Thôi Trí Viễn nheo mắt lại, nhìn nghiêng tên hộ vệ kia, giọng điệu mang theo vẻ giễu cợt: “Tiểu Đóa đại nhân đích thân viết thư, thì sao? Còn phải đích thân đưa đến tận tay ngươi, phải chăng còn cần đích thân ngài ấy chạy một chuyến đến dịch trạm?”
Tên hộ vệ kia vội vàng cúi đầu, xưng không dám.
“Ưm—”, Thôi Trí Viễn nấc rượu một cái, hai gò má ửng đỏ vì say, nói: “Ta cùng đại nhân nhà ngươi uống vài chén rượu, ngài ấy quá chén, không muốn đứng dậy, ta đưa cho ngươi chẳng phải cũng thế sao? Thôi đi, thôi đi, ngươi không muốn, ta sẽ cầm về, gọi đại nhân nhà ngươi đích thân đưa cho ngươi.”
Vừa nói, y vừa vươn tay muốn lấy lại thư tín từ tay hộ vệ, tên hộ vệ liên tục xưng không dám, rồi quay người rời đi.
Đợi người đi rồi, Thôi Trí Viễn quay về ngưỡng cửa, khẽ lắc cằm ra hiệu, vài người khiêng một chiếc rương gỗ hồng mộc từ trong phòng đi ra, không một ai hay biết mà rời khỏi phủ tướng quân.
Đạt Lỗ đang ở trong trướng bàn bạc chính sự cùng vài vị phó tướng, thủ hạ vào bẩm báo, phủ tướng quân có thư tín gửi đến.
“Cho người vào.” Đạt Lỗ căn dặn.
Binh sĩ tuân lệnh, dẫn hộ vệ của Đóa A Xích vào, hộ vệ dâng lên thư tín.
Đạt Lỗ nhận lấy, mở thư tín ra trước mặt các phó tướng, thư trắng? Đây là ý gì?
Trải qua những ngày chung sống, Đạt Lỗ đã hiểu rõ một đạo lý, chỉ cần liên quan đến vị Tiểu Đóa đại nhân này, thì dù là chuyện nhỏ nhất cũng là chuyện lớn.
Hắn lập tức cất phong thư trắng đi, dẫn theo vài tên thủ hạ phi ngựa quay về phủ tướng quân.
Ai ngờ vừa bước vào sân, không thấy Đóa A Xích đâu, ngược lại thấy Thôi Trí Viễn đang vùi đầu trên bàn án trong phòng hắn.
“Thôi Giám quân?”
“Thôi Giám quân?”
Đạt Lỗ bước tới gọi vài tiếng.
Thôi Trí Viễn mơ màng ngẩng đầu lên, mắt say lờ đờ, thấy là Đạt Lỗ, xoa xoa mặt, nói: “Đạt Lỗ tướng quân đây là...?”
Đạt Lỗ đảo mắt nhìn quanh căn phòng, hỏi: “Giám quân sao lại ở trong phòng này, còn Tiểu Đóa đại nhân đâu?”
Thôi Trí Viễn tự rót cho mình một chén trà, uống cạn, tỉnh rượu đôi chút, lúc này mới nói: “Vừa nãy cùng hắn nhàn đàm uống rượu. Tướng quân biết tính ta, cái miệng không chịu ngừng nghỉ, cứ phải kéo một người nói chuyện cùng.” Nói rồi, y nhìn quanh: “Ban nãy vẫn ngồi đối diện ta, có lẽ là đi tiểu tiện rồi?”
Đạt Lỗ ra hiệu cho thủ hạ, tên thủ hạ bước ra ngoài, một lát sau trở về, lắc đầu: “Không thấy ai.”
Thôi Trí Viễn vẫn lắc đầu nghẹo cổ nói: “Thật không ngờ, Tiểu Đóa đại nhân tửu lượng cao thâm, rót cho ta say mèm, mà mắt ngài ấy vẫn tinh anh, trước giờ ta không nhìn ra, người này... thâm tàng bất lộ.”
Đạt Lỗ nhìn chăm chú khuôn mặt Thôi Trí Viễn hai cái, hỏi: “Thôi Giám quân cùng Đóa gia công tửnói chuyện gì, mà lại uống nhiều rượu đến thế.”
“Có thể là gì chứ, chẳng qua là nói chuyện phiếm thôi.”
Đạt Lỗ không nghi ngờ gì y, vị Giám quân này trước đó đàm đạo ban đêm cùng hắn, miệng lưỡi hoa mỹ, nói một tràng dài, chẳng có lấy một câu trọng điểm, toàn là lời vô thưởng vô phạt, cứ như mượn miệng người khác mà nói, nói xong thì vội vã trả lại vậy.
Đột nhiên, Thôi Trí Viễn vỗ trán một cái, “Ái chà!” một tiếng, mọi người đều nhìn về phía y, không biết y muốn nói gì.
Thôi Trí Viễn chống tay lên mặt bàn đứng dậy, liếc nhìn Đạt Lỗ một cái, lại nhanh chóng thu ánh mắt về, miệng mấp máy, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Thôi Giám quân muốn nói gì, cứ nói không cần ngại.” Đạt Lỗ nói.
Thôi Trí Viễn nhìn thoáng qua vài vị phó tướng đứng phía sau Đạt Lỗ, vẫn có chút do dự.
“Giám quân cứ nói, sợ gì chứ, chúng ta đều là thủ hạ của tướng quân, là người một nhà.” Ngư Cửu nói.
Những người khác nhao nhao phụ họa.
Thôi Trí Viễn thở dài một tiếng, nói: “Ta cũng say không ít, lờ mờ thấy Tiểu Đóa đại nhân lấy ra hai phong thư, đưa cho hộ vệ của hắn, còn nói gì đó... đừng để người khác biết, lại còn nói rằng hắn đi chậm, sợ chậm trễ thư tín... gửi đi dịch trạm, gửi về kinh đô cho Đóa gia, không được chậm trễ, hỏa tốc trăm dặm, còn nói...”
“Còn nói gì nữa?” Đạt Lỗ hỏi.
Thôi Trí Viễn xoa xoa thái dương, rất cố gắng suy nghĩ: “Hình như là nói, một phong thư khác...”
“Một phong thư khác thế nào?”
Phong thư khác này chính là phong thư trắng mà Đạt Lỗ vừa nhận được.
“Thật sự không nhớ nổi nữa.” Thôi Trí Viễn giả vờ nói. Kỳ thực, tác dụng của phong thư còn lại là để mượn danh Đóa A Xích gọi Đạt Lỗ quay về phủ tướng quân, như vậy mới có cơ hội diễn ra màn vừa rồi.
Những lời vụn vặt y nói ra đủ để mấy vị võ tướng kia liên tưởng.
Đạt Lỗ nghe lời Thôi Trí Viễn nói, liếc mắt ra hiệu cho Lão Quỷ bên cạnh, Lão Quỷ hiểu ý, quay người rời đi, vừa ra khỏi cửa phủ tướng quân đã phi ngựa đến dịch trạm, chặn lại thư tín gửi về kinh đô.
Thôi Trí Viễn nhìn sắc mặt Đạt Lỗ, ngập ngừng hỏi: “Tiểu Đóa đại nhân chẳng lẽ...”
Lời chỉ nói nửa chừng, sau đó tự có người nói tiếp.
Ngư Cửu trẻ tuổi nóng nảy, lớn tiếng nói: “Vị Đóa gia công tửnày có ý gì, không từ mà biệt, còn gửi thư tín gì đó, lại còn gửi về kinh đô, ý là sao, đây là tính toán tố cáo? Chúng ta đãi ngộ tử tế, kết quả hắn lại sau lưng c.ắ.n ngược lại một miếng, không từ mà biệt, sợ chúng ta không cho hắn đi hay sao?! Theo ta thấy, trong thư đó chắc chắn không có lời hay ý đẹp nào đâu.”
“Các ngươi tạm lui xuống.” Đạt Lỗ nói.
Mấy vị phó tướng tạm thời lui ra, biết tướng quân có lời muốn nói với Giám quân, bèn khép cửa phòng lại.
Lòng Đạt Lỗ hiện giờ vẫn chưa chắc chắn, liệu tình hình có đúng như hắn nghĩ không, Đóa A Xích gửi thư tín hỏa tốc về kinh đô, rồi bản thân cũng lặng lẽ rời đi, điều này có nghĩa là Đóa gia đã ruồng bỏ hắn, hắn không thể nương tựa Đóa gia nữa.
Nói thật lòng, Đạt Lỗ rất bất mãn với sự xuất hiện của Đóa A Xích, Đóa A Xích hẳn cũng cảm nhận được. Bình thường các phó tướng tỏ thái độ chán ghét và bài xích Đóa A Xích, hắn cũng chỉ làm ngơ, mặc cho sự bất mãn lan tràn, không hề điều hòa ở giữa.
Hắn cho Lão Quỷ đi dịch trạm chặn thư tín, nhưng hắn không thể chặn người được. Đóa A Xích lặng lẽ rời đi, ngay cả hộ vệ cũng không mang theo, đợi hắn ta trở về kinh đô, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối những gì hắn thấy ở Đông Cảnh tâu lên Đóa Nhĩ Hãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cứ như vậy, hắn và Đóa gia xem như đã hoàn toàn đoạn tuyệt, vậy thì phải tìm kiếm chỗ dựa khác thôi.
Đạt Lỗ nhìn về phía Thôi Trí Viễn, nói: “Thôi Giám quân, ngươi đến Đông Cảnh, Đại Vương có đặc biệt căn dặn điều gì không?”
Thôi Trí Viễn nở nụ cười trên mặt, nói: “Đại Vương không dặn dò chuyện gì khác, việc trong quân đều nghe theo Đại tướng quân sắp xếp, chỉ duy có một việc...”
“Việc gì?”
Thôi Trí Viễn nghiêm mặt nói: “Đại Vương phán: Chiến! Phải thắng cho bằng được!”
Đạt Lỗ một tay vỗ ngực, hành quân lễ với Thôi Giám quân: “Khẩn cầu Thôi Giám quân thay ta tấu lên Đại Vương, chiến dịch này quân ta đã nắm chắc phần thắng, sớm tối sẽ truyền tin thắng trận!”
Thôi Trí Viễn cất tiếng cười vang: “Xin chờ tin chiến thắng của Tướng quân.”
Đêm đó, Đạt Lỗ nhìn phong thư trong tay, chính là phong Đóa A Xích hỏa tốc gửi về kinh đô, trong thư đương nhiên không có lời hay ý đẹp nào, nói rằng hắn đã có ý muốn thay đổi chủ nhân.
Nam nhân đặt phong thư lên ngọn nến, lưỡi lửa nhanh chóng l.i.ế.m sạch phong thư hóa thành tro tàn.
Bên kia, mấy tên “nô bộc” kia quay lại bẩm báo trước mặt Thôi Trí Viễn.
“Giám quân, sao không nhân cơ hội này kết liễu luôn người đó?” Một người nói.
Thôi Trí Viễn xua tay nói: “Không thể, dù sao Đóa A Xích cũng là trưởng tử của Đóa Nhĩ Hãn, nếu hắn c.h.ế.t đi, chỉ sợ lão già kia sẽ giở trò cá c.h.ế.t lưới rách, không cần thiết phải đẩy mọi chuyện đến bước này.”
“Dạ.”
“Hai tên hộ vệ đã xử lý xong chưa?”
Mấy người gật đầu: “Đã xử lý xong, không ai hay biết.”
Thôi Trí Viễn gật đầu nói: “Trước hết cứ giam giữ người đó một thời gian, khi nào thấy thích hợp thì thả.”
Các “nô bộc” đáp lời.
Sau đó, Đạt Lỗ quay về quân doanh, chiến sự vẫn tiếp diễn, Quân Lương đã chiếm được Sa Thành, chiến đấu có chút khó khăn, nhưng tướng sĩ Di Việt quân chiến đấu dũng mãnh, Quân Lương đã dần hiện rõ thế bại.
Dự đoán không lâu sau có thể đẩy lùi địch.
Trước đây khi còn ở Giang gia, hễ trời hơi nóng lên, Giang Niệm liền ngủ trưa, tuy rằng ngủ một giấc cũng không thấy tinh thần hơn là bao, hơn nữa ngủ trưa không tốt, ngược lại còn thấy đầu óc lờ đờ, nhưng nàng không thể chống lại cơn buồn ngủ.
Nay đến Di Việt, phần lớn thời gian trong năm đều nóng, ít khi lạnh.
Nàng mang theo thói quen ngủ trưa này đến, mỗi khi dùng cơm xong, cơn buồn ngủ lại quen thuộc ập đến, tiêu hóa đôi chút, sau đó quay về tẩm điện nằm một lát. Lúc này, Hồ Diên Cát phần lớn đang xử lý chính sự ở Nghị Chính Điện tại tiền triều.
Các cung tỳ im lặng canh gác ở hành lang ngoài tẩm điện.
Bên trong tẩm điện càng thêm tĩnh mịch, nhưng dù có yên tĩnh đến đâu, nàng cũng không ngủ được lâu. Giấc ngủ trưa là thứ khó chiều chuộng nhất, không ngủ không được, nhưng nếu ngủ, ngủ lâu thì người khó chịu, ngủ ít thì người cũng khó chịu.
Nàng không tìm được cách nào thích hợp để hòa hợp với nó.
Giang Niệm ngủ mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy gò má có điều khác thường, đưa tay phẩy phẩy, rồi từ từ mở mắt ra, trước mắt tối lờ mờ, chỉ thấy một cái bóng nhòe nhoẹt ngồi bên mép giường. Nàng nhắm mắt lại rồi mở ra, lúc này mới nhìn rõ.
Thì ra là Hồ Diên Cát đang ngồi nghiêng bên mép giường, tay cầm chiếc quạt lông công, vuốt ve mặt nàng. Sao y lại về lúc này? Không phải y nên ở tiền triều sao? Nghĩ vậy, nàng bèn hỏi ra, nhưng lời nói ra mang theo vẻ ngây ngô chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.
“Về đây làm gì?”
Nghe như lời nũng nịu của nữ nhân đối với tình lang.
Hồ Diên Cát cười khe khẽ: “Về xem nàng, không được sao?”
Giang Niệm chớp mắt, nghiêng người, nắm lấy tay y kéo mặt mình áp vào, tựa vào cánh tay y, hít hà mùi hương dễ chịu trên tay áo y, rồi lại nhắm mắt.
Nếu là bình thường, Hồ Diên Cát sẽ để mặc nàng ngủ, mặc nàng ngủ bao lâu tùy thích, chỉ cần y không có việc gì, y sẽ ở bên cạnh. Nhưng lúc này lại không thể để nàng ngủ.
“Đừng ngủ nữa, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.”
“Nàng dậy trước đã, mặc y phục vào, rồi ra đài lộ thiên.” Hồ Diên Cát nói xong, đứng dậy, bước ra ngoài tẩm điện.
Giang Niệm kẹp chăn giữa hai chân, lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng nằm sấp xuống, cọ xát một lúc, gọi Thu Nguyệt vào hầu hạ nàng thay y phục, sửa soạn đơn giản rồi bước ra khỏi tẩm điện, đi đến đài lộ thiên.
Giữa nội điện và ngoại điện là đài lộ thiên không có mái che, một bên trái của đài lộ thiên có một hồ nước hơi lõm xuống, dưới đáy hồ có một mạch suối, bên dưới hồ có đào kênh ngầm, vì vậy dòng suối trong vắt này không bao giờ cạn khô, cũng không bao giờ đọng lại, cứ thế chảy róc rách suốt ngày đêm.
Xung quanh đài lộ thiên trồng đủ loại hoa cỏ, xanh biếc đầy sức sống, ở giữa lát gạch đá trơn nhẵn.
Hồ Diên Cát ngồi trên bậc thềm đài, bên cạnh là một cái bàn gỗ đàn hương, trên bàn đặt vài đĩa trái cây, còn có một bình lưu ly màu xanh ngọc, thân bình bám đầy hơi nước, bên trong là thức uống làm từ nước trái cây màu tím nhạt.
Bên dưới bậc thềm trải một tấm da hổ nguyên tấm.
Giang Niệm sau khi ngủ trưa thích ngồi ở nơi râm mát của đài lộ thiên để g.i.ế.c thời gian, nhưng gạch nền lạnh lẽo, lại có suối nước nên ẩm ướt, Hồ Diên Cát bèn dùng da hổ làm thành thảm, trải trên mặt đất, để nàng tiện ngồi nằm. Vốn dĩ phải có hai tấm.
Giang Niệm bước tới, quỳ ngồi trên tấm da hổ, lấy một quả nho từ đĩa trái cây trên bàn gỗ đàn hương, đưa vào miệng.
“Đại Vương có chuyện gì mà nhất thiết phải gọi thiếp dậy mới nói?”
Hồ Diên Cát cười, lấy một vật từ vạt áo ra, đưa tới...