Mẹ Của Tôi Là Kim Ngọc Phân

Chương 16



 

Phải rồi.

 

Biết bao công nhân nữ trong xưởng, tại sao chú Cao lại chọn mẹ tôi?

 

Vì mẹ luôn cố gắng, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, mẹ vẫn không bao giờ bỏ cuộc.

 

Vì người sống có nỗ lực — sẽ tỏa sáng, sẽ nổi bật giữa đám đông, sẽ được người khác trông thấy ánh hào quang của mình.

 

Sau khi ba tôi trở về làng, bà nội tôi như quả bóng xì hơi.

 

Con trai đã hơn bốn mươi, trở thành lão trai ế chính hiệu.

 

Bà chạy đôn chạy đáo, lo tìm vợ mới cho ba.

 

Ban đầu còn muốn tìm người trẻ, có tiền.

 

Sau đó chuyển sang trẻ, khỏe, chưa con cái.

 

Lùi một bước, chấp nhận người có con riêng, miễn là còn đẻ được.

 

Cuối cùng đành hạ tiêu chuẩn: miễn là có thể chăm sóc con trai bà là được.

 

Nhưng danh tiếng của bà đã quá tệ, còn ba tôi thì ăn bám suốt bao năm.

 

Chẳng ai muốn gả vào cái nhà ấy.

 

Cuối cùng, bà nội phải tìm tới cầu xin mẹ tôi:

 

“Ngọc Phân à, vợ chồng một ngày ân nghĩa trăm ngày, con với A Sơn năm xưa cũng tình cảm lắm mà, còn có Bối Bối nữa.”

 

“Vợ chồng trẻ, lúc về già nên có người bầu bạn.”

 

“Trước kia là do mẹ không phải, không nên làm khó con.”

 

“Giờ mẹ không trách chuyện con tái hôn nữa đâu, chỉ cần con quay lại với A Sơn, cho Bối Bối một gia đình trọn vẹn.”

 

“Mẹ quỳ xuống xin con đó, được không?”

 

Bà ta định dùng đạo đức trói buộc mẹ tôi.

 

Nhưng mẹ hoàn toàn không bị chiêu đó lay chuyển.

 

“Bà có quỳ xuống dập đầu với tổ tiên mười tám đời nhà tôi cũng vô ích.”

 

“Bảo vệ, kéo bà ta ra ngoài!”

 

Phải rồi.

 

Lúc đó trong xưởng có hai cựu chiến binh đã về hưu làm bảo vệ, trực tiếp xách cổ bà ta ra ngoài như xách một con gà.

 

Bà ta trở về không bao lâu thì bắt đầu bị mất trí nhớ tuổi già.

 

Lúc lú lẫn thì chửi:

 

“Giờ này rồi, con nhỏ Ngọc Phân kia còn chưa về, có nấu cơm hay không?”

 

Lúc tỉnh táo lại khóc:

 

“Tạo nghiệt, đều là do tôi tạo nghiệt mà ra…”

 

Sau này bà bị té một cú, miệng méo mắt lệch, nằm bẹp trên giường.

 

Phải có người bưng phân hứng nước tiểu.

 

Mà ba tôi thì xưa nay chẳng phải người có hiếu.

 

Bà Triệu hàng xóm bảo:

 

“Phòng bà ta ở, cách cả cái sân mà còn nghe thấy mùi thối.”

 

Bà ta lở loét đầy người, đau đớn rên la suốt ngày.

 

Cứ vậy ròng rã hơn một năm, mãi đến đêm giao thừa năm tôi học năm hai đại học, bà mới tắt thở.

 

Với tư cách cháu gái, tôi cũng phải về canh linh cữu.

 

Ba tôi quỳ trước linh đường, gào khóc om sòm, còn nắm chặt vai tôi không buông:

 

“Bà là bà nội của con, sao con không khóc?”

 

Tôi nhếch mép, lạnh lùng nhìn ông ta:

 

“Từ nhỏ bà ta đã đối xử với tôi như vậy, tôi thật sự không khóc nổi.”

 

“Sau này khi ông c.h.ế.t, tôi cũng sẽ không rơi nổi một giọt nước mắt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Bây giờ trong lòng ông vui lắm nhỉ, cuối cùng cũng thoát được cái gánh nặng này rồi, còn giả vờ làm đứa con hiếu thảo gì nữa?”

 

Nếu thật sự có hiếu, lúc người còn sống đã nên đối xử cho tử tế.

 

Người c.h.ế.t rồi mới gào khóc t.h.ả.m thiết — chẳng qua cũng chỉ là làm màu cho thiên hạ xem.

 

Khoảnh khắc ấy, ba tôi như bị gạch táp thẳng vào mặt.

 

Ông lùi về sau mấy bước, cuối cùng lụp cụp ngồi bệt xuống đất.

 

Hai tay ôm lấy mặt, vai run lên từng cơn, toàn thân run rẩy.

 

Lần này là ông ấy thật sự khóc.

 

Nghĩ tới những chuyện đã làm, nghĩ tới chuyện già rồi cũng sẽ giống như bà ta, chắc là ông bắt đầu hối hận rồi.

 

Đáng tiếc.

 

Dù là tôi hay mẹ tôi, cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.

 

À suýt quên nói — Tôi và Triết Viễn cùng dự thi đại học.

 

Tôi đậu một trường 985 xếp hạng thấp, cậu ấy thì vào một trường 211 khá tốt.

 

Trường đại học của hai đứa ở khá gần nhau.

 

Cuối tuần tôi đến tìm cậu ấy, cậu ấy khoác vai tôi:

 

“Đây là em ruột tôi đấy, hai đứa sinh đôi nha. Thấy giống không?”

 

Đám bạn cùng phòng cậu ấy đều bảo chúng tôi nhìn giống nhau thật.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chúng tôi nhìn nhau cười, không giải thích gì thêm.

 

Giống hay không cũng không quan trọng.

 

Tôi coi cậu ấy là anh trai, còn cậu ấy coi tôi là em gái.

 

Chúng tôi sẽ luôn là anh em.

 

Xưởng tre trải qua nhiều lần thăng trầm.

 

Sau vài năm phát triển mạnh mẽ, đụng ngay cuộc khủng hoảng kinh tế 2008, thị trường nước ngoài nguội lạnh dần.

 

Dù cố gắng gồng gánh, nhưng chỉ cầm cự được ba năm….

 

Sau đó, thành phố phát động mô hình khu công nghiệp thân thiện với môi trường, bác Cao và mẹ tôi đã nắm được cơ hội, nhờ đó vượt qua cơn khủng hoảng.

 

Những năm ấy, mẹ tôi học lớp buổi tối, tự thi lấy bằng đại học, còn thi luôn chứng chỉ kế toán.

 

Bà đăng ký học tiếng Anh, học xài Word với Excel.

 

Tôi còn thấy mẹ dùng phần mềm để trò chuyện với người nước ngoài.

 

Mỗi lần tôi về thăm nhà, trên tay mẹ lại có thứ mới mẻ.

 

Bác Cao hay trêu:

 

“Mẹ con cái gì cũng học, nhưng thứ gì cũng nửa vời.”

 

Nhưng ở bồn hoa ngoài nhà xưởng mới, bác vẫn trồng đầy hoa thược dược.

 

Loài hoa này nở muộn nhưng lâu tàn, chịu hạn, chịu lạnh, dễ chăm, bông to, sắc rực rỡ, nở thành từng chùm đầy sức sống.

 

Bác cười nói:

 

“Loài hoa này y như mẹ con vậy — càng lớn tuổi càng duyên dáng, mà lại duyên lâu nữa chứ!”

 

Mẹ giận, cấm bác tối đó không được ăn thịt.

 

Bác lại quay sang mách với tôi và anh Triết Viễn, còn chúng tôi thì chỉ cười, coi như bác đang khoe vợ.

 

Bởi vì chúng tôi đều yêu quý mẹ.

 

Vì bà luôn không ngừng khám phá, vì bà chưa bao giờ dừng lại.

 

Bởi vì bà luôn dạy chúng tôi rằng: “Sợ cái gì, cùng lắm là thất bại thôi chứ có c.h.ế.t đâu! Chỉ cần còn sống, là còn có cơ hội.”

 

Sau này tôi đọc một quyển sách — “Chuyện đời kỳ lạ của Benjamin Button”.

 

Trong đó có một câu rất hợp với mẹ tôi: “Chỉ cần bạn muốn bắt đầu, thì bất kỳ lúc nào cũng chưa phải là quá muộn.”

 

Thế nên, nếu bạn muốn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, dù là mười lăm hay năm mươi tuổi, chỉ cần bắt đầu — thì mãi mãi cũng không bao giờ là quá muộn.

 

Hết.