Mẹ Kế Mưu Mô Nhắm Vào Tài Sản Nhà Tôi
Tôi giả vờ thông cảm, vỗ nhẹ vai cô ấy:
“Cậu phải thi cho tốt, nếu lần này không vào được lớp trọng điểm, mẹ cậu chắc chắn sẽ lột da cậu ra mất.”
Mẹ kế không chỉ thúc ép Tưởng Chiêu, mà còn giả bộ làm lành với tôi.
Đúng lúc tôi sắp đến sinh nhật.
Ba hỏi tôi muốn quà gì.
Tôi nói muốn một món đồ điện tử.
Hồi đó, máy chơi game vẫn còn là thứ hiếm lạ.
Nhưng ba lập tức từ chối:
“Không được, dễ làm con phân tâm, ảnh hưởng đến học hành.”
Mẹ kế thì ngược lại, ước gì tôi học dở.
Thế là hôm sau, bà ta lén mua cho tôi.
“Chi Chi, chuyện mua nhà lần trước là dì sai rồi. Đây là quà sinh nhật cho con, coi như dì xin lỗi con.”
“Nhưng đừng để ba con thấy.”
Tôi vui vẻ nhận lấy.
Rồi lập tức đưa cho Tưởng Chiêu:
“Mẹ cậu hào phóng thật! Tặng tôi quà sinh nhật đắt thế này!”
“Nhưng tôi sợ ba phát hiện, cậu giữ giúp tôi nhé.”
Do kỳ thi phân ban không đạt kết quả tốt, mẹ kế tịch thu máy tính trong phòng của Tưởng Chiêu.
Lúc này, cái máy chơi game quả thực là cứu tinh.
Nửa đêm, tôi thức dậy đi vệ sinh, vô tình thấy khe cửa phòng Tưởng Chiêu hắt ra ánh sáng mờ mờ.
Trong phòng tối om, ánh sáng ấy yếu ớt nhưng vẫn đủ để nhận ra…
Không giống đang học bài, mà có vẻ là đang chơi game.
Thật ra, Tưởng Chiêu chưa chắc không biết tôi cố ý gài bẫy.
Dù gì, trước đây cô ta cũng từng chơi chiêu như thế với tôi.
Nhưng sa ngã thì dễ, kiềm chế bản thân mới khó như lên trời.
Có lẽ bây giờ, cô ta cũng giống như tôi trước đây, không ngừng tự nhủ:
"Chỉ chơi thêm mười phút nữa thôi..."
Nhưng mười phút lại thành hai mươi, rồi cả đêm dài.
Rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đến.
Mẹ kế đặt kỳ vọng rất cao.
Mấy ngày thi, bà ta còn mua một bó hạt mè.
Trước khi Tưởng Chiêu ra khỏi nhà, mẹ kế cầm bó hạt mè đập nhẹ lên lưng cô ta:
“Hạt mè nở hoa, con sẽ thi điểm cao!”
Xanh Xao
Tưởng Chiêu bực bội gạt tay bà ta ra:
“Mẹ đừng có mê tín nữa được không?”
Thầy cô trong trường làm việc rất hiệu quả.
Thi xong vào thứ Bảy, đến thứ Hai đi học, bảng điểm đã có.
Tan học, mẹ kế đã đứng chờ sẵn trước cổng trường.
Vừa thấy tôi, bà ta vội vàng hỏi:
“Tưởng Chiêu đâu? Sao chưa ra? Nó thi thế nào?”
“Mấy bảo vệ trường các người cũng thật là! Không cho tôi vào xem con gái mình!”
Dĩ nhiên là không cho vào rồi.
Lần trước bà ta làm ầm lên một trận, bị liệt vào danh sách đen của trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bảo vệ nào dám mở cửa cho bà ta chứ?
Đang nói chuyện, Tưởng Chiêu cùng vài bạn học khác bước ra.
Mẹ kế lập tức hét lớn:
“Tiểu Chiêu!”
Vừa nghe thấy giọng mẹ kế, sắc mặt Tưởng Chiêu lập tức thay đổi.
Cô ta lao đến, túm lấy tay bà ta rồi kéo đi thẳng.
Đến khi qua đường, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Tưởng Chiêu gắt gỏng:
“Mẹ đến trường làm gì? Không thấy con đã đủ mất mặt lắm rồi sao?”
Mẹ kế cũng không vừa, gắt lên:
“Mẹ là mẹ con, con nói chuyện kiểu gì vậy? Mẹ chẳng qua là quan tâm con thôi!”
Đối thoại này...
Thật quen thuộc.
Trước đây, tôi cũng từng cãi vã với ba như vậy.
Hai bên đối đầu gay gắt, chẳng ai chịu hiểu ai.
Mẹ kế tiếp tục truy vấn:
“Rốt cuộc con thi thế nào? Có thể vào lớp trọng điểm không?”
Tưởng Chiêu mặt mày sa sầm, bước nhanh về phía trước mà không trả lời.
Không moi được thông tin từ cô ta, mẹ kế quay sang tôi.
Tôi vui vẻ, cười tươi đáp:
“Cậu ấy phát huy không tốt lắm, đứng hạng 180 toàn khối.”
“Còn tôi đứng hạng 98, vừa kịp vào top 100!”
Mẹ kế tức điên.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Giữa phố đông người, bà ta tức tối chạy theo Tưởng Chiêu, lớn tiếng trách móc:
“Sao con lúc nào cũng học hành lẹt đẹt thế hả?”
“Mẹ dồn hết tâm huyết lo cho con ăn ngon mặc đẹp, vậy mà con chỉ thi được thế này?”
“Ngay cả Giang Chi Chi cũng hơn con! Người ta còn vào được top 100 kìa!”
“Con nói đi! Con nói gì đi chứ!”
…
Bà ta túm chặt quai cặp của Tưởng Chiêu, giọng càng lúc càng lớn.
Người đi đường ngoái lại nhìn.
Tưởng Chiêu đỏ bừng mặt, giận dữ hét lên:
“Đủ rồi! Nếu mẹ giỏi như vậy, sao không tự đi thi Thanh Hoa hay Bắc Đại đi? Đừng ngày nào cũng áp đặt con!”
Về đến nhà, Tưởng Chiêu lập tức khóa trái cửa phòng.
Mẹ kế nhân lúc mang cơm vào, lén lục lọi phòng cô ta một trận.
Sau đó, bà ta nhảy dựng lên, lôi ra một đống poster thần tượng, album, ảnh chụp sự kiện.
Bất chấp sự phản đối của Tưởng Chiêu, bà ta xé nát toàn bộ.
Giống hệt như cách trước đây ba tôi từng làm với tôi dưới sự xúi giục của bà ta.
Bà ta còn giẫm mạnh lên đống ảnh, nghiến răng:
“Chính mấy thứ này làm con phân tâm, khiến con học hành sa sút!”
“Chờ đó! Mẹ sẽ gom hết đống này đem đốt!”
Chưa dừng lại, mẹ kế còn tìm thấy chiếc máy chơi game mà bà ta mua cho tôi.
Bà ta lập tức quay sang chất vấn tôi:
“Cái này không phải dì mua cho con sao? Sao lại ở trong phòng Tưởng Chiêu?”