Xuyên qua làn sương mỏng manh, lượn lờ, có thể thấy rõ thân hình cân đối, cao ráo của nam nhân, nhìn kỹ hơn nữa.
Phía sau lưng y có vài vết thương giao nhau, nhưng điều đó không đáng kể. Chỉ có một chỗ, chính là hõm vai trái của nam nhân, gần ngực, có một vết sẹo nứt rất rõ ràng, phần thịt ở đó mọc cũng không bằng phẳng, không khó để đoán nơi này nhất định đã từng chịu trọng thương.
Nam nhân nới lỏng đai lưng, đá chiếc quần lụa sang một bên, rồi bước vào hồ nước ấm.
Y đ.â.m đầu xuống nước, lặn một lúc lâu, mới từ từ ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Hồ Diên Cát gạt nước trên mặt, tựa vào thành hồ, không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng từ từ nhếch lên.
Tiếng cười sảng khoái truyền ra từ bên trong. Mộc Nhã và vài cung tỳ khác canh gác ngoài hồ tắm đều giật mình, nhìn nhau, có chút không thể tin được đây là tiếng cười lớn của Đại Vương.
Hồ Diên Cát tìm cho Đóa thị một y giả, người đó họ La, được người ta gọi là La Thần Y. Y giả này thông thạo các loại y lý, y thuật tinh xảo.
Sau khi uống thang t.h.u.ố.c do người này điều chế, thân thể Đóa thị thấy rõ ngày một tốt hơn. Trước đây nàng ta không cảm thấy gì, nhưng bây giờ so sánh, mới nhận ra thân thể mình trước kia trì trệ đến mức nào. Sau một thời gian điều dưỡng, nàng ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Không biết Đại Vương đang bận rộn chuyện gì? Đã một thời gian không thấy người rồi."
Nàng ngồi trên chiếc ghế xe rộng lớn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mái tóc xoăn được búi phía sau, giống như những đóa hoa lớn nhỏ đang nở rộ, những sợi tóc con xoăn tít cuộn thành từng vòng nhỏ, áp sát vào má. Trên trán nàng ta còn đeo một viên mỹ thạch thiên nhiên.
Nữ quan của Đóa thị là Lai Lạp chu đáo nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, Đại Phi sao không đi dạo một vòng, tiện thể đi đến Tây Điện. Giờ này Vương đã tan triều rồi, Đại Phi cũng có thể nhân cơ hội này trình bày tình hình gần đây, để Đại Vương an lòng."
Lôi Lạp đã gần ba mươi, nàng là thiếp thân thị tỳ mà Đóa thị mang theo từ nhà mẹ đẻ. Từ khi Đóa thị còn rất nhỏ, nàng đã hầu hạ bên cạnh, là người tri kỷ lại cẩn thận, chăm sóc Đóa thị vô cùng chu đáo. Mọi sinh hoạt thường ngày của Đóa thị đều do một tay nàng sắp xếp, là một người ổn thỏa hiếm có.
Ánh mắt nữ nhân hơi sáng lên, gò má ửng một chút hồng: “Cũng phải, chàng vì thân thể ta mà không biết lao tâm khổ trí bao nhiêu, nay đã tốt hơn rồi, nên để chàng biết.”
Lôi Lạp gọi mấy cung tỳ tùy hành, Đóa thị từ trên xe lăn đứng dậy, như người bình thường, bước chân về phía ngoài tẩm điện.
Một trong số các cung tỳ tiến lên, đẩy xe lăn theo sau, Lôi Lạp dẫn theo mấy cung tỳ khác theo sát bên cạnh nàng.
Dọc đường gặp phải các cung tỳ và thị nô, tất cả đều hành lễ, hô lên “Đại Phi”. Bởi vì bọn họ biết Đóa thị thích danh xưng này.
Đoàn người tới Tây điện, ngoài điện đứng mấy thị nô, Đóa thị không chờ truyền báo, lập tức đi thẳng vào Chính điện.
Các cung tỳ vội vàng nghênh đón.
“Đại Vương đâu? Trong điện sao chỉ có hai người các ngươi canh gác?” Lôi Lạp đỡ Đóa thị ngồi xuống chiếc ghế rộng bằng gỗ đàn hương mạ vàng. Trên chiếc ghế đó trải đệm nhung dày và gối tựa, nói là ghế rộng, thực chất lại giống một chiếc giường thấp.
Hai cung tỳ dâng hoa quả và trà thang đến, khom lưng đứng sang một bên: “Vương đang ở Mộc thất (Phòng tắm), vừa rồi Lan A mẫu gọi Mộc Nhã và mấy người khác ra ngoài, có lẽ có chuyện gì đó dặn dò.”
Đóa thị nghe xong không nói gì, chỉ cười nhẹ gật đầu, đưa trà thang lên nhấp một ngụm, lông mày hơi cau lại, rồi đặt chén trà xuống.
Mắt Lôi Lạp cụp xuống, rồi lại ngước lên, cười nói: “Đại Phi hơi không thích trà thang, thích vị thanh mát hơn, các ngươi đi chuẩn bị chút trà trái cây (quả trà) tới đi.”
Một cung tỳ lên tiếng đi ngay, cung tỳ còn lại, tên là Lạp Thố, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi cũng đi đi, động tác nhanh lên, Đại Phi đi một đoạn đường, không nên đợi lâu.” Lôi Lạp nói.
Lạp Thố do dự, không biết nên đi hay không nên đi.
“Nha đầu nhà ngươi, có ta ở đây rồi, sợ cái gì, chừng ấy người chúng ta còn không đủ canh gác ư?” Lôi Lạp cười, liếc mắt ra hiệu cho một cung tỳ mặt gầy bên cạnh mình. Cung tỳ mặt gầy hiểu ý, cười tiến lên, nắm tay Lạp Thố, thì thầm: “Đi thôi, đi thôi, hôm nay Đại Phi tâm trạng tốt, lát nữa nói không chừng còn có ban thưởng nữa đó!”
Lạp Thố cuối cùng bị cung tỳ mặt gầy đẩy đi.
Lôi Lạp cúi người lùi sang một bên, Đóa thị chậm rãi đứng dậy, từng bước đi về phía hồ tắm, những đồ trang sức tinh xảo trên gấu váy phát ra những âm thanh cao thấp trong trẻo theo nhịp bước.
Nữ nhân xuyên qua Chính điện, tiếp tục đi vào trong, đến chỗ ngã rẽ có bốn cột đá cẩm thạch trắng, má nàng đỏ bừng hơn, đôi môi hơi hé mở, lại mím ra một nét cười, sắp sửa rẽ về phía có tiếng nước chảy bên tay trái.
“Đóa phu nhân, xin dừng bước, không được vào trong nữa!”
Một giọng nói gọi từ phía sau vọng ra, trong chốc lát, người đó đã đến trước mặt Đóa thị, cúi người rủ đầu đứng đó, trông có vẻ cung kính, nhưng thực chất là chặn đường nàng.
Chính là Mộc Nhã vội vã chạy tới.
Giọng Đóa thị hơi lạnh lùng, khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Vì sao không thể đi vào trong?”
“Vương đang tịnh thân ở Mộc thất, bất kỳ ai cũng không được phép tự tiện xông vào.” Mộc Nhã cung kính nói.
“Phải không?” Đóa thị nheo mắt lại, giọng không lớn, nhưng khiến người ta lạnh sống lưng.
Mộc Nhã không hề có ý lùi bước. Nếu nàng phạm sai lầm trong các chuyện khác, nàng còn có cơ hội sống sót, riêng chuyện này thì không được.
Bất cứ ai đang hầu hạ ở Tây điện đều biết, khi Vương tắm rửa không cho phép người khác đến gần hầu hạ. Các cung tỳ bên cạnh Vương đều phải đặc biệt chú ý, chỉ vì Đại Vương không thích bị người khác chạm vào quá nhiều.
Từng có một tỳ nữ mới vào, nảy sinh vọng niệm, nhân lúc Đại Vương tắm, cô ta đã đuổi người khác ra, lén lút lẻn vào Mộc thất, ảo tưởng được cùng Đại Vương tắm chung hương thang, nhân đó được sủng ái.
Kết quả… cho đến bây giờ, mỗi khi Mộc Nhã nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy khi bước vào Mộc thất, nàng vẫn rùng mình, lông tơ trên người dựng đứng.
Trong hồ tắm rộng lớn, mặt nước d.a.o động, như thể có gió thổi qua mặt nước xanh biếc này, “Pạp pạp——” vỗ vào thành hồ. Và ở giữa hồ tắm, cung tỳ kia nằm úp mặt trôi nổi, mái tóc xõa tung, hai cánh tay duỗi thẳng về phía trước, theo sóng nước trôi bồng bềnh, giống như một Thủy quỷ câu hồn.
Còn Vương của bọn họ, mặc một chiếc áo lụa sa mỏng màu sương khói, cổ áo rộng mở, chống một chân ngồi bên thành hồ, lạnh lùng nhìn. Nếu nàng không nhìn lầm, trong đôi mắt ấy lóe lên sự phấn khích thỏa mãn và… hận ý…
Mộc Nhã chắn trước mặt Đóa thị, không nhường một bước. Lôi Lạp vội vàng tiến lên, cười nói: “Thì ra là ta đã nghĩ sai rồi. Nói đến đây, phải trách tỳ nữ tên Lạp Thố kia, Đại Phi hỏi nó Đại Vương ở đâu, nó nói ở Nội điện, còn chỉ nhầm sang hướng Mộc thất. May mà ngươi đến kịp, nếu để Đại Phi đi vào, có thật là có miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.”
Mộc Nhã lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, trong lòng thầm bực bội, Vương đang tắm rửa bên trong, hai người kia không biết đã chạy ra ngoài nơi hoang dã nào rồi.
Đang suy nghĩ, Lạp Thố cùng hai cung tỳ khác bưng khay từ hướng khác đi tới.
Đóa thị được Lôi Lạp đỡ, ngồi lại vào ghế giữa sảnh. Lôi Lạp tự mình rót một tách trà trái cây nóng mới cho Đóa thị.
Nàng quay sang nói với Mộc Nhã: “Ngươi cũng nên quản lý người dưới tay mình cho tốt, đã hầu hạ trong Vương điện, sao có thể mắc phải lỗi lầm như vậy. Làm ô danh Đại Phi là chuyện nhỏ, làm hỏng tình nghĩa thúc tẩu giữa Đại Vương và Đại Phi mới là trọng tội…”