Mèo Con Không Say

Chương 20: Không giấu được nữa rồi



Thang Tư bước trên con đường trải đầy lá bạch quả. Trên mặt đất lổm chổm những viên đá vụn nhỏ. Trái tim cậu đập nặng nề từng nhịp một.

Trước khi bước vào phòng thi, ta luôn có một giai đoạn lo lắng nhất. Người ta hay tự hỏi liệu có bỏ sót điều gì chưa ôn luyện không. Nhưng cho dù là bất kì cuộc thi nào đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng bao giờ ôn tập hết được. Giống như cuộc đời vội vã, luôn bị đẩy lên sân khấu mà chưa kịp chuẩn bị gì.

Câu chuyện về “người lái đò” mà hồi cấp ba Thang Tư từng mượn ở thư viện, cậu đã dùng đèn pin nhỏ đọc trộm khi tắt đèn. Khi đó, vì không tìm được phần tiếp theo để đọc, cậu còn nghĩ ra rất nhiều cách.

Đó giống như là một lần bất chợt nhìn thấu những góc nhìn khác nhau, cũng giống như là ngỡ ngàng nhận ra bí ẩn của sự sống. Cảm giác như có một thứ kỳ diệu lướt qua trong đầu khiến huyết quản của Thang Tư sôi trào, tựa hồ như cậu được trao một sứ mệnh thần thánh nào đó.

Có lẽ con người sống trên đời này, cần có cảm giác về sứ mệnh. Những suy nghĩ về ý nghĩa cuộc sống thỉnh thoảng xuất hiện trong thời niên thiếu rối bời của Thang Tư, giống như là lý do để tồn tại. Đã rất lâu cậu không có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi này.

Bỗng dưng một tổ chức bí ẩn nói với cậu rằng cậu có một nhiệm vụ quan trọng, phải làm cái này, phải thực hiện cái kia và bắt đầu ngay lập tức. Cậu vẫn chưa quen với điều này. Nhưng đây chẳng phải là một niềm tin lớn lao sao?

Nhưng… làm sao ông chủ quán bar có thể nói chuyện với mèo, thậm chí quản lý bao nhiêu việc như vậy? Anh ta có phải con người không? Hơn nữa, nếu việc cậu biến thành mèo chỉ để làm một lần người dẫn đường, vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể trở lại thành người không? Có cách nào để tự do chuyển đổi giữa hình dạng mèo và người không? Nếu có, Thang Tư sẽ làm mèo vào buổi sáng, ra ngoài dạo chơi, kết bạn với hàng tá chú mèo, mang theo thức ăn cho mèo đi rải lung tung. “Có thức ăn là có tất cả”, có khi còn được trải nghiệm cảm giác làm ông trùm. Tối đến, cậu lại biến trở về làm người, nấu bữa khuya chờ ai đó tan làm về.

Những ý nghĩ linh tinh lại chiếm lấy đầu óc, Thang Tư lắc đầu, tự nhủ rằng việc cấp bách trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường mà không mắc sai lầm. Đây là sứ mệnh của một chú mèo.

 

Nghe thì có vẻ đơn giản, các bước cũng không nhiều, chỉ cần dẫn linh hồn từ trong bệnh viện ra ngoài rồi dừng lại dưới gốc cây ngân hạnh thứ hai ở cửa là xong. Những việc tiếp theo sẽ do Thượng đế sắp xếp. Nhưng Thang Tư lại cảm thấy vai trò của mình có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Nó giống như một nhân vật phụ không thể thiếu, chẳng giống những câu chuyện kinh điển đầy kí.ch th.ích và ý nghĩa.

Nhưng khi thật sự bắt tay vào làm, mọi thứ lại khó khăn trăm bề.

Trên đường quay lại, cậu đã bị người qua đường chặn lại mấy lần. Có người không chỉ vu.ốt ve, mà còn bế cậu lên, mãi mới chịu buông tay. Một người trong số đó còn mạnh miệng bảo sẽ đem cậu về nhà.

Điều này làm Thang Tư suýt nữa phải cắn người. “Tôi không phải mèo hoang, tôi có nhà mà!”

Nhịn nhục chịu đựng những người lạ vô ý, cuối cùng cậu cũng về tới cửa bệnh viện. Nhưng ở đó lại thấy người mà cậu chẳng mấy thiện cảm — sư đệ của Lý Mại.

Thang Tư nhìn thấy Lâm Trạch Nam đang dựa vào tường ngoài cửa, miệng thì mấp máy, ánh sáng đèn rất mờ, trông như đang nói gì đó, lẩm bà lẩm bầm. Nhưng xung quanh cậu ta lại chẳng có ai cả. Ban đầu Thang Tư còn nghĩ mình nhìn lầm nhưng khi lại gần, cậu mới phát hiện đúng là cậu ta đang tự nói chuyện với chính mình.

Thang Tư khựng lại, nhớ đến những gì Lý Mại từng nói với cậu: sư đệ của hắn đã phải uống thuốc một thời gian rồi.

Ài, đúng là vậy. Thang Tư luôn cảm thấy Lý Mại rất phù hợp với nghề bác sĩ. Bởi vì Lý Mại nhìn nhận con người và sự việc một cách khá lạnh nhạt, lại đặc biệt giỏi tìm lỗi ở người khác, không bao giờ nghĩ rằng mình sai hoàn toàn. Vì thế, anh hầu như chẳng bao giờ rơi vào trạng thái tự tiêu hao năng lượng nội tâm, ít nhất Thang Tư chưa từng thấy điều đó ở anh.

Hồi mới quen, Thang Tư chưa nhận ra điều này. Sau đó, cậu biết rằng ngay cả bố mẹ mình, Lý Mại cũng dám cãi thẳng mặt, đúng là một người đầy phản kháng. Có một thời gian, Thang Tư còn trách móc anh, nói rằng anh quá lạnh lùng, thiếu tình người. Nhưng nghĩ lại, cậu cảm thấy làm bác sĩ mà có quá nhiều sự đồng cảm thì cũng không hẳn là điều tốt.

Nếu sư đệ của Lý Mại có được một nửa sự mạnh mẽ như hắn, có lẽ cậu ta sẽ không rơi vào tình trạng chẳng biết công việc mình yêu thích hiện tại đang mang lại niềm vui hay nỗi buồn.

Hiện giờ, tình trạng của Hôi Hôi xem chừng không mấy khả quan. Thang Tư tránh được mấy con mèo ở dưới lầu, lén lút leo lên tầng hai để không bị họ buôn chuyện làm mất thời gian.

Vừa đến cửa phòng bệnh, cậu đã giật mình thót tim.

Một bóng mèo nửa trong suốt đang đứng đó, trông như đã chờ đợi từ lâu. Đây là giai đoạn linh hồn thoát xác rồi sao?

Trời ơi, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đây là lần đầu tiên Thang Tư nhìn thấy hiện tượng siêu nhiên ngoài bản thân mình.

“Là cậu đấy à, đồ đáng thương.”

Thang Tư không hiểu gì cả. Không phải chứ? Sao ai cũng gọi cậu là “đồ đáng thương” vậy? Cậu thật sự muốn nổi nóng. Mặc dù thỉnh thoảng cậu cũng cảm thấy nửa đời trước của mình có hơi khổ sở nhưng người khác nói ra lại chẳng thấy đúng chút nào. Tôi còn chưa kêu ca gì, tại sao lại phủ định cả cuộc đời tôi chứ?

Thang Tư dù bực nhưng không dám nói gì, bởi vì cậu có thể thắng được ai đây?

“Cậu biết rồi đúng không?” Thang Tư hỏi.

Hôi Hôi chớp mắt, nói: “Biết hôm nay tôi chết chứ gì? Tôi đã nhận được thông báo từ một tuần trước rồi. Còn tiêm phòng mấy ngày liền, ai ngờ chẳng có tác dụng gì cả.”

Nói xong nó thở dài, quay đầu nhìn cô gái trong phòng đang khóc đến không thở nổi.

“Con người các cậu sao ai cũng dựa dẫm vào người khác thế nhỉ?” Hôi Hôi nói với Thang Tư.

… Haizz, đúng là dân trong nghề, nhìn phát biết ngay cậu là mèo “giả”.

Thang Tư khẽ “ừm” một tiếng, không thể phản bác. Đúng là như vậy thật.

Nhưng mà đó sự dựa dẫm là vào tình yêu. Vì thế, ở một số góc độ nào đó, có người để mình dựa vào hoặc có người dựa vào mình, đều là những điều hạnh phúc. Ít nhất thì đó cậu nghĩ như vậy.

Thang Tư lại nhìn vào trong phòng, thầm than thở rằng Lý Mại đúng là không biết đối nhân xử thế. Cô gái khóc đến vậy mà anh cũng không đưa cho cô lấy một tờ khăn giấy, cứ đứng ngây ra đó như một cái cột gỗ lớn.

“Vậy, đi chưa?” Thang Tư hỏi. Linh hồn và thân xác không thể tách rời quá lâu, mục đích để cậu đến đây cũng là để ngăn những tình huống bất ngờ xảy ra.

“Gấp thế à? Tôi muốn đợi cô ấy khóc xong đã. Cậu yên tâm đi, đây là lần thứ chín của tôi rồi. Tôi quen đường hơn cậu nhiều, không trễ được đâu.”

Thang Tư nhìn bóng dáng nửa trong suốt của Hôi Hôi đi vào trong phòng, cứ quanh quẩn bên cạnh cô gái kia. Lúc ở bên trái, khi lại ở bên phải, còn giơ móng lên vỗ nhẹ vào lưng cô.

Rõ ràng chính bản thân cũng không nỡ rời đi, thế mà lại nói như thể nhẹ nhàng không bận tâm gì cả. Các người – loài mèo – cũng thích nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy sao?

Thang Tư nhìn mà trong lòng thấy chua xót. Dù chưa từng nuôi thú cưng thật sự nhưng cậu cũng có cảm giác muốn kháng cự lại sinh ly tử biệt.

Cậu lặng lẽ bước vào dừng lại bên chân Lý Mại. Ánh sáng trong phòng bệnh là ánh sáng trắng lạnh, hơi chói mắt. Thang Tư cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu cứ nhấp nháy không ngừng, làm mắt cậu hoa mắt hết cả lên.

Ngẩng đầu nhìn lên từ góc độ này, cậu nhìn thấy bàn tay của Lý Mại.

Tay anh… tại sao lại đang run? Ánh sáng chói mắt len lỏi qua kẽ tay anh, run rẩy không theo bất kì nhịp điệu nào cả.

Tim Thang Tư khẽ thắt lại, cậu đứng lên lấy tư thế đứng bằng hai chân, cố sức giơ móng vuốt lên, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay của Lý Mại.

Lần đầu không có phản ứng gì, Thang Tư lại cào thêm một lần nữa. Không giữ được thăng bằng lâu, hai chân trước của cậu lại rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu khe khẽ.

Cuối cùng, Lý Mại cũng nhìn thấy Thang Tư, cúi xuống nhìn cậu từ trên cao.

Lý Mại đeo khẩu trang, che đi phần lớn khuôn mặt. Tóc hắn hơi rối, trông rất mệt mỏi. Đường Tư nhìn thấy ánh mắt hắn trống rỗng, chỉ có sự ngây dại, kéo dài trong im lặng. Nhưng đuôi mắt lại đỏ hoe, đồng tử như phủ lên một lớp thủy tinh sáng lấp lánh, ẩm ướt.

Sau đó, Lý Mại khẽ co ngón tay lại, rồi lại cúi đầu nhìn sàn nhà thêm một lát, bước ra khỏi phòng bệnh.

Thang Tư nghe thấy anh thì thầm dặn dò điều gì đó với đồng nghiệp bên ngoài, sau đó đi xuống lầu hai.

Trong lòng cậu như có một góc bị ai đó siết chặt, tất cả cảm giác đều dồn nén lại ở nơi ấy.

Trong ký ức, Lý Mại chưa bao giờ khóc trước mặt cậu. Mấy năm nay cũng không phải không có chuyện gì buồn xảy ra, nhưng thường thì chỉ có Thang Tư rơi nước mắt đôi chút. Còn bác sĩ Lý của chúng ta thì khác, tim thép cơ mà, là người đàn ông chân chính. Thang Tư vẫn luôn mong một ngày nào đó Lý Mại sẽ khóc trước mặt mình, tốt nhất là khóc thật nhiều. Chẳng phải người ta bảo nước mắt là chất xúc tác tình cảm tốt nhất sao? Tiểu li hoa từng kể với cậu rằng dạo này bệnh viện đã tiễn đi không ít người bạn. Có một trường hợp còn qua đời do dị ứng thuốc mê sau khi phẫu thuật. Nên hôm nay xảy ra chuyện này cũng không phải lần đầu gần đây.

Thật sự Thang Tư luôn nghĩ rằng Lý Mại không sao cả.

Cậu suy nghĩ một hồi, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh. Có vẻ như tên ngốc đó thật sự không hề nói gì với cậu, lúc nào cũng giả vờ, cố cười gượng gạo trước mặt cậu.

Bên ngoài, một nữ bác sĩ bước vào an ủi cô gái đang khóc, sau đó dùng một tấm đệm bọc lấy cơ thể của Hôi Hôi.

Bệnh viện của Lý Mại sẽ lo liệu các thủ tục sau đó. Anh có một người bạn sau khi tốt nghiệp đã làm nghề dịch vụ tang lễ cho thú cưng, hai người hợp tác với nhau đã mấy năm rồi. Lần đầu nghe về chuyện này, Thang Tư cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thang Tư không quên nhiệm vụ chính, trong vòng nửa tiếng đã dẫn linh hồn đến đúng chỗ. Cậu vẫn để tâm một chút xem Lý Mại đang ở đâu – không thấy anh ở tầng một, cũng không ở cửa ra vào. Xe thì đỗ bên đường nhưng không rõ trong xe có người hay không.

Khi quay lại, Thang Tư đi vòng quanh chiếc xe vài vòng, dựa vào khứu giác đoán chắc rằng anh đang ở trên xe. Ngoài ra trên đất còn có hai, ba mẩu tàn thuốc.

Thang Tư đi đến đầu xe, dùng hai chân sau bật mạnh, nhảy lên nắp capo, tạo ra tiếng động không nhỏ. Qua kính chắn gió, cậu nhìn thấy Lý Mại đang cầm điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt hắn, không rõ đang xem gì.

Lý Mại bị tiếng động làm giật mình, sau đó bước xuống xe ôm Thang Tư đặt vào trong xe.

Trong xe có mùi trà Darjeeling quen thuộc. Sau một ngày bận rộn, Thang Tư đột nhiên thấy buồn ngủ. Nhìn Lý Mại dường như chưa có ý định rời đi, chắc anh chỉ muốn nghỉ ngơi một lát trong xe. Thang Tư bò từ ghế phụ qua vài bước, ngồi lên đùi của Lý Mại, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

Gió đêm bên ngoài tương đối dễ chịu. Thế nhưng Lý Mại lại không mở cửa sổ, cứ ngồi trong xe bật điều hòa, một mình ngồi đây. 

Lý Mại vẫn đang nhìn điện thoại gõ chữ, không để ý đến cậu nhiều. Anh chỉ hờ hững vuốt nhẹ đầu mèo Tư một cái.

Thôi được rồi, Thang Tư giờ cũng không còn cách nào khác, muốn làm gì thì cứ làm đi.

Không phải vì vừa thấy bộ dạng anh đáng thương như vậy… nếu không tôi cũng chẳng thèm đến tìm anh!

Thang Tư vốn khó ngủ, nhưng ở bên cạnh Lý Mại lại rất dễ thấy buồn ngủ, chẳng mấy chốc mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.

Bất thình lình, tiếng chuông điện thoại của Lý Mại phá tan viễn cảnh mà Thang Tư đang xây dựng trong giấc mơ của mình.

Điện thoại của Lý Mại kết nối với Bluetooth trên xe. Thang Tư quay đầu nhìn, số điện thoại hiển thị trên màn hình không có tên, chỉ là một dãy số lạ.

Thang Tư liếc qua rồi định nhắm mắt lại nhưng dãy số đó vụt qua trong đầu cậu, vừa định bỏ qua thì Thang Tư lập tức nhớ lại.

Số đuôi này… sao quen quen vậy!?

5626…

Là người quen của cậu. 

Xong rồi, xong thật rồi, đây là biên tập viên của Thang Tư. Trước đây, có một thời gian hợp đồng của cậu có vài điều khoản cần chỉnh sửa qua lại, nên thường xuyên liên lạc với biên tập, đôi khi còn trực tiếp trao đổi qua điện thoại,  nên cậu mới nhớ được số đuôi này.

Còn vì sao biên tập viên không liên lạc được với cậu mà lại gọi vào số của Lý Mại? Bởi vì trời đánh, số điện thoại liên hệ khẩn cấp mà cậu điền chính là của Lý Mại…

Chết thật, lần này chắc chắn không giấu được nữa rồi…


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com