Mẹ Chồng Ác Nghiệt Trọng Sinh Mang Theo Song Thai Con Dâu Tư Bản

Chương 59: --- Khu gia thuộc, nhà mới



 

Vương Quế Phân gật đầu.

 

Vị chiến sĩ trẻ đó vươn hai tay ra nắm lấy tay cô, nhe răng cười nói: "Không gặp được Trưởng ban Vương, gặp được gia quyến của Trưởng ban cũng tốt ạ."

 

Phương Thư Vân cười nói: "Xem ra con trai cô rất được lòng người khác đấy."

 

"Vậy tôi có thể đi nhờ xe của các anh không, con dâu tôi đang mang thai." Vương Quế Phân nói.

 

"Đi nhờ thì được ạ, nhưng cấp dưới của Trưởng ban Vương đã đi đón người rồi." Đồng chí trẻ nói xong liền nhìn quanh.

 

Sau đó chỉ vào một chỗ, "Ở đó!"

 

Vương Quế Phân và mấy người kia nhìn sang, ở đó có hai đồng chí cũng mặc quân phục đang đứng.

 

"Nếu vậy, chúng tôi vẫn nên đi xe của họ thôi, trời lạnh thế này cũng không thể để người ta chờ đợi công cốc được."

 

Người ta đã đợi cả buổi sáng, kết quả hai người không nói một lời lại đi xe của người khác, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt.

 

"Cũng được, vậy chúng ta đi xe riêng nhé, đợi ổn định chỗ ở rồi, tôi sẽ đến nhà cô chơi." Phương Thư Vân cười nói.

 

"Ôi, được thôi, tôi nấu ăn ngon lắm, đến lúc đó tôi sẽ xào vài món đặc sản quê tôi cho cô."

Mèo Dịch Truyện

 

Phương Thư Vân cũng không khách sáo, "Vậy thì tôi trông chờ đấy."

 

"Được rồi, sẽ không thiếu phần cô đâu, đi nhanh đi, trời lạnh thế này đừng để bị cóng."

 

Phương Thư Vân nắm tay Tô Ý, "Vậy Ý Ý, tôi đi trước đây, khi nào ổn định rồi, sang nhà tôi chơi nhé."

 

Tô Ý cười nói, "Vâng, được ạ, đợi ổn định rồi, cháu sẽ đến thăm dì Phương."

 

Phương Thư Vân gật đầu rồi quay người, "Đi thôi."

 

Đợi mọi người đi khỏi, Vương Quế Phân và Tô Ý cũng vội vàng đi về phía hai đồng chí đang đón khách.

 

"Chào các anh, xin hỏi, các anh đến đón gia quyến của Vương Chí Quân phải không?" Vương Quế Phân tiến lên hỏi.

 

Hai người đang chăm chú nhìn về phía cửa ra của nhà ga đột nhiên quay người lại, trên mặt nở nụ cười, giọng nói sang sảng đáp: "Vâng, đúng vậy ạ, cô là thím Quế Phân phải không?"

 

Người kia mắt tinh hơn, nhìn thấy Tô Ý đứng bên cạnh, lập tức cười nói: "Vị này chắc chắn là chị dâu rồi, thím Quế Phân, chị dâu, đường xa vất vả rồi ạ."

 

"Xem mắt chúng tôi này, hai đôi mắt nhìn chăm chú mà lại không nhận ra thím và chị dâu ngay từ đầu." Người nói trước đó ngượng ngùng xoa tay.

 

Vương Quế Phân cũng bật cười, "Đừng nói vậy chứ, chúng tôi cũng hai đôi mắt nhìn mà có nhận ra ngay các anh đang đợi chúng tôi đâu. Trời lạnh thế này, lại còn vất vả cho các anh đợi lâu như vậy."

 

"Thím nói gì thế ạ, không vất vả, một chút cũng không vất vả đâu." Hai đồng chí vừa cười sảng khoái, vừa vội vàng nhận lấy tất cả hành lý trong tay họ.

 

"Ở đây gió to, lạnh lắm, xe ở đằng kia ạ, thím và chị dâu mau theo chúng tôi lên xe đi, trên xe ấm hơn."

 

"Vâng, được, đa tạ các anh." Vương Quế Phân và Tô Ý đi theo hai đồng chí trẻ về phía vệ đường, chỉ thấy một chiếc xe jeep màu xanh quân đội đậu vững chãi trên khoảng đất trống trước ga.

 

Đồng chí lái xe nhanh chóng mở cửa ghế sau, người còn lại thì nhanh nhẹn sắp xếp hành lý.

 

"Thím, chị dâu, mời hai người mau ngồi ạ, chiếc xe này chắc chắn, trên đường có thể hơi xóc nảy một chút, nhưng chúng ta sẽ lái chậm lại, vững vàng hơn!" Đồng chí trẻ có lẽ thấy Tô Ý đang m.a.n.g t.h.a.i nên nói năng rất cẩn trọng.

 

"Vâng, được, lái chậm thôi thì tốt."

 

Chẳng mấy chốc, chiếc xe dần rời khỏi bến, chạy lên một con đường đất rộng.

 

Đường đất quả thật gập ghềnh, lồi lõm đầy ổ gà, nhưng đồng chí lái xe kỹ thuật rất tốt, đặc biệt giảm tốc độ, cố gắng tránh những hố lớn, khiến xe chạy êm hơn mọi khi rất nhiều.

 

Người ngồi ở ghế phụ lái kinh ngạc nhìn đồng chí đang cầm lái của mình, gần như không thể tin được anh ta có thể lái xe vững đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nếu là mọi khi, người này đi trên con đường này thì đúng là như rồng lượn, người ngồi sau m.ô.n.g còn không giữ yên được.

 

Về đến nhà xương cốt chắc rã rời hết cả, thế mà hôm nay lại xảy ra kỳ tích, chẳng phải vẫn lái vững đấy thôi? Vậy mà trước đây mình bị xóc nảy lung tung thì tính sao đây? (‧‧?)

 

“Thím, chị dâu, chỗ mình mùa đông đến sớm, gió buốt lắm, lạnh hơn quê mình nhiều, nhất là sáng sớm và ban đêm.”

 

Cậu lính trẻ lái xe liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, nhiệt tình luyên thuyên: “Hai thím nhìn ra ngoài cửa sổ mà xem, ngoài đồng hết việc rồi, đợi thêm một hai tháng nữa, gió bấc thổi qua, có khi là thấy tuyết rơi rồi đấy ạ.”

 

Vương Quế Phân quay đầu nhìn ra ngoài: “Mùa đông ở đây chắc là lạnh lắm.”

 

“Không lạnh đâu ạ, điều kiện trong đại viện quân khu mình cũng được, mọi người đều tương trợ lẫn nhau, cứ đến mùa đông là nhà nào cũng có tường sưởi và giường lò đốt than, trong nhà ấm áp lắm, chẳng lạnh chút nào đâu.

 

Thủ trưởng Vương đi làm nhiệm vụ rồi, Đoàn trưởng đặc biệt dặn dò chúng cháu phải đốt tường sưởi nhà thím trước, giường lò cũng hong cho nóng rồi, thím và chị dâu vừa vào nhà là ấm ngay thôi ạ.”

 

Vương Quế Phân nghe vậy, chút bất an vì xa nhà và nỗi lo lắng khi mới đến nơi xa lạ trong lòng dần được những lời lẽ chu đáo của cậu lính trẻ xoa dịu.

 

Bà liền nói: “Được, được, đúng là khó cho các cháu đã nghĩ chu đáo như vậy, cũng vất vả Đoàn trưởng rồi.”

 

“Ái chà, có gì mà vất vả đâu ạ, Thủ trưởng Vương bình thường đối xử với chúng cháu tốt lắm, mấy việc này là chúng cháu nên làm mà.

 

Thủ trưởng Vương không có ở đây, Đoàn trưởng dặn dò nhất định phải an bài ổn thỏa cho thím và chị dâu.”

 

Chiếc xe hơi xóc nảy tiến về phía trước, Tô Ý theo bản năng ôm bụng dưới.

 

Đồng chí lái xe nhìn thấy qua gương chiếu hậu, vội vàng giảm tốc độ hơn nữa, ân cần nói: “Chị dâu cứ yên tâm, chỉ đoạn đường này hơi xóc thôi, vào đến đại viện là ổn ngay. Chị dâu nếu cảm thấy không khỏe thì cứ nói với cháu bất cứ lúc nào ạ.”

 

Tô Ý khẽ cười: “Ừ, được.”

 

Khoảng hơn nửa tiếng sau, chiếc xe cuối cùng cũng chạy vào một cổng lớn có gác.

 

Vương Quế Phân ngẩng đầu nhìn, bên trong cánh cổng là những hàng nhà cấp bốn gạch đỏ ngay ngắn, mái nhà phủ một lớp sương trắng dày, khói bếp lượn lờ từ ống khói, chắc là đang nấu bữa sáng.

 

Đường phố được quét dọn sạch sẽ, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ mặc áo bông chạy qua, nhìn thấy chiếc xe jeep đều tò mò dừng lại ngó nghiêng.

 

Chiếc xe dừng lại trước một trong những hàng nhà.

 

Đồng chí lái xe nhảy xuống, Vương Quế Phân và Tô Ý cũng xuống xe.

 

Đồng chí kia móc chìa khóa mở một cánh cửa gỗ màu xanh đậm ở giữa.

 

“Đây là sân được phân cho Thủ trưởng Vương, bên trong có ba gian nhà đều đã được sửa sang lại, kèm theo một bếp nhỏ và kho chứa.” Anh ta dẫn Vương Quế Phân đi vào trong.

 

Vương Quế Phân vừa đi vừa quan sát sân.

 

Cái sân này không lớn, nhưng rất gọn gàng, có một lối đi hẹp lát gạch từ cổng thẳng đến cửa nhà.

 

Bên trái là một mảnh vườn rau được rào bằng hàng rào gỗ, chiếm khoảng một phần ba sân.

 

Rau bên trong đã bị sương muối táp nên khô héo rồi.

 

Bên phải để trống, sát tường có một máng nước xi măng, và một vòi nước.

 

Ba gian nhà xếp thành hàng, đều là nhà ngói gạch, dưới mái hiên treo mấy xâu ngô và ớt đỏ phơi khô, bám đầy bụi, có lẽ là do người thuê trước để lại.

 

“Nghe nói gì chưa? Cô cả nhà Thủ trưởng Vương ở quê đã theo quân đội về khu gia thuộc rồi đấy.” Một bà thím đang sưởi nắng khẽ nói.

 

“À, vậy thì Ngọc Mai có mà làm ầm lên rồi.”

 

“Làm ầm cái gì mà làm ầm, cho dù Chí Quân không thích thì đó cũng là vợ đã đăng ký kết hôn của nó mà.”