Mệnh Cách Phú Quý

Chương 7



Hậu quả của việc say rượu đúng là chẳng dễ chịu, đầu óc ta choáng váng nặng nề.

 

Nha hoàn gõ cửa bước vào, mang theo một bát canh.

 

“Phu nhân nói ngũ tiểu thư đã tỉnh, bảo tiểu thư uống bát canh này. Canh này rất hiệu nghiệm với sự khó chịu sau khi say ạ.”

 

Ta gật đầu, nhận lấy bát canh rồi uống cạn trong một hơi.

 

Đưa bát lại cho nha hoàn, ta thuận miệng hỏi:

 

“Ngươi tên gì?”

 

Nha hoàn đáp:

 

“Hồi tiểu thư, nô tỳ tên Phù Dung, là nha hoàn hầu cận phu nhân phân cho tiểu thư. Trong viện còn có hai nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám nha hoàn quét tước. Chờ tiểu thư rời giường, họ sẽ đến thỉnh an.”

 

Ta lẩm bẩm trong lòng: Phù Dung, Phù Dung… cùng loại với hoa sen nhỉ. 

 

Không biết Liên Hoa dạo này thế nào?

 

Tìm lúc nào đó bảo mẫu thân giúp đưa Liên Hoa về bên ta, chắc cũng không khó.

 

Vừa nghĩ, ta vừa để Phù Dung hầu hạ thay y phục, rửa mặt.

 

Bên ngoài các nha hoàn bưng đầy y phục vào để ta chọn.

 

Ta liếc qua, toàn là những bộ tinh xảo phức tạp, chọn mãi mới chọn được một bộ xem chừng là tương đối giản dị.

 

Đến khi Phù Dung chỉnh trang cho ta xong, ta mới phát hiện bộ này một chút cũng không giản dị.

 

Chiếc đoản áo đối khâm màu vàng nhạt phối với váy bách điệp màu lam đậm, trên đoản áo là từng nhánh lông vũ thêu bằng chỉ hồng kim; bên mép váy, từng đóa hải đường nở rộ.

 

Viền cổ và tay áo thì viền đầy lông cáo đỏ rực, nhìn sang quý khí đến mức dọa người.

 

Ngay cả toàn bộ trang sức trên đầu và người đều được chế tác từ cùng một khối huyết ngọc, vòng tay, anh lạc, khuyên tai, ngọc bộ đầy đủ, đỏ hồng trong suốt, không quá diễm lệ, cũng chẳng nhạt nhòa.

 

Ta muốn đổi sang bộ khác, nhưng lại bị Phù Dung ngăn.

 

“Hôm nay người mặc thế này đã là rất giản dị rồi. Nếu đơn sơ hơn nữa, e là không thích hợp khi vào cung bái kiến bệ hạ và Thái hậu nương nương.”

 

Ta sửng sốt, rồi nhớ ra, mẫu thân là Trưởng Công Chúa, đầu năm mới đúng là phải vào cung bái kiến.

 

Nếu không phải vì ta, có lẽ đêm trừ tịch hôm qua cả nhà đã phải ở trong cung canh năm mới.

 

Ta đành thỏa hiệp, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

 

Phù Dung vội mang một chiếc đại bào khoác lên vai ta.

 

Khóe miệng ta giật giật… cuối cùng cũng hiểu bộ lông vũ trên áo là từ đâu mà ra.

 

Chỉ thấy trên chiếc đại bào đỏ rực, từ trên xuống dưới dùng kim tuyến thêu một con Chu Tước sống động đến mức như sắp bay ra khỏi mặt vải.

 

Chu Tước, đó là linh thú cát tường của Lê quốc.

 

Có thể được thêu nguyên một con lên đại bào, đủ thấy vinh quang của Trưởng Công Chúa Phủ đến mức nào.

 

Ta cảm thán: đúng là một cái đùi to để ôm!

 

Những người khác đã chuẩn bị xong, đợi ta đến tiền viện là lập tức cùng nhau xuất phát vào hoàng cung.

 

Mẫu thân và mọi người hôm nay cũng xem như ăn vận chỉnh tề, nhưng so với ta thì vẫn có chút đơn giản hơn.

 

Nói thế nào nhỉ… người ta là người nhờ y phục mà đẹp, còn bọn họ thì y phục phải dựa vào người mà tăng giá trị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng hề bị đồ trên người át sắc, tất cả đều nhờ vào nhan sắc nghịch thiên kia.

 

Xa giá Trưởng Công Chúa Phủ đi thẳng một đường, trực tiếp vào cung môn.

 

Chỉ cần bụi đường do xe ngựa hôm qua cuốn lên, tin tức đã lan khắp kinh thành…

 

Trưởng Công Chúa Thịnh Nhan đã trở về!

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Các nhi nữ của Trưởng Công Chúa cũng đã về!

 

Trong chốc lát, các gia tộc công huân quý tộc trong kinh đã bắt đầu chuẩn bị đủ loại yến tiệc.

 

Nếu có thể kết thân với Thịnh Nhan…

 

Đến tổ tông chắc cũng cười đến thức dậy.

 

Phụ mẫu dẫn theo chúng ta đi thẳng đến Phúc Thọ cung. 

 

Đêm qua là đêm trừ tịch, bá quan văn võ đều phải vào cung thủ tuế. 

 

Chỉ đến mùng Một mọi người mới tụ họp ở Phúc Thọ cung của Thái hậu.

 

Lúc chúng ta đến nơi, Phúc Thọ cung vô cùng náo nhiệt. 

 

Tính ra thì chúng ta đến muộn rồi. 

 

Mẫu thân đã sớm gửi tin vào cung, nói rõ tình trạng của ta. 

 

Vậy nên khi ta gặp các vị quý nhân, cũng không thấy gò bó. 

 

Ít nhất so với mỗi lần vào cung dự yến trước đây, tốt hơn rất nhiều.

 

Ở trong cung một ngày, lúc rời đi, Thái hậu, Thánh thượng, các nương nương trong hậu cung lại thưởng cho ta không ít đồ.

 

Ba ngày liền vào cung, những ngày còn lại phủ Trưởng công chúa đóng chặt đại môn, chỉ để một nhà chúng ta trong phủ đoàn tụ. 

 

Mẫu thân nói đến những thiệp mời gần đây nhận được rất nhiều, đang đau đầu không biết nên đến nhà ai, không nên đến nhà ai. 

 

Thật sự là quá nhiều, nếu cứ thế chạy một vòng cũng phải mất hơn nửa tháng.

 

Tứ ca liền đề nghị: thay vì chạy khắp nơi, chẳng bằng tự mình mở tiệc, rồi đem những người gửi thiệp và cả những người không gửi thiệp, tất cả đều mời đến. 

 

Một là giải quyết khó xử của mẫu thân, hai là nhân cơ hội cho đại ca đại tỷ gặp mặt chọn lựa, ba cũng là quan trọng nhất là tuyên bố sự tồn tại của ta.

 

Mọi người đều cảm thấy đây là ý kiến không tệ, nhao nhao góp lời. 

 

Chỉ có ta là hơi lo.

 

Những thiệp mời ấy ta cũng đã xem qua, có một nửa trong số đó là những nhà từng kết oán với ta. 

 

Người thật sự thân thiết với ta tuy có, nhưng không nhiều.

 

Mẫu thân biết suy nghĩ của ta, liền phất tay một cái.

 

“Đừng nói đến danh hào Trưởng công chúa, chỉ tính riêng ta, Thịnh Nhan, cũng chưa từng sợ ai cả.”

 

“Con là con gái của ta, quý giá như các công chúa trong cung, con còn phải để tâm bọn họ làm gì?”

 

“Mẫu thân con nói đúng.” 

 

Người ít nói như Sở Uyên cũng mở miệng: 

 

“Con gái của Sở Uyên ta, cho dù là những công chúa kia cũng phải kém một bậc. Đại Đại, đừng lo.”