Mệnh Ta Không Do Trời

Chương 3: Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.



Gia Nghi không đáp, lại tiếp tục ra tay, mũi thương lần này hất tung ngọc quan trên đầu Thẩm Trì Dục, để lộ mái tóc đen rối tung.

 

"Hách Gia Nghi!!"

 

Thẩm Trì Dục nổi giận đến nỗi trán nổi gân xanh, rống lên như dã thú:

 

"Ngươi còn ra thể thống gì của một vương phi?!"

 

Gia Nghi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như sao:

 

"Cái danh vương phi hèn hạ này, ta đã chẳng cần từ lâu rồi!"

 

"Thẩm Trì Dục, từ nay về sau, ta với ngươi … ân đoạn nghĩa tuyệt!"

 

Ba năm nhẫn nhục, ba năm chịu đựng, đến hôm nay, Gia Nghi cuối cùng cũng buông tay.

 

Nàng cầm trường thương, dạo một vòng quanh viện Phù Dung, đập vỡ cửa gỗ, hất tung dầm xà, phá tan bàn đá đình nhỏ.

 

Mỗi tiếng sụp đổ vang rền như những nhát búa đập thẳng vào tim Thẩm Trì Dục.

 

Màn tuyết trắng xóa không kịp phủ lên đống hỗn độn, chỉ có những tiếng gào thét từ bọn nha hoàn chạy tán loạn.

 

【Nữ nhi ngoan, tru diệt đôi cẩu nam nữ kia đi!】

 

【Không được, nếu Gia Nghi g.i.ế.c Thẩm Trì Dục, hoàng hậu sẽ không tha cho hai người!】

 

【Nhưng nếu tha thứ, chẳng khác nào đẩy Gia Nghi vào hố lửa!】

 

【Mọi người có thấy không, lão thái quân so với Gia Nghi còn hận hơn!】

 

【Đừng mềm lòng, Gia Nghi, tiếp tục đi!】

 

Ta nghe thấy những dòng chữ ẩn hiện trước mắt, nhưng không hề ngăn cản Gia Nghi.

 

Ta hiểu cháu gái ta, nàng sẽ biết chừng mực.

 

Nhưng cuối cùng, một thương của Gia Nghi vẫn nhuộm máu.

 

Gia Nghi ra tay dứt khoát, một nhát đ.â.m xuyên cổ họng nha hoàn đã từng ngạo mạn ức h.i.ế.p nàng.

 

Máu b.ắ.n tung tóe, nha hoàn kia kêu không thành tiếng, chỉ trong khoảnh khắc đã thành cái xác lạnh lẽo dưới nền tuyết.

 

"Thả Bích Vân ra, bằng không, kẻ tiếp theo chính là ngươi."

 

Gia Nghi giơ trường thương chỉ thẳng vào Lý Thư Dao.

 

Lý Thư Dao kinh hãi co người vào lòng Thẩm Trì Dục, nước mắt như mưa:

 

"Vương gia, tỷ tỷ nàng điên rồi, mau cho người bắt nàng lại!"

 

Hơn chục thị vệ phủ Dục Vương sẵn sàng động thủ.

 

Ta âm thầm nắm chặt chủy thủ trong tay áo, sẵn sàng đồng quy vu tận nếu cần thiết.

 

Không ngờ Thẩm Trì Dục lạnh lùng phất tay:

 

"Đưa Bích Vân tới."

 

Bích Vân mình đầy thương tích bị lôi đến.

 

Vừa thấy ta, con bé lập tức quỳ sụp xuống khóc không thành tiếng:

 

"Lão thái quân, nô tỳ không hại thai, nô tỳ thật sự không có!"

 

Ta đỡ Bích Vân dậy, trao cho Gia Nghi, đoạn quay người đối mặt với Thẩm Trì Dục:

 

"Vương gia, hôm nay lão thân muốn mang Gia Nghi và Bích Vân rời đi."

 

"Nếu bản vương không đồng ý thì sao?"

 

"Vậy thì hôm nay phủ Dục Vương, m.á.u sẽ chảy thành sông."

 

Ta gằn từng chữ, trường thương dựng thẳng, ánh lạnh lấp lóe.

 

Thẩm Trì Dục thu lại nụ cười, đôi mắt âm trầm như vực sâu:

 

"Ngươi đang uy h.i.ế.p bản vương?"

 

"Không."

 

"Ta chỉ nói sự thật."

 

Bốn mắt giao nhau, sát khí âm thầm tràn ngập giữa trời đông lạnh buốt.

 

Hồi lâu sau, Thẩm Trì Dục lạnh lùng nhìn Gia Nghi:

 

"Hách Gia Nghi, bước ra khỏi cổng Phù Dung viện hôm nay, ngươi vĩnh viễn đừng mơ trở lại."

 

Gia Nghi khựng lại, ánh mắt lấp lóe d.a.o động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng cuối cùng, nàng kiên định bước qua ta, đối mặt với Thẩm Trì Dục:

 

"Vương gia, ta sẽ không quay lại."

 

Nàng gỡ ngọc bài, lạnh lùng ném xuống đất.

 

"Trả ngươi."

 

Một tiếng "tách" giòn giã.

 

Ngọc bài vỡ làm đôi, cũng như dây tơ hồng giữa Gia Nghi và Thẩm Trì Dục từ nay đứt đoạn.

 

"Biến!

 

Các ngươi tất cả cút hết cho bản vương!"

 

Thẩm Trì Dục gào lên như thú bị thương.

【Trời ơi! Diễn biến khác hẳn rồi!】

 

【Thẩm Trì Dục sau này còn có cơ hội truy thê không?】

 

【Chẳng cần hắn! Gia Nghi cứ về làm tiểu tổ tông của Hách gia là được!】

 

【Đúng vậy, sống trong phủ Dục Vương, chẳng khác gì sống trong địa ngục!】

 

【Mau lên, đừng để Gia Nghi dính thêm chút nhân quả gì với Thẩm Trì Dục nữa!】

 

Ta lặng lẽ nhìn Gia Nghi.

 

Cháu gái ta, cuối cùng cũng dám vì mình mà cắt đứt tơ tình ngu ngốc kia rồi.

 

Nhưng ta biết, phía trước vẫn còn vô vàn hiểm nguy đang chờ đợi nàng...

Ta đưa Gia Nghi trở về phủ Hách gia.

 

Sau khi ổn định nàng trong Đông viện, ta lập tức cho người triệu tập tất cả con cháu Hách gia về chính sảnh.

 

Lão Lục cùng thê tử của hắn, cả nhà lão Tam và đám cháu gái đều tụ tập lại.

 

Ta chậm rãi tuyên bố:

 

"Từ hôm nay trở đi, Gia Nghi sẽ ở lại Đông viện.

 

Nàng vẫn là đại tiểu thư của Hách gia."

 

"Lão thái quân, chuyện này không ổn đâu..."

 

Thê tử Lão Lục cau mày mở miệng:

 

"Vợ chồng son cãi nhau, chúng ta sao có thể tùy tiện đón người ta về?"

 

"Đúng vậy đó, nếu Dục Vương tới đòi người thì sao?"

 

Cả thê tử lão Tam cũng ra mặt phản đối.

 

Đứa cháu gái thứ ba, Hách Thi Văn, cũng phụng phịu bĩu môi:

 

"Tổ mẫu, người để đường tỷ ở lại Hách phủ, sau này… còn ai dám lấy chúng con chứ?"

 

"Gia Nghi ở lại Hách gia thì liên quan gì đến chuyện ngươi lấy chồng?"

 

Ta lạnh giọng hỏi.

 

Hách Thi Văn cắn môi, thấp giọng nói:

 

"Tổ mẫu, đường tỷ đã gả cho Dục Vương, lẽ ra nên theo chồng, bây giờ trở về nhà mẹ đẻ, còn ở lâu như vậy... Người ngoài sẽ đàm tiếu, sẽ nói nữ nhi Hách gia chúng ta cậy thế làm càn, bất kính bất hiếu..."

 

Chưa đợi nàng nói xong, ta đã "bốp" một cái tát thẳng vào mặt Hách Thi Văn.

 

"Sức mạnh của Hách gia chính là để bảo vệ nữ nhi của Hách gia!"

 

"Đàn ông Hách gia đã ngã xuống ngoài sa trường hết rồi!

 

Nếu ngay cả nữ nhi nhà mình cũng không bảo vệ nổi, thì ta Trang Thiều Hoa còn sống làm gì nữa?!"

 

"Hách Thi Văn, nghe cho rõ.

 

Nữ nhi Hách gia có thể không lấy chồng, có thể không theo chồng, cũng có thể không giữ đạo tam tòng tứ đức.

 

Nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không được để người khác ức hiếp!"

 

"Nếu một ngày ngươi cũng bị nhà chồng khi dễ, mà Hách gia làm ngơ, ngươi chịu nổi không?"

 

"Ta nói cho các ngươi biết!

 

Hách gia sống thì cùng sống, c.h.ế.t thì cùng chết.

 

Không phân nam nữ.

 

Chỉ cần mang trong người huyết mạch Hách gia, ta sẽ bảo vệ tới cùng!"

 

"Nếu ai cảm thấy Gia Nghi trở về là nhục nhã, thì cửa phủ ở kia, tự mình cút đi!"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com