Một phủ trạch nằm khuất nẻo ở ngoại ô phía Bắc Sa Thành.
Nơi đây phần lớn là nhà của các thương hộ, gia đình khá giả, nhìn từ ngoài vào, nhà cửa rộng rãi và khang trang hơn so với nhà của bá tánh bình thường.
Khu vực này ít người qua lại, thuộc khu dân cư, không giống như khu chợ búa, trên mái hiên của một sân nhỏ treo hai chiếc đèn lồng vẽ hình thú.
Thoạt nhìn qua, không có gì khác biệt so với thường lệ, nhưng nếu vượt qua tường, nhìn xuống sân trong, sẽ thấy ẩn chứa nhiều điều bất ngờ.
Phía ngoài cổng viện không một bóng người, nhưng bên trong lại có hai hàng thị vệ giáp nhẹ đối diện nhau, chưa kể hai bên đại sảnh cũng có vài tên hộ vệ canh gác.
Bấy nhiêu người chen chúc trong sân nhỏ này mà lại yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
“Đùng ——” một tiếng, tiếng đổ sập của bàn ghế truyền ra từ trong phòng.
Các hộ vệ quân Lương trong sân đã quen với cảnh này, trong căn phòng đó giam giữ một nữ nhân, bên trên đã dặn dò hết lần này đến lần khác, phải canh giữ chặt chẽ, nếu có bất kỳ sai sót nào, tất cả bọn họ sẽ mất mạng.
Cho nên, theo ý họ, chỉ cần người không c.h.ế.t là được, nữ nhân này bị giam cầm nhiều ngày như vậy, dù có phát điên cũng không liên quan đến họ.
Cửa sổ trong phòng đóng kín, ánh sáng lờ mờ, trên đất nằm một người, là một nữ nhân tóc tai bù xù, tay chân bị trói chặt, bàn ghế đổ xiêu vẹo xung quanh.
A Chi đã không nhớ rõ mình bị bắt cóc bao lâu rồi, cửa phòng luôn bị khóa, chỉ mở khi đưa cơm, một ngày chỉ mở một lần, các mâm đựng thức ăn đều bằng gỗ, sẽ được thu lại vào ngày hôm sau khi đưa bữa mới.
Việc ăn uống, vệ sinh của nàng đều diễn ra trong căn phòng tối tăm này.
Lúc đầu, nàng nghĩ mình gặp phải kẻ buôn người, sau này mới phát hiện không phải, khi người hầu đưa cơm, nàng thoáng thấy binh lính Lương đứng canh ngoài cửa.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng hiểu ra, đây là dùng nàng làm con tin, nhưng bọn họ đã lầm, nàng đi theo Đạt Lỗ bấy nhiêu năm, nàng có ý với hắn, nhưng hắn lại vô tình với nàng.
Những người này chắc chắn đã nghe tin đồn bên ngoài, lầm tưởng nàng là nữ nhân của Đạt Lỗ, nên dùng nàng để uy h.i.ế.p hắn.
Những người Lương này thật ngu ngốc, còn ngu ngốc hơn cả nàng, hắn làm sao có thể đến cứu nàng chứ? Hắn là Đại tướng quân uy danh lẫy lừng, nàng chẳng qua chỉ là một góa phụ nhan sắc tầm thường.
Bấy nhiêu năm nay, thấy hắn không lập thê thiếp, nàng mới nảy sinh chút ảo tưởng viển vông, ít nhiều gì cũng là tự lừa dối mình.
Nữ nhân cười khẽ một tiếng, cuộn người lại, từ từ nhắm mắt trong bóng tối, mặc cho hơi lạnh từ mặt đất thấm vào xương tủy.
Đúng lúc nàng chìm vào vực sâu u tối, cửa sân “cạch, cạch ——” vang lên tiếng đập mạnh.
Hộ vệ phía sau cánh cửa hỏi: “Ai?”
Ngoài cửa im lặng một chút, sau đó có người nói: “Mau mở cửa, hai vị đại nhân đến rồi.”
Hộ vệ nghe thấy giọng nói, vội vàng mở cổng viện.
Cửa vừa mở, Trương Trung và Trình Phóng liền xông vào sân, liên tục hỏi: “Người đâu?”
Hộ vệ đáp: “Mạt tướng vẫn luôn canh chừng, nữ nhân kia ở trong phòng.”
Lời vừa dứt, bước chân của hai người đi về phía căn phòng đột ngột dừng lại.
“Vừa rồi có người nào đến?” Trương Trung và Trình Phóng hỏi.
Hộ vệ lắc đầu: “Không có bất kỳ ai đến, chỉ có hai vị tướng quân.”
Sắc mặt Trương Trung đại biến, quát lớn một tiếng: Không hay rồi! Bị mắc lừa! Nhưng đã quá muộn.
Tiếng chấn động như sấm phía sau, cổ của Trương Trung, Trình Phóng như bị gỉ sét, chậm rãi quay đầu lại, cửa sân “ầm ——” một tiếng đóng sập.
Trong cái sân nhỏ không bắt mắt này, một đội binh tướng Di Việt tràn vào, lấp đầy cả cái sân không lớn không nhỏ.
Một lối đi trống được chừa ra ở giữa hai bên, chia đám người trong sân thành hai phe.
Phía quân Lương đứng đầu là Trương Trung, Trình Phóng, còn tướng lĩnh Di Việt đối diện hiển nhiên là Đạt Lỗ, bên cạnh Đạt Lỗ còn có một người, thân hình cũng cao lớn uy mãnh, khí thế không hề thua kém Đạt Lỗ, Trương Trung và Trình Phóng chưa từng gặp người này, không biết thân phận.
“Đạt Lỗ, ngươi dùng kế hay thật đấy.” Trương Trung mỉa mai.
Đạt Lỗ cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải đều là học từ các ngươi, người Lương ư? Không dám so tài trực diện, quen dùng mấy thủ đoạn nhỏ mọn không ra thể thống này.”
Đạt Lỗ nói xong, quay đầu nhìn người bên cạnh, nói: “A Đa Đồ đại nhân, đa tạ huynh đã cho ta mượn thân vệ.”
A Đa Đồ nhướng cằm, đáp: “Không có gì.”
Trương Trung nheo mắt, nói: “Cho nên ngay từ đầu, ngươi cùng tên nữ nô kia là đang diễn kịch?”
“Đúng vậy, không diễn thì làm sao lừa được các ngươi?” A Đa Đồ nói.
Trương Trung cười khổ một tiếng, tiếng cười hàm chứa sự không cam lòng: “Quả là mưu kế hay, không ngờ Trương Trung ta lại bại dưới tay một nữ nô thấp hèn.”
Đến nước này, Đạt Lỗ cũng không cần câu nệ thời gian, cũng không sợ cho bọn họ biết, bởi vì mạng sống của những người này sẽ chấm dứt tại đây, bọn họ không thể bước ra khỏi sân viện này.
“Nữ nô trong miệng ngươi chính là Vương phi của ta, người Di Việt.”
Trương Trung, Trình Phóng không tin, phản bác: “Ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc sao? Vương phi? Ngươi dám nói ra miệng, nữ nô kia rõ ràng là người Lương, Đại Vương các ngươi lại cưới một nữ nhân Lương làm phi sao?”
Lúc này A Đa Đồ cười một tiếng: “Sao vậy, các ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết ư? Đại Vương của chúng ta cưới chính là nữ lang Giang gia của nước Lương các ngươi.”
Toàn thân Trương Trung lông tơ dựng đứng, chưa bao giờ hắn cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng như lúc này, cướp lời hỏi: “Giang gia, Giang gia nào?”
“Còn có thể là Giang gia nào nữa, ở kinh đô các ngươi còn có Giang gia nào đáng được xướng danh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không thể nào, không thể nào… Tuyệt đối không thể!”
Trương Trung lẩm bẩm trong miệng.
Giang gia, Giang gia ở kinh đô đáng được xướng danh chỉ có một, Giang Thái phó gia, Giang lão đại nhân từng là thầy dạy của Thái tử.
Tuy nhiên sau khi Giang lão đại nhân qua đời, Thái tử vốn đoan chính hữu vi bị phế truất, Nhị hoàng tử giỏi mưu lược bị gạt ra ngoài lề, cuối cùng là Tam hoàng tử chất phác, vô vi thừa kế ngôi Hoàng đế.
Đây là điều không ai lường trước được.
Từ đó Giang gia ngày càng suy bại, sau này bị Tân Đế phán trọng tội, tịch thu gia sản, nam nhân bị c.h.é.m đầu ở chợ, nữ tử… than ôi! Chủ mẫu Giang gia đã tự vẫn bằng một dải lụa trắng ngay tại chỗ.
Vị Giang gia nữ lang kia bọn họ cũng từng nghe danh, là một người kiều diễm như minh châu, nghe nói sau đó bị lưu đày đến Ung Nam làm quân kỹ.
Các quý nữ cửa cao nhà rộng ở kinh đô, bọn họ cũng chỉ nghe nói, chưa từng diện kiến.
Giờ lại nói với bọn họ, Vương phi Di Việt là Giang gia nữ lang?! Trương Trung hồi tưởng lại dung mạo nữ tử kia, lại không thể nhớ nổi, chỉ vì mặt nữ nhân đó có vết đỏ, không muốn nhìn kỹ.
Nói như vậy, Vương phi Di Việt ở đây, chẳng phải là Việt Vương cũng đang ở Sa Thành sao!
Trương Trung chợt cười bi thương một tiếng, Việt Vương thân chinh đến Đông Cảnh, chẳng khác nào “Thiên tử thủ quốc môn”, còn Hoàng đế của bọn họ lại ngồi cao trên chín tầng mây, mù quáng nghe theo lời sàm tấu của gian thần, cũng không biết nghe theo lời xúi giục của kẻ nào, sai bọn họ cô quân tiến đ.á.n.h Đông Cảnh của Di Việt.
Bọn họ binh ít tướng mỏng, muốn lấy ít địch nhiều, khó! Đối kháng với quân đội thiện chiến của Di Việt, lại càng khó khăn gấp bội!
Nếu không phải do binh lực không đủ, hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn bắt giữ một nữ nhân để uy h.i.ế.p Đạt Lỗ, làm như vậy để làm gì? Chẳng qua chỉ là để tăng thêm chút thắng lợi, giúp Đại Lương chấn hưng uy thế thượng quốc.
Đối mặt với Di Việt cường đại như thế, Lương thất đang gặp nguy!
Bên ngoài sân viện người qua lại, nhưng bên trong lại là một thế giới khác, đao kiếm khát máu, ai có thể ngờ, một sân nhỏ bình thường không thể bình thường hơn lại trở thành chiến trường của hai nước.
Sân viện chật hẹp cô đọng sự t.h.ả.m khốc và bi tráng của sinh tử, m.á.u tươi đỏ rực thấm vào đất vàng, nhuộm mặt đất thành một mảng đen đỏ, sau đó, mặt đất như uống no m.á.u người, ợ ra một tiếng, phản lại mùi tanh nồng nặc, lan tỏa mãi không tan trong sân viện này.
Trương Trung một tay cầm đao, trường đao cắm xuống đất, gắng gượng chống thẳng người, ngồi ngay ngắn trên bậc thềm, cách đó không xa là Trình Phóng đã tắt thở ngã gục.
Quân Lương trong sân đã c.h.ế.t hơn nửa, còn phe đối phương chỉ tổn thất một phần nhỏ, bại rồi, bọn họ đã hoàn toàn bại trận.
Mắt nam nhân đỏ hoe, trong lòng căm hận không cam, đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Vương phi của các ngươi đâu? Ta muốn gặp nàng một lần.”
A Đa Đồ châm biếm cười lớn: “Ngươi là bại tướng, có tư cách gì diện kiến Vương phi của chúng ta, Vương phi sao có thể đặt chân lên chốn m.á.u tanh nhơ nhuốc này.”
Trương Trung gật đầu, lấy cánh tay lau mạnh khóe môi, lau đi vết máu, cười lạnh nói: “Hãy thay ta chuyển lời này đến nàng.”
Đạt Lỗ và A Đa Đồ nhìn nhau, không đáp lời.
Trương Trung không cần hai người họ đáp lại, trực tiếp nói tiếp: “Cho dù nàng có thân phận gì, Vương phi cũng thế, Thái hậu cũng vậy, sống c.h.ế.t nàng vẫn là người Lương! Vĩnh viễn không thể thay đổi! Giang gia, Giang gia nữ lang tốt đẹp làm sao, nữ lang phản quốc…”
Nam nhân nói rồi, cười phá lên, hướng ra ngoài sân viện hét lớn một tiếng: “Giang gia nữ lang, ngươi có mặt mũi nào xuống gặp tổ phụ ngươi không?! Giang gia ngươi Tứ Mã Cao Môn, Giang lão đại nhân đức cao vọng trọng, làm sao lại dạy ra một kẻ gian tặc như ngươi?”
“Câm miệng!” Đạt Lỗ gầm lên, hai mắt trợn tròn vì giận dữ, hắn tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục Vương phi.
Trương Trung chỉ cúi đầu cười khẩy, hắn tự biết mình sắp c.h.ế.t, căn bản không sợ, lại cao giọng nói thêm một câu: “Giang gia nữ lang, ngươi không hối hận ư? Sẽ có ngày ngươi phải hối hận…”
Nam nhân rút đao, lật ngược lại, đưa lên cổ mình, lời nói vẫn còn văng vẳng trong không trung, người đã c.h.ế.t.
Giang Niệm ngồi trong xe ngựa ở góc đường, trong khoang xe tối tăm, nàng nghe rõ mồn một những lời đó, thu lại ánh mắt, Giang gia ở kinh đô? Ha! Còn Giang gia nào nữa, Giang gia đã không còn từ lâu, nhưng nỗi hận của nàng vẫn còn đó.
Nàng đã mất đi tất cả vào ngày hôm đó, không hối hận!
Sau đó, Sa Thành, Bội Thành ở Đông Cảnh được thu phục, gần như không xảy ra chiến sự, quân Lương trực tiếp quy hàng Di Việt, không những không hao tổn một binh một tốt, mà còn thu được quân đội còn sót lại của quân Lương.
Đạt Lỗ cứu được A Chi, để lại quân thủ thành tại Sa Thành, sau đó mọi người từ Sa Thành trở về Bội Thành.
…
Đêm đó, phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, các hạ nhân nét mặt hân hoan, tay bưng mâm khay, ra vào từ đại sảnh tiếp khách rộng lớn.
Trong sảnh tiếp khách sáng rực truyền ra tiếng ca múa đàn nhạc, ánh đèn lấp lánh, bóng in trên tường.
Trong phủ bày đại tiệc, dưới sảnh hai hàng tướng lĩnh quân đội ngồi thẳng tắp, trên án bày đủ loại thịt dê, thịt bò, cùng gà, vịt và các món ngon khác, lại có mỹ tỳ đứng bên dâng rượu.
Các phó tướng vừa mừng vừa lo lắng, chỉ vì quân vương của họ đang ngự ở thượng vị, cùng họ trong một đại sảnh.
Điều này nếu đặt vào ngày thường thì quả thực không dám nghĩ tới, giống như một giấc mộng, mà ngay cả trong mơ cũng không dám to gan như vậy.
Nam tử trẻ tuổi ngồi ở chính giữa thượng vị trong đại sảnh, dung mạo tuyệt mỹ, thân hình cao lớn cường tráng, toát lên khí chất anh vũ, giữa lông mày ẩn hiện sự hùng vĩ của núi sông, còn nữ tử bên cạnh chàng, trang phục hoa lệ ung dung, nhan sắc như hoa kiều diễm.
Bọn họ không dám nhìn nhiều, biết vị kia chính là Lương Phi, hơn nữa họ nghe Ngư Cửu nói, lần này nhờ có Vương phi, Đại tướng quân mới không bị quân Lương kiềm chế.
Hồ Diên Cát đoan trang ngồi ở chính giữa thượng vị, một bên là Đại tướng Đạt Lỗ, bên còn lại là Thôi Trí Viễn, cạnh Thôi Trí Viễn là Đóa A Xích.
Trong sảnh tiếng tơ trúc ca múa, rực rỡ muôn màu.
Nhưng mọi người không dám thoải mái ăn uống, từng người vốn không phải là người trọng lễ, giờ phút này lại tỏ ra văn nhã, không dám cười đùa, cũng không dám mời rượu nhau.
Trong lòng mọi người tuy kích động, nhưng không dám thể hiện ra, sợ để lại ấn tượng không tốt trước mặt Đại Vương, huống hồ còn có Vương phi ở đó, cũng sợ nàng cảm thấy quân binh Di Việt thô lỗ.
Lần này Hồ Diên Cát đến là để thu phục lòng người, thưởng một để khuyến khích trăm, để những tướng lĩnh còn đang quan sát tình hình biết rằng, hắn có lòng "thiên kim thị cốt", chỉ cần họ chịu trung thành với vương quyền, hắn có thể bỏ qua mọi hiềm khích trước đây.
Trên hoa đình, ca múa tấu nhạc, tơ trúc lọt vào tai, giữa những lần nâng chén cạn ly, các phó tướng trong lòng vui sướng, được cùng quân vương dự tiệc, đủ để họ khoe khoang cả đời, tưởng rằng như vậy đã rất vui vẻ rồi, nào ngờ sau đó còn có những điều tốt đẹp hơn đang chờ đợi họ…