân vang lên.

 

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đám Cấm Vệ quân mặc kim giáp y chen kín cả lối đi, động tĩnh lớn khiến mấy tên cai ngục đang trực bên trong phải ló đầu ra xem.

 

Một cai ngục cười hỏi: “Đại nhân Cấm Vệ sao lại đến nơi như thế này của chúng ta?”

 

Người cầm đầu trong đám Cấm Vệ lạnh lùng nói: “Phụng công sự bắt người, tránh ra!”

 

“Trong nhà lao này làm sao có người mà các ngươi cần được?”

 

Tên Cấm Vệ kia lại nói: “Có hay không chúng ta đi vào xem chẳng phải sẽ rõ sao, lẽ nào Cấm Vệ ta bắt người còn cần phải báo với các ngươi?”

 

Cai ngục vội giải thích: “Sao dám, chỉ là muốn bắt người ở đây thì cần phải có đối bài hoặc thủ trát, nếu không tiểu nhân không dám thả người.”

 

Một tên Cấm Vệ bước lên, rút đao, c.h.é.m một nhát ngang cổ cai ngục. Động tác dứt khoát sắc bén, m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe, văng lên bộ giáp vàng, dưới ánh sáng rực rỡ như một đám mây lửa đang cháy.

 

“Còn cần đối bài nữa không?”

 

Đám nha nhân sợ hãi vội vàng tránh đường.

 

Đám Cấm Vệ tản ra một lối đi, một người bước vào giữa, chính là A Sử Lặc.

 

Thôi Trí Viễn nhìn A Sử Lặc bên ngoài nhà lao, không rõ hắn đến làm gì.

 

“Thôi đại nhân, lâu rồi không gặp, vẫn bình an vô sự chứ?” A Sử Lặc nói.

 

Thôi Trí Viễn nghĩ bụng, ta với người này vốn không quen biết, không biết có phải ảo giác không mà nghe giọng điệu hắn lại có chút âm dương quái khí.

 

“A Sử đại nhân đến đây là để tra tấn ta sao?”

 

A Sử Lặc đ.á.n.h giá Thôi Trí Viễn từ trên xuống dưới. Thư sinh này đặt trong đám đàn ông Di Việt quả thực chẳng mấy nổi bật.

 

Da dẻ sạm màu hơn người khác một chút, mắt mày mỏng, mũi thì cao thẳng, không tính là dung mạo tốt đẹp gì, chỉ là một thư sinh văn nhược, thực không hiểu tiểu muội nhìn trúng điểm gì ở kẻ này.

 

Thôi Trí Viễn bị A Sử Lặc nhìn chằm chằm như bị gai đ.â.m sau lưng, cảm thấy không tự nhiên, không hiểu hắn có ý gì, bèn đặt cuốn sách trên tay xuống, sửa lại vạt áo, đứng dậy, bước tới nói: “Nếu muốn tra tấn, hãy mở cửa ngục ra.”

 

A Sử Lặc gật đầu ra hiệu. Nha nhân tiến lên, tháo chìa khóa từ thắt lưng ra, run rẩy nửa ngày cũng không tra vào được ổ khóa.

 

Tên Cấm Vệ bên cạnh không kiên nhẫn kéo hắn sang một bên, rút trường đao bên hông ra, c.h.é.m thẳng vào ổ khóa. "Loảng xoảng--" dây xích rơi xuống đất.

 

Thôi Trí Viễn kinh ngạc trước cảnh tượng này.

 

“A Sử đại nhân, ngươi đây là…”

 

A Sử Lặc kéo cửa nhà lao ra, nói: “Cướp ngục đấy, không nhìn ra sao? Còn không mau ra đây.”

 

Thôi Trí Viễn không nói nhiều nữa, bước ra khỏi cửa lao, được một đám Cấm Vệ vây quanh hộ tống ra khỏi nhà lao. Cuối cùng, hắn lên một chiếc xe ngựa, chiếc xe này được các Cấm Vệ trước sau bảo vệ, thẳng tiến tới A Sử phủ.

 

Đến A Sử phủ, xe ngựa không dừng lại mà đi thẳng vào từ cửa bên, mãi cho đến trước Nhị đạo môn mới dừng.

 

A Sử Lặc gõ vào thành xe, Thôi Trí Viễn vén rèm xe, nhìn ra ngoài, đó là một khu vườn dạo chơi tinh xảo, hắn liền bước xuống xe ngựa.

 

“A Sử đại nhân rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại phải cứu ta? Lại nữa, đây là nơi nào?”

 

Trước đây, khi Quân vương còn tại vị, hắn là cận thần của Quân vương, không ít người trong triều đình bám víu nịnh hót hắn. Còn giờ đây, ngọn núi cao Quân vương đã sụp đổ, trên người hắn chẳng còn gì để mưu đồ nữa.

 

A Sử Lặc nhìn xung quanh một lượt, nói: “Đây là phủ đệ của ta.”

 

Thôi Trí Viễn không phải kẻ ngốc. A Sử Lặc thay mặt quản lý Cấm quân ở kinh đô, cả Cấm quân kinh đô và Vương đình thân vệ đều thuộc Quân vương thân quân.

 

Không nghi ngờ gì, A Sử gia trung thành với Quân vương, Đại vương mới ủy thác chức vụ đại quản lý Cấm quân cho A Sử gia. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, trong thời điểm nhạy cảm này, A Sử gia tuyệt đối sẽ không ra mặt cứu hắn.

 

Chẳng lẽ là A Sử Lăng đã cầu tình cho hắn? Nghĩ đến đây, sắc mặt Thôi Trí Viễn hơi thay đổi.

 

A Sử Lặc phất tay ra hiệu cho đám hạ nhân lui xuống, nói: “Từ hôm nay, ngươi cứ ở trong phủ của ta. Trước khi nguy cơ qua đi, đừng đi đâu cả. Chỉ cần ngươi ở A Sử gia ta, chúng ta có thể bảo hộ ngươi bình an.”

 

Thôi Trí Viễn cảm động nhưng lại sinh ra áy náy: “Giờ đây, người người đều tránh xa học sinh, đại nhân cứu ta, e rằng sẽ mang lại tai họa cho đại nhân và gia quyến, trong lòng học sinh quả thật khó lòng yên ổn.”

 

A Sử Lặc nghe hắn nói vậy, giọng điệu ấm áp hơn một chút: “Thôi đại nhân, Bổn Vệ từng nghe một câu nói, không biết đại nhân có từng nghe qua chưa?”

 

“Lời gì, xin đại nhân nói ra.”

 

A Sử Lặc liếc mắt xuống, mở lời: “Ơn cứu mạng, không gì báo đáp được, duy chỉ có...”

 

Thôi Trí Viễn theo bản năng tiếp lời: “Duy chỉ có lấy thân báo đáp...” Lời vừa dứt, hắn kinh ngạc nhìn đối diện, giận dữ quát: “Hoang đường! Học sinh không thích nam phong, xin đại nhân hãy tự trọng...”