Mèo Con Không Say

Chương 13: Ha! Hắt xì!



Thang Tư cũng không biết bản thân bị dị ứng với lông mèo. Trước đây, ở ngoài cổng viện phúc lợi có một con chó đen lớn. Thỉnh thoảng khi cậu đi qua, con chó đó sẽ vẫy đuôi với cậu, cậu sẽ ngồi xuống vu.ốt ve nó, lâu lâu lại giấu một chút thịt khô cho nó ăn. Khổ nỗi cậu cũng chẳng có nhiều thịt để ăn, muốn giấu chút thịt cũng phải nghĩ cách rất vất vả . Dần dần hình như cũng có chút tình cảm.

Tựa như, giữa đám đông tấp nập tìm được một chút đồng cảm. Tiếc là lúc Thang Tư rời đi còn quá nhỏ, không có khả năng mang nó đi theo.

Vì con chó đó không phải là một con chó có số mệnh tốt, nên gần như cả cuộc đời nó đều bị xích lại để giữ cổng. Ngay cả cái tên đơn giản như “Đại Hắc” cũng không có, Thang Tư từng thử đặt tên cho nó một lần, nhưng hằng ngày chẳng ai gọi nó tên cả. Vì vậy, cái tên này chỉ tồn tại giữa hai người họ.

Ngày Thang Tư rời trại trẻ mồ côi, nó vẫn như mọi khi lại gần vẫy đuôi với cậu, Thang Tư mang đầy đồ, chỉ có thể lúng túng dùng khuỷu tay xoa đầu vào nó. Lần này, con chó đen không giống mọi lần, sau khi quấn quýt xong lại nằm xuống nghỉ ngơi. Nó đã già, nên có lẽ cũng cảm giác được sự chia ly, vẫn luôn nhìn theo Thang Tư.

Trên cổ có sợi xích sắt, nó di chuyển đến chỗ xa nhất trong phạm vi có thể, vẫn nhìn về phía Thang Tư. Lúc đó, Thang Tư cảm thấy hơi khó chịu. Cậu hiểu sống sót khó khăn thế nào, nhưng nếu phải dùng cả cuộc đời tự do để đổi lấy nó, cậu nghĩ mình không thể nào đánh đổi được. Đành phải âm thầm chúc bạn già kiếp sau nhất định phải có được tự do, phải hạnh phúc hơn ở kiếp sau.

Nhưng lúc đó, cậu hắt hơi như bây giờ. Trên đường đến đây vẫn còn ổn, có lẽ vì nồng độ không đủ cao. Bây giờ mũi cậu như bị sặc nước ớt, vừa ngứa vừa cay, cả họng cũng không thoải mái, giống như bị nhét một miếng bông tẩm dấm vào, không thể nhịn được phải hắt hơi. Thang Tư dùng tay che miệng mũi, cố gắng chịu đựng, sợ ảnh hưởng đến người khác.

Con mèo đã được người ta bế lên lầu rồi. Có vẻ tình hình thật sự rất nguy hiểm, bác sĩ không hỏi gì mà đã ôm nó đi luôn.

Thang Tư hỏi vị trí của nhà vệ sinh, rồi xả một ít nước từ vòi để rửa mặt. Cố gắng giảm bớt sự khó chịu.

Cậu nhìn vào gương, suýt nữa thì bị dọa ngất xỉu, đôi mắt hơi đỏ, mũi cũng đỏ, trông giống như vừa khóc xong. Lí do là vì cứ mãi hắt hơi. 

Cộng thêm bộ quần áo và tóc tai đều ướt sũng, trông khá đáng thương. Chẳng trách vừa rồi cậu cảm thấy bác sĩ nhìn cậu rất lạ.

Thang Tư có chút ám ảnh với những người hành nghề y. Thật ra hồi cấp ba, điều cậu muốn nhất là học Y, tiếc là học Y phải chọn khối tự nhiên, Thang Tư lại không giỏi mấy môn tự nhiên, Hóa học lại là kẻ thù lớn của cậu. H ơn nữa điểm đầu vào của ngành Y thường cao. Với thành tích lúc đó của cậu, dù có chọn khối tự nhiên để theo ngành này cũng chẳng có lợi. 

Thể chất của cậu khá tốt, hồi nhỏ cũng ít khi bị bệnh. Ngay cả khi bị cúm mùa cũng may mắn tránh được. Nhìn chung, những người có thể trạng này nếu bị ốm sẽ bị dính phải loại bệnh tương đối nặng. 

Cậu nhớ rất rõ có một lần, khi lên tám tuổi, cậu bị sốt cao. Trẻ con bị sốt không phải chuyện hiếm, nói chung uống thuốc hạ sốt và các loại thuốc khác là sẽ khỏi. Trại trẻ mồ côi cũng có sẵn thuốc, nhưng bệnh tình của Thang Tư tiến triển rất nhanh. Ngày đầu tiên đã sốt đến ba chín độ, tự đi tìm thuốc hạ sốt, uống xong thì hạ nhiệt trong hai giờ rồi lại sốt lại, uống nước nóng và chui vào chăn cũng không có tác dụng, cứ mê man suốt một ngày.

Ngày hôm sau, Thang Tư không thể xuống giường được nữa. Trong ký ức của cậu, lúc đó rất mệt mỏi và khó chịu, toàn thân đau nhức, lòng bàn chân nóng rát, lòng bàn tay cũng nóng nhưng cơ thể lại cảm thấy lạnh, ngực thì nghẹt thở, mắt cũng đau nhức. Thực ra không có nhiều người phát hiện ra, vì cậu không làm ầm ĩ khi ốm, chỉ yên lặng nằm trên giường ngủ. Đến tối, viện trưởng trại trẻ mồ côi cuối cùng cũng phát hiện ra cậu có vấn đề, đo nhiệt độ thì đã lên tới bốn mươi độ.

Lúc đó, Thang Tư đã mơ màng, chỉ nghe thấy bên tai giống như cuối cùng cũng có tiếng động, thật tốt.

Cảm thấy tựa như một người im lặng lâu ngày, luôn mong có ai đó nói chuyện với mình, quá im lặng sẽ bắt đầu cảm thấy cô đơn. Vì vậy dù không nói gì, chỉ cần nghe thấy tiếng thở cũng tốt, miễn là vẫn có người ở đây. Cậu sẽ không sợ hãi.

“Không ổn, sốt bốn mươi độ, muốn hỏng hết người rồi.”

“Phải đưa đến bệnh viện.”

Cách trại trẻ mồ côi vài trăm mét có một nơi giống như hiệu thuốc, nhưng cũng giống phòng khám, không quá chính thức, nghe nói là do người trong làng mở. Tuy không phải là nơi uy tín, nhưng khá được người dân tin tưởng, là kiểu kinh doanh độc quyền. Thang Tư hay giúp hiệu trưởng chạy qua đó mua thuốc.

Nhưng hiệu trưởng không đưa cậu đến hiệu thuốc, mà trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện nhỏ ở thị trấn.

Suốt chặng đường, Thang Tư bị bế, bước đi hơi vội vã, mỗi lần đi qua là lại rung lắc, nói thật thì không được thoải mái lắm, sau đó khi lên xe cũng vậy, cậu vẫn được bế. Cơn sốt không hạ, mặc dù cơ thể rất khó chịu nhưng trong lòng cậu lại muốn đoạn đường này dài thêm một chút. Hoặc là chết đi, cậu nghĩ chắc cũng không có gì phải phàn nàn.

Suy cho cùng, Thang Tư là người rất sợ cô đơn, những trải nghiệm trong tuổi thơ không đủ để cậu trở nên mạnh mẽ. Lúc đó cậu sốt cao đến mức không tỉnh táo, nhưng trong lòng cậu lại chỉ nghĩ. Nếu phải chết, cậu hy vọng mình sẽ không phải đối mặt với điều đó một mình.

Nếu có thể, liệu có ai đó trong giây phút hấp hối của cậu. Xin hãy vỗ nhẹ lưng cậu, nói với cậu rằng, nếu có gặp lại mong rằng kiếp sau sẽ hạnh phúc.

Ước nguyện không thành. Khi tỉnh dậy, cậu nằm trên giường có mùi thuốc sát trùng để truyền nước biển, ánh sáng mờ lạnh của đèn trắng. Bóng đèn trông đã cũ.

“Tỉnh rồi à.” 

Một dì y tá mặc áo blouse trắng nói với cậu, trên mặt có vài nếp nhăn không rõ lắm, khi cười dấu vết tụ lại quanh khóe mắt.

Dì y tá lại sờ trán cậu, ánh mắt có vẻ hơi lo lắng, “Vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn.” Dì tháo chai nước biển đã sử dụng xong rồi thay chai nước biển mới.

Lúc đó, họng của Thang Tư rất đau, miệng khô không thể nói được, chỉ ngây ngô nhìn dì.

Không biết là tốt hay xấu, Thang Tư chưa bao giờ vào bệnh viện, chỉ từng thấy bệnh viện trên tivi. Cậu đã sống cuộc sống thiếu hiểu biết từ nhỏ.

“Viện trưởng đã về rồi, khi nào cháu khỏi bệnh sẽ đến đón.” Dì nói.

Thang Tư gật đầu, nở một nụ cười với bác sĩ. Vì hiệu trưởng đã nói với cậu rằng mọi người thích những đứa trẻ vui vẻ.

Trại mồ côi cũng không chỉ có một mình cậu, huống chi Thang Tư ít nhất vẫn khỏe mạnh, trí tuệ bình thường, không cần quá nhiều sự chú ý. Hiệu trưởng cũng có gia đình của mình, chắc chắn phải về nhà để chăm sóc, không thể ở lại đây cùng cậu.

Người dân ở vùng nghèo thường có một sự e ngại tự nhiên với bệnh viện, chỉ khi không còn cách nào khác mới đến bệnh viện. Còn lại đều tự làm bác sĩ chữa bệnh cho mình, nhiều nhất là lên hiệu thuốc mua ít thuốc. Khỏi thì xem như giỏi, không khỏi thì lại đợi tiếp. Trong lòng họ luôn tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Vì vậy, bệnh viện ở thị trấn ít bác sĩ, bệnh nhân cũng ít, cứ như thế tạo thành một vòng lặp. Rất ít bác sĩ muốn về những vùng nhỏ như vậy, mà người dân ở đây lại không muốn đến bệnh viện chữa trị. Thế nên, ngành y không phát triển được.

Thang Tư vẫn còn là một đứa trẻ, lại đang sốt, nên trong những ngày ở bệnh viện, cậu nhận được sự quan tâm chưa từng có. Dù là rất nhỏ và ngắn ngủi nhưng đó là điều chưa từng có.

Có y tá thường xuyên đo nhiệt độ cho cậu, cô bác sĩ sẽ giúp cậu mang cơm vào giờ ăn, dặn dò cậu phải uống nhiều nước và sẽ ghé qua thăm cậu trước khi tan ca, trò chuyện với cậu và hỏi cậu hôm nay cảm thấy thế nào. Còn có người giúp cậu chỉnh lại chăn khi cậu ngủ, chỉnh xong lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chăn như để an ủi. Sau đêm đầu tiên, Thang Tư cố tình không chỉnh chăn lại, lắng nghe, cố gắng giả vờ ngủ say với hơi thở đều đều, cậu rất giỏi việc giả vờ ngủ.

Được yêu thương là điều cần có một chút tài năng, có thể là cần một vài điều kiện. Từ lâu, Thang Tư đã hiểu mình là người có điểm trừ trong chuyện này.

Giống như có người sinh ra đã rất kém về khả năng định hướng, có người không biết hát, có người nấu ăn không ngon. Đó là những chuyện không có lý do, là những điều không thể thay đổi nhưng cũng không gây hại gì.

Thang Tư từ khi sinh ra đã không được người khác yêu thích.

Cậu thiếu thốn quá nhiều, lại quá khao khát, không biết tình yêu có hình dạng như thế nào. Thế nên chỉ cần có một dấu hiệu nào đó khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm, dù không phải là tình yêu thật sự, cậu cũng nhận hết và vui vẻ với điều đó.

Thang Tư khỏi bệnh rất nhanh, cậu còn chưa đã thèm. Khi ra viện, trong lòng cậu cảm thấy chua xót, gần như muốn rơi nước mắt, mới chỉ vài ngày thôi mà cậu lại cảm thấy như mình đã mất đi một thứ gì đó đã bén rễ trong lòng.

Cảm giác nhớ nhung sự quan tâm và lòng biết ơn đối với các nhân viên y tế vẫn còn mãi đến hôm nay. Sau này Thang Tư đã đọc nhiều tác phẩm văn học về bác sĩ, thậm chí đã viết một cuốn tiểu thuyết với nhân vật chính là bác sĩ, hình ảnh này càng trở nên sâu sắc hơn.

Cho đến khi vào bệnh viện thú y, khi nhìn thấy bác sĩ đeo huy hiệu hình móng vuốt mèo trên ngực, phản ứng đầu tiên của anh là thở phào nhẹ nhõm. Có một sự tin tưởng và phụ thuộc tự nhiên, ngay lập tức cảm thấy có hy vọng. Mèo con sẽ được cứu.


Cậu ra khỏi nhà vệ sinh rồi lên lầu tìm con mèo. Bệnh viện thú y được bố trí rất hợp lý, các khu vực chuyên môn rõ ràng, tầng dưới là các phòng khám, tầng trên là khu điều trị nội trú, phòng phẫu thuật, trung tâm xét nghiệm, phòng cấp cứu,…Thang Tư nhìn thấy bác sĩ đó trong một phòng ở góc.

Phòng ấp nhiệt được đặt trên một chiếc bàn không cao lắm, bên trong có ánh sáng vàng ấm, giống như một chiếc lò vi sóng. Bác sĩ ngồi xổm trên đất, một tay ôm con mèo, một tay cầm một ống tiêm đã tháo kim, đang truyền dịch cho con mèo, động tác rất nhẹ nhàng.

So với tầng dưới, ở tầng trên có nhiều mèo và chó hơn. Phần lớn đều ở trong những chiếc lồng nhỏ, có con vừa phẫu thuật xong còn trong giai đoạn gây mê cần theo dõi, có con vì chủ không có thời gian chăm sóc nên gửi tạm ở đây, có con cần truyền dịch và uống thuốc đúng giờ. Lúc này hầu hết đều đã nghỉ ngơi, không có tiếng ồn lớn.

Thang Tư đứng sau bác sĩ, con mèo có vẻ đã khá hơn một chút so với trước, trong tay bác sĩ, nó chỉ là một cục nhỏ, mắt chưa mở nhưng miệng có hợp tác uống nước, ánh sáng từ chiếc phòng ấp nhiệt chiếu ra làm không gian xung quanh hơi ấm.

“Thế nào rồi?” 

Thang Tư cất giọng hỏi, tiếng hơi nghẹt, mũi cậu vẫn rất khó chịu.

Bác sĩ rất chú tâm, dường như không biết Thang Tư vào từ lúc nào, anh dừng tay một chút quay đầu nhìn Thang Tư. Lúc trước Thang Tư không để ý, lúc này cậu mới thấy bác sĩ đeo một chiếc khuyên tai kim loại ở một bên tai, dưới ánh sáng ấm áp phản chiếu một chút ánh sáng. Thang Tư nhìn xuống, thấy rõ tên trên bảng tên.

Lý Mại. Bác sĩ Lý.

“À, bị mất nước, vừa rồi nhiệt độ cơ thể rất thấp, khá nguy hiểm. Có thể còn bị cảm cúm, là viêm mũi ở mèo, nếu đến muộn chút nữa thì chắc không cứu nổi rồi.”

“Cậu đến đúng lúc đấy.”

Là người địa phương. Giọng nói mang âm điệu Bắc Kinh. Giọng nói khá hay.

Thang Tư đưa ra đánh giá đầu tiên. Vì công việc, cậu có thói quen quan sát hành vi, giọng điệu của mọi người trong cuộc sống hàng ngày. Từ đó cậu sẽ đưa ra phán đoán về tính cách và sở thích của họ, những điều này đều là nguồn cảm hứng cho cậu.

Sau đó, cậu gật đầu, cảm thấy thật sự thở phào nhẹ nhõm. “Vậy là tốt rồi.” – Ngay sau đó, cậu chạm vào mũi mình, cố gắng kìm nén cơn hắt xì.

Lý Mại đứng dậy, đóng nắp phòng ấp lại, rồi lấy một chiếc chăn mỏng có lông đặt vào bên trong.

“Nó vẫn còn lạnh sao?” Thang Tư hỏi.

Bác sĩ Lý cười một chút: 

 “À, không phải, chỉ là cho thêm thứ có lông vào, khi nó ôm vào người sẽ cảm thấy như ôm mẹ, động vật nhỏ cũng cần có cảm giác an toàn mà.”

Câu này rất hợp lý, Thang Tư cảm thấy đầu óc hơi mệt mỏi, không thể nói ra điều gì có ý nghĩa.  “Vậy… bây giờ nó an toàn rồi chứ?”-  Không biết tại sao, cậu cảm thấy giọng mình lúc này nghe dính dính, lúng túng vô cùng.

Bác sĩ Lý lật vài tờ giấy trong tay, rồi lại nhìn cậu. Thang Tư cảm thấy trong ánh mắt của bác sĩ có một sự phức tạp nào đó.

Kết quả xét nghiệm máu vừa ra không tốt, bạch cầu rõ ràng tăng cao, xét nghiệm sinh hóa và SAA vẫn chưa làm. Chỉ số cho thấy có thể là viêm mũi ở mèo, giống như cúm ở động vật, bệnh này nếu nặng thì rất nặng, nếu nhẹ thì cũng không nhẹ. Thông thường có thể phòng ngừa bằng vắc xin, nhưng với mèo con như thế này, bất kỳ bệnh nhỏ nào cũng sẽ có nguy cơ cao hơn rất nhiều.

“Còn phải theo dõi, cơ thể của nó bây giờ rất yếu, nghi ngờ rất cao là viêm mũi ở mèo, chắc sẽ phải điều trị một thời gian và nó còn rất nhỏ, không thể rời khỏi phòng ấp, chi phí khá cao nhưng mèo con không có tiên lượng tốt, có thể…”

Vì đã quyết định cứu nó, ít nhất phải có trách nhiệm đến cùng.

“Chữa.” 

Thang Tư trả lời rất dứt khoát.

Không biết có phải vì cậu vô tình cắt lời bác sĩ không nhưng Thang Tư cảm thấy ánh mắt của bác sĩ Lý nhìn cậu có vẻ hơi kỳ lạ.

“Vậy cậu thêm WeChat của tôi đi, nó chắc chắn sẽ phải ở lại đây tối nay, có tình huống gì tôi sẽ thông báo cho cậu.”

“Dạ! Được… Hắt xì!”

Đột ngột, Thang Tư – người đã nhịn hắt xì rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mà thở hắt ra. Lúc này cậu hiểu vì sao bác sĩ Lý lại nhấn mạnh chuyện chi phí thuốc men, vì cậu lúc này nhìn vào trông có vẻ như chính bản thân mình còn không nuôi nổi. Hơn nữa còn hơi thiếu lịch sự nữa.

Ai! Không thể làm gì được, hình tượng của cậu đã hoàn toàn sụp đổ.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com