Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế

Chương 16



22.

"Niếp Niếp, con vào phòng chơi nhé. Ba mẹ có chút việc cần xử lý, được không?"

Giang Diễn đặt con bé vào phòng đồ chơi, để nó tự chơi với đồ chơi của mình.

Niếp Niếp rất ngoan, gật đầu đồng ý rồi quay sang chơi búp bê Barbie của mình.

Còn tôi thì cùng Giang Diễn đi xuống dưới. Thi Nguyệt, để ép chúng tôi đồng ý với yêu cầu của cô ta, thậm chí còn gọi cả một đám phóng viên đến.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, cô ta lập tức bắt đầu kể khổ: "Tôi vất vả lắm mới nuôi được một đứa con gái, vậy mà Giang Diễn nói không cần là không cần tôi nữa, thậm chí còn cưới người khác..."

Tôi: …

Bịa đặt đến mức này thật sự ổn sao?

Nhưng tôi hiểu Thi Nguyệt đang tính toán điều gì.

Giang Diễn đã coi Niếp Niếp như con gái ruột, nên chắc chắn không muốn chuyện năm xưa bị phanh phui.

Vậy nên, anh ấy buộc phải chấp nhận chịu thiệt.

Thi Nguyệt muốn nhân cơ hội này ép buộc chúng tôi: hoặc là ly hôn, hoặc là đưa tiền.

Quả là một kế hoạch tính toán kỹ lưỡng.

Ống kính máy quay của phóng viên suýt nữa chĩa thẳng vào mặt tôi, ánh mắt họ lấp lánh vẻ tò mò, nhất quyết đòi chúng tôi đưa ra một câu trả lời rõ ràng.

Tôi và Giang Diễn nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định giữ kín chuyện cũ.

Không muốn để Giang Tri bị lộ ra, cũng không muốn vì chuyện này mà khiến hai ông bà lớn tuổi trong nhà phải chịu thêm tổn thương lần nữa.

Chỉ là, tôi không ngờ rằng, tiểu ma nữ trong nhà lại không ngoan chút nào.

Con bé mặc chiếc váy hồng mà tôi mới mua cho, chạy thẳng đến chỗ chúng tôi.

"Con ra đây làm gì? Mau quay về phòng đi."

Giang Diễn không muốn chuyện này ảnh hưởng đến Niếp Niếp, định bế con bé về.

Nhưng Niếp Niếp không chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thi Nguyệt vẫn nghĩ rằng cô con gái này sẽ thích mình, liền lấy từ trong túi ra một con búp bê Barbie: "Niếp Niếp, mẹ mua Barbie cho con này, mẹ thật sự rất muốn gặp con."

Diễn xuất giả tạo phát ghê.

Những lời này tôi chỉ nghĩ trong đầu, không nói ra.

Nhưng Niếp Niếp... lại tự mình nói thẳng ra.

"Muốn gặp con, vậy sao không đến thăm con?"

"Những gì mọi người nói hôm đó con đều nghe thấy hết. Con là con gái của mẹ và ba."

Niếp Niếp quay sang nhìn Giang Diễn: "Nhưng không phải là ba này."

"Mẹ ghét ba con, chê ba không có tiền. Nên mẹ muốn bỏ con lại cho ba, còn muốn lấy tiền của ba."

"Rồi mọi người còn nói, ba con bị tai nạn xe. Mẹ căn bản không phải muốn con, mẹ chỉ muốn tiền thôi!"

Nói đến cuối câu, giọng Niếp Niếp đã nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở.

Mấy năm qua, con bé luôn mong mỏi có mẹ.

Nhưng đến khi mẹ quay về, lại không thương yêu con bé, chỉ muốn tiền mà thôi.

Niếp Niếp lau nước mắt.

"Vậy thì con cũng không thích mẹ nữa. Dù sao mẹ cũng không cần con, con cũng không cần mẹ làm mẹ của con."

Con bé quay người, nắm lấy tay tôi.

"Từ giờ, con chỉ có một người mẹ thôi."

Cô bé khóc đến mức mũi đỏ ửng.

Nói chuyện thì ngắt quãng, nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nhét bàn tay nhỏ mềm mại của mình vào tay tôi.

Mềm mại đến mức khiến tôi chỉ muốn bảo vệ con bé.

Vì vậy, tôi ôm chặt lấy Giang Niếp Niếp.

"Ừ, từ giờ mẹ sẽ là mẹ của con."