Tôi nhớ rõ tối hôm qua, tôi thừa dịp hắn ngủ mà leo vào trong chăn của hắn.
Lúc này trong chăn không một mảnh vải, tôi có thể cảm giác được thân thể ấm áp của hắn.
Tôi nằm úp sấp trên người hắn, cơ bụng của hắn cấn tôi.
Vào lúc tôi đang rón ra rón rén dịch xuống phía dưới, hắn chợt mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu.
“Đè lên anh… rồi…”
1.
Tôi là một con mèo, nói một cách chính xác hơn thì tôi là một con mèo tinh.
Một con mèo tinh có thể tu luyện.
Nhưng thiên phú của tôi không được tốt lắm, tu luyện 19 năm nay vẫn chỉ là một con mèo.
Cha mẹ tôi đã sớm biến thành trai xinh gái đẹp, chỉ có tôi vẫn còn là một con mèo đáng thương.
Cho nên, vì sự an toàn của tôi, tôi bị ép cả ngày chỉ có thể ở lại trong nhà.
Đương nhiên, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ dẫn tôi ra ngoài chơi. Mặc dù chỉ là thỉnh thoảng.
Dựa theo cách nói của bọn họ, hai người bọn họ yêu nhau thật lòng, mà tôi chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Mỗi ngày chỉ có một con mèo là tôi ở lại trong biệt thự ở ngoại ô, đúng là chán tới mốc meo. Cho nên tôi lén chạy ra ngoài.
Tôi không tin, một bé mèo thông minh nhanh nhẹn, tư duy nhạy bén như tôi, lại có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì.
Tôi muốn một mình một mèo xông xáo giang hồ!
Nhưng xuất quân bất lợi.
Tôi mới vừa vào đời đã bị một người đàn ông đẹp trai lừa gạt.
Tôi chỉ ăn một miếng lạp xưởng hun khói của hắn, vậy mà hắn lại muốn tôi gán thân trả nợ.
Trên đời này nào có cuộc mua bán lỗ vốn như thế!
Ít nhất cũng phải mười cái…
Phi!
Bao nhiêu cũng không được!
Đây là lừa bán!
Hắn ôm tôi vào trong ngực, lông mèo trên người tôi dựng đứng hết cả lên, miệng còn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, nhe răng trợn mắt mà thị uy với hắn.
Chỉ cần hắn thả tôi xuống, tôi sẽ không cắn hắn.
Nếu không, tôi nhất định sẽ dùng cặp vuốt mèo sắc bén của mình khiến khuôn mặt thanh tú của hắn nở hoa!
Ai ngờ đâu hắn lại không hề cảm giác được sự phẫn nộ của tôi, trái lại còn được đà lấn tới, xoa nắn cái đầu mềm mại của tôi.
“Mèo con, em về nhà với anh được không?”
Giọng hắn rất hay, trầm thấp lại còn từ tính, nghe không khác gì giọng nói như tiếng đàn Cello của lão cha tiện nghi của tôi, êm tai cực kỳ.
Tôi lại hoảng hốt một giây, sau đó đột nhiên kịp phản ứng!
Hắn đang muốn bắt cóc tôi mà! Sao tôi có thể thất thần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tưởng chỉ cần dùng sắc đẹp quyến rũ tôi là tôi sẽ đi theo hắn sao?
Tôi trực tiếp cắn lên hõm tay của hắn, còn dùng móng vuốt lưu lại ba vết cào trên mu bàn tay hắn.
Đáng đời.
Tôi lộ ra vẻ mặt dương dương đắc ý, chờ hắn ném tôi xuống, như vậy tôi có thể nhân cơ hội chạy ngay vào bụi cỏ.
Ai ngờ hắn chỉ a nhẹ một tiếng, cũng không chịu thả tôi ra.
Vết thương rịn m.á.u nhưng hắn hồn nhiên không hề hay biết, trái lại còn mỉm cười lấy áo khoác từ trong ba lô ra, sau đó bọc tôi lại kín mít.
Chỉ có mỗi cái đầu mèo mềm mại là thò ra ngoài.
Hắn đưa tôi tới trước mặt hắn, giữa chúng tôi chỉ cách nhau đúng nửa cánh tay.
Tôi thấy rõ đôi mắt hắn, rất đẹp, lấp lánh như sao trời, hàng mi cũng rất dày, hơi cong lên.
Thật đúng là…
Con ngươi tôi dần tan rã, cả người cũng trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Dù sao cũng bị gói thành cái bánh ú tro rồi, không muốn ngoan cũng phải ngoan.
Thấy tôi biến thành dáng vẻ đáng yêu vô tội lại ngoan ngoãn như vậy, hắn phì cười.
Giọng nói mang theo tiếng cười trầm thấp theo gió truyền vào trong tai tôi:
“Bé mèo hư hỏng, thân giá 1000.”
…
Hắn ôm tôi vào ngực, đi tới bệnh viện thú cưng.
Hộ sĩ trong bệnh viện vừa nhìn thấy tôi đã bị tôi hấp dẫn. Bọn họ vừa khen tôi vừa giở trò với tôi.
“Trời ơi, bé mèo tam thể này đẹp quá đi, lông còn dài nữa, thật đáng yêu.
“Ánh mắt bé mèo cũng rất đẹp, là màu lam như đá quý vậy.”
Hắn đứng bên cạnh hộ sĩ, sung sướng nghe bọn họ khen tôi, cứ như người bọn họ đang khen là hắn vậy.
Thấy tôi bị sờ tới tròng mắt rụt lại, hắn hơi nghiêng người ngăn lại bàn tay đang tác loạn của mọi người.
Sau khi đưa tôi cho bác sĩ thú cưng, hắn nói: “Tôi nhặt được em ấy trên đường, nhờ mọi người kiểm tra cho em ấy xem em ấy có bị bệnh gì không giúp tôi.”
Bác sĩ thú cưng cứu tôi ra khỏi chiếc áo khoác, nhìn cơ thể bẩn thỉu của tôi, bác sĩ nói:
“Đúng là mèo hoang thật. Cậu đẹp trai, cậu đi thanh toán trước đi, tôi dẫn bé mèo đi kiểm tra.”
Trông tôi giống mèo hoang chỗ nào?
Ăn nói linh tinh, tôi là tiểu tiên meo…
Chẳng qua là do tôi “lưu lạc giang hồ” suốt một tháng, trên người dính chút bụi bẩn mà thôi.
Tôi xù lông gồng người lên nhe răng gầm gừ với bác sĩ thú y.
Nhưng dường như bác sĩ thú y không lạ gì hành động này, không biết bác sĩ lấy đâu ra một thanh thưởng cho mèo đút vào trong miệng tôi.
Sau đó, cô ấy thuần thục thò tay xuống dưới cằm tôi bắt đầu gãi nhẹ, chỉ mới mấy cái tôi đã buông bỏ tất cả đề phòng với cô ấy.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hết cách rồi… Có thợ đ.ấ.m bóp miễn phí như vậy, ngu sao mà không hưởng thụ?