Các bà cô các dì xúm vào nói ồn ào, còn kích động hơn cả tôi. Chị họ tôi ra hiệu hình trái tim với tôi, tôi bật cười, quả nhiên có tiền thì cái gì cũng dễ làm.
"Thư Vĩ, con mau nói gì đi chứ!"
Mẹ chồng vẫn còn kiêng dè đám cô dì này, lạnh mặt nhìn chồng tôi.
Lúc này, Vương Thư Vĩ co rúm người bên cạnh tôi như con chim cút, giờ lại còn rụt người ra sau lưng tôi, kéo kéo tay áo tôi, trông hệt như cô dâu nhỏ sắp bị ăn hiếp.
Biết sao được, tôi thích kiểu này mà. Tôi nắm lấy tay anh ấy, giọng điệu không lạnh không nóng: "Gả vào nhà chúng tôi thì đương nhiên là người nhà chúng tôi, nói chuyện cũng phải nói cho nhà chúng tôi, người họ ngoại này đừng có đảo ngược vấn đề."
"Phụt."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chị họ tôi bật cười, nhận được cái liếc mắt của tôi, lập tức phụ họa: "Đúng đấy đúng đấy."
7
"Thư Vĩ, con cứ để vợ con làm loạn như vậy à?"
Mẹ chồng tôi sốt ruột, mặt đỏ bừng, gào lên với con trai.
Ngay cả bố chồng cũng gào lên: "Phản rồi, phản hết rồi!"
"Đúng là phản hết rồi, ngay cả lúc đói kém bán lương thực cũng không có chuyện đòi giá trên trời như các người. Sao hả, thấy tôi kết hôn rồi thì coi tôi là con heo nhà các người, muốn g.i.ế.c thịt ăn lúc nào cũng được à?"
Tôi là thương nhân, chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị. Chuông cửa lại vang lên, chị họ tôi chạy ra mở cửa, đoàn luật sư của công ty tôi bước vào, đặc biệt là luật sư Trình dẫn đầu, chưa từng thua vụ kiện nào, trong giới ai nghe tên cũng phải khiếp sợ.
Bản thỏa thuận tiền hôn nhân là do chính ông ấy soạn thảo, giờ được bày ra trước mặt mọi người. Sợ mẹ chồng không hiểu, đoàn luật sư còn làm cả PPT, chiếu lên tivi, giảng giải từng điều khoản: "Đây là giấy chứng nhận tài sản tiền hôn nhân của cô Điền, tất cả tài sản đứng tên cô ấy, bất kể thu nhập trước hay sau hôn nhân đều không liên quan đến anh Vương. Và anh Vương không có bất kỳ tài sản nào, cũng cam kết sau khi kết hôn sẽ từ chức, toàn tâm toàn ý nội trợ cho cô Điền, làm một người chồng hiền đảm đang. Vậy nên nếu ly hôn, anh Vương sẽ tay trắng ra đi."
"Ý gì đây?"
"Con định từ chức à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy anh ơi, mỗi năm anh gửi về nhà 28 vạn còn không?"
Bố mẹ chồng và cậu em chồng lập tức sốt ruột, tôi nói: "Mọi người đừng vội, còn nữa mà."
"Đây là điều khoản về việc chu cấp cho bố mẹ hai bên. Tuy pháp luật không bắt buộc vợ chồng phải chu cấp cho bố mẹ của đối phương nhưng xét thấy anh Vương sau khi kết hôn không có thu nhập kinh tế cho nên cô Điền vì duy trì tình cảm vợ chồng đã đồng ý chu cấp cho bố mẹ anh Vương mỗi năm 2 vạn tệ."
"2 vạn? Cô đuổi ăn mày à?"
Cậu em chồng nói đúng thật, tôi đúng là đang đuổi ăn mày đấy.
Đoàn luật sư không thèm để ý đến họ, tiếp tục nói: "Vì người nhà anh Vương không có độ tin cậy nên điều khoản bổ sung về sính lễ của cô Điền có ghi rõ là nếu anh Vương nuốt lời, yêu cầu hủy bỏ thỏa thuận ở rể thì anh Vương sẽ phải bồi thường gấp đôi tiền sính lễ và đồng thời bồi thường cho bên nhà nữ 10 triệu tiền tổn thất tinh thần."
"Cái thứ vớ vẩn gì thế này, chúng tôi không ký cái này."
Bố chồng tôi nhảy dựng lên đầu tiên.
Tôi cười: "Không phải các người ký mà là chồng tôi ký. Dù sao người chịu trách nhiệm là anh ấy, mọi người không cần sợ."
8
"Thư Vĩ, con điên rồi à?"
Bố chồng tôi chỉ thẳng vào mặt anh ấy, tức giận mắng: "Có phải con cố tình cấu kết với con đàn bà này để ép c.h.ế.t cả nhà không?"
Vương Thư Vĩ không nói gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, đuôi mắt anh ấy đỏ hoe, trông đáng thương vô cùng, khiến người ta chỉ muốn đè xuống giường cắn cho một trận. Nhưng điều khoản bổ sung kia đúng là do chính anh ấy đề xuất, quả nhiên chỉ có con hiểu bố mình muốn gì.
"Các người lừa đảo, chúng tôi hoàn toàn không biết gì về những thứ này."
Mẹ chồng tôi kích động đến đỏ mắt, giậm chân lao tới định xé nát bản thỏa thuận trong tay đoàn luật sư. Tôi cười: "Cứ để bà ta xé, dù sao cũng chỉ là bản sao, còn nhiều lắm, tới lúc đó mang thêm mấy thùng đến để bà ta xé cho đã."
"Trời ơi, tôi vất vả nuôi con trai khôn lớn, khó khăn lắm mới học xong đại học, còn nuôi nó học nghiên cứu sinh, giờ nó lại cấu kết với người ngoài ức h.i.ế.p tôi. Tôi không muốn sống nữa, cho tôi c.h.ế.t đi, cho tôi c.h.ế.t đi!”
Mẹ chồng tôi bắt đầu khóc lóc om sòm, miệng thì nói muốn chết, nhưng lại ngồi bệt xuống đất đập đùi.
"Thưa bà, nói chuyện phải có lương tâm. Tiền học phí và sinh hoạt phí đại học của chồng tôi đều là do anh ấy vừa học vừa làm và vay vốn sinh viên, mỗi năm ít nhất cũng phải bù lỗ cho các người mấy vạn. Lúc học nghiên cứu sinh thì mỗi năm còn phải cho thêm mười mấy hai mươi vạn, lấy đâu ra chuyện bà vất vả lắm?"