Chương 3:
Cũng có thể là do tôi sống quá sung sướng…
Chẳng mấy chốc tôi đã vui quá hóa buồn.
Một hôm, sau khi Chu Chu ra khỏi nhà, tôi cũng lẻn ra ngoài theo.
Con mèo mập ú nhà hàng xóm hôm qua dám cà khịa tôi, tôi còn chưa đánh nó đâu.
Tuy nó không tu luyện được mà tôi lại tu luyện được, nhưng vậy thì đã sao chứ?
Đều là lần đầu làm mèo, sao tôi phải nhường nó?
Nó dám cướp cá khô của tôi, tôi sẽ dám đánh nó.
Tôi tìm được nó rồi, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc đó đột nhiên có một người đàn ông mặc vest đi ngang qua.
Tôi giật mình, lông toàn thân dựng đứng lên, chẳng màng tới việc đánh con mèo mập, chỉ biết vội vàng co cẳng bỏ chạy.
Nhưng người đàn ông kia đã vươn tay tóm lấy gáy tôi.
Con mèo mập trơ mắt nhìn tôi bị người đàn ông nhấc lên, hưng phấn kêu meo meo hai tiếng rồi trốn vào bụi cỏ mất hút.
Người đàn ông trạc tuổi ba mươi, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, thời gian không để lại dấu vết trên mặt đối phương, ngược lại còn tạo nên vẻ tao nhã, trưởng thành.
Đôi mắt nâu của người đàn ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười khó hiểu.
“Hồ Minh Họa, giỏi thật!”
Giọng người đàn ông rất lạnh lùng, khiến tôi sợ tới mức vội vàng dùng chân che mặt.
Tôi không dám nhìn đối phương, bởi đây chính là người chú từ nhỏ đã một mình lên thành phố lập nghiệp, giờ có vẻ đã thành đạt của tôi.
“Sa đọa đến mức đi đánh nhau với một con mèo chưa khai linh trí? Cháu đúng là ngốc hết phần thiên hạ. Chú không hiểu sao anh trai và chị dâu chú lại sinh ra một đứa con như cháu!”
Chú ấy giơ ngón tay chọc vào đầu tôi, ngay sau đó, một luồng sức mạnh kỳ lạ truyền vào cơ thể.
Dường như có thứ gì đó đang di chuyển khắp người tôi, cuối cùng biến mất một cách không dấu vết.
Chú ấy túm lấy tai tôi, kéo đầu tôi lên: “Kêu đi.”
Tôi rụt rè kêu: “Meo ~”
Chú ấy ước lượng tôi một lát rồi cười khẩy: “Mèo ngu xuẩn, dạo này có vẻ sung sướng nhỉ, béo ú nu rồi.”
Nói xong chú ấy thả tôi xuống, còn đá tôi một cái: “Đi đi.”
…
Tôi không dám tin là chú tôi lại thả tôi đi một cách dễ dàng như vậy.
Mặc dù chú ấy tỏ vẻ ghét bỏ tôi ra mặt, nhưng tôi thật sự không hiểu sao chú ấy không bắt tôi quay về biệt thự.
Thôi, không nghĩ ra thì khỏi nghĩ nữa, tôi vẫn nên về căn hộ cao cấp ở thì hơn.
Ít nhất ở đó có Chu Chu bầu bạn với tôi.
Tôi lẻn về căn hộ trước, ăn vài miếng rồi nằm trên sofa đợi Chu Chu về.
Như thường lệ, khoảng bảy tám giờ tối, có tiếng mở cửa vang lên.
Tôi nhanh nhẹn nhảy xuống sofa, ngồi xổm ở lối vào đợi hắn vào nhà.
Hắn thay giày xong lại cúi xuống bế tôi lên, dụi vào cổ tôi rồi cười nói: “Sao hôm nay lại nhiệt tình thế?”
Tôi thoải mái nằm trong lòng hắn, thầm nghĩ:
Đương nhiên là do hôm nay gặp phải kẻ xấu nên cần được an ủi chứ sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chu Hạ Châu đang đi về phía phòng khách thì đột nhiên khựng lại, hắn nhìn quanh một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người tôi.
Bàn tay đang vuốt ve tôi cũng chợt khựng lại.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, kêu “meo” một tiếng.
Sao lại không vuốt ve nữa?
Trong mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, hàng mày sắc sảo cũng nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn tôi mang theo một loại cảm xúc khó tả.
Tôi vùi đầu vào lòng hắn cọ cọ, kêu grừ grừ làm nũng, còn lật người khoe cái bụng mềm mại ra dụ dỗ hắn.
Mọi khi thấy tôi làm nũng như vậy, hắn đã không kiềm chế được mà nhào vào, nhưng hôm nay hắn lại nhịn.
Tôi không khỏi nghi hoặc.
Sao vậy, hôm nay Chu Chu bị làm sao thế?
Hắn nhìn tôi với ánh mắt càng ngạc nhiên hơn, còn túm tôi lên lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng.
Nhưng cũng không phát hiện ra gì.
Trong lúc hắn nghịch tôi, tôi phát hiện ra trên cổ tay áo hắn có một sợi lông màu cam.
Trên đó còn có mùi của con mèo khác.
Tôi lập tức xù lông kêu meo meo với hắn.
Đồng thời còn gào thét trong lòng:
【 Không ngờ anh lại dám léng phéng với con mèo khác sau lưng em! 】
Hắn vô thức đáp:
“Không có!”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
???
Cả tôi và hắn đồng thời ngớ người, hai đôi mắt tròn xoe nhìn nhau chằm chằm.
Cuối cùng, Chu Hạ Châu có chút mất tự nhiên dịch tầm mắt đi trước, còn tiện tay đặt tôi lên bàn.
“Chị, em tìm ở ngoài cửa rồi, không thấy cái nhẫn nào ở đây hết.”
Hắn đi dép lê vào, vừa đi vừa nói:
“Chị, chắc chị nhớ nhầm rồi, nhẫn của chị không ở chỗ em đâu. Em có việc, em cúp máy đây.”
Tôi bước những bước tao nhã theo sau hắn, quả nhiên thấy hắn đeo tai nghe bluetooth bên tai trái.
Hóa ra là đang gọi điện thoại.
Suýt chút nữa tôi đã tưởng hắn có thể nghe được tiếng lòng của tôi rồi trả lời tôi nữa chứ.
Hết hồn.
Trái tim bé nhỏ của tôi hoàn toàn yên tâm lại, tiếp tục kêu meo một tiếng rồi nhảy lên đùi hắn.
Hắn vô thức đỡ lấy tôi, nhưng tay không vuốt ve tôi như mọi khi mà ngược lại, cánh tay còn căng cứng, vẻ mặt cũng cứng đờ.
Tôi ngước mắt nhìn hắn thì hắn lại quay mặt đi.
Quả nhiên hắn có mèo khác ở ngoài rồi.
Nếu không thì sao hắn lại có vẻ chột dạ khó chịu như vậy.
Đồ tồi!
Tôi bám vào quần áo hắn nhảy lên vai hắn, định bày ra uy phong chính thất một chút.