A Sửu được ta lén lút đưa về Chu gia, hắn mừng đến phát khóc, lập tức đi tìm cha ruột.
Chu Lãng nhìn bộ dạng xấu xí vô dụng của hắn, tát cho hắn một bạt tai, tức giận mắng:
"Vô dụng, bị một tên Nhan nô sỉ nhục nửa năm trời!"
Ông ta còn chưa kịp ổn định, quan binh đã xông vào nhà:
"Chu Lãng, Chu Ngọc có ở đây không? Theo chúng ta một chuyến!"
Trong nhà không còn người chủ chốt, hạ nhân trong phủ loạn cả lên, có kẻ gan dạ đã lục lọi hòm tiền của chủ, ôm tiền bạc bỏ chạy.
Kẻ nhát gan thì lòng như tơ vò, kêu gào không ngớt trong phủ.
Một vài hạ nhân có chủ kiến, trấn tĩnh lại tinh thần, quát lớn vào đám người ồn ào:
"Hoảng hốt cái gì! Đã có chuyện gì chắc chắn đâu, ồn ào như vậy ra thể thống gì? Đến lúc lão gia trở về thấy bộ dạng này, các ngươi cũng cuốn gói đi hết!"
Có người chợt nhận ra, trong phủ còn có phu nhân!
"Phu nhân đâu? Ai đi gọi phu nhân đến? Lão gia và lang quân đều không còn, nàng ấy phải nghĩ cách chứ!"
"Phu nhân nào? Ngươi quên mấy hôm trước người khóc lóc bị đuổi ra khỏi nhà là ai rồi sao? Tạo nghiệp thật!"
Là ai? Dĩ nhiên là ta rồi.
Lúc này, ta đang ở hẻm Liễu dọn dẹp căn nhà đã phủ đầy bụi.
Dương An sửa lại mái nhà dột, giặt giũ lớn nhỏ trong nhà, rồi lại nhanh nhẹn lau chùi đồ đạc một lượt.
Chúng ta làm phúc chôn cất hài cốt của Chu Quỳnh, chờ đợi phán quyết của quan phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả thật không làm chúng ta thất vọng, cuộc truy tra này, âm mưu và t/ội á/c đều nổi lên mặt nước.
editor: bemeobosua
Trong sân nhà Chu gia chôn cất bốn, năm bộ h/ài c/ốt.
Giám định viên kiểm tra một lượt, những h/ài c/ốt này có độ tuổi từ mười đến bốn mươi tuổi.
T/ội á/c cực kỳ tàn bạo, chuyện này vừa phơi bày, đã gây chấn động lớn.
Quan phủ báo cáo sự việc lên triều đình, Đại Lý Tự đến hỗ trợ điều tra.
Ta lấy ra phương pháp hoán đổi dung nhan mà A Sửu đã viết trước đây, cộng thêm đơn tố cáo của Vương Thanh, cùng trình lên.
Mọi chuyện đã rất rõ ràng.
Quan phủ tịch thu tài sản Chu gia, Chu Lãng và Chu Ngọc đều bị x/ử t/ử.
Người của Đại Lý Tự ban đầu nghi ngờ ta có liên quan đến t/ội á/c của Chu gia, may nhờ Vương Sinh dùng chức quan bảo đảm, ta mới thoát được một kiếp.
"Người đã mất, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống." Vương Sinh trước khi đi đã nói với ta một câu như vậy.
Vinh hoa vừa đến đã hết, bất thường lại ập tới, đành nhìn mọi việc trôi đi.
Đ/ánh tráo mặt trời, o/án th/ù đã tiêu tan, nhưng nỗi đau cứ mãi lặp lại hằng năm.
Cuối cùng, kẻ còn sống thì lén lút sống, người ch/ết thì đã yên giấc dài.
Nhưng may mắn thay, tuy là sống lay lắt chốn giang hồ, nhưng người lạnh lùng vẫn có tấm lòng nhiệt thành.