Kết thúc buổi biểu diễn, thân thể ta vẫn còn nóng ran.
Phùng thúc ôm lấy cánh tay bị thương, cười lớn:
“Làm tốt lắm!”
Ông nhét vào tay ta một mảnh bạc vụn:
“Đây là tiền công.”
Lão thái thái cùng Minh Nguyệt, Mạn Dung và Tùng Bách quây quanh ta, nước mắt ròng ròng.
“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm!”
Nước mắt ta dâng đầy hốc mắt, nhưng ta nén lại.
“Ta đã nói mà, ta làm được.”
Ta nhất định sẽ trở thành người mà ta muốn trở thành.
Từ đó, Phùng thúc thường để ta thay ông đi đánh hoa sắt.
Tiền công được trả rất hậu hĩnh, ta nói mình chỉ là nhờ ông giới thiệu, nhận ít đi cũng được.
Ông lại bảo:
“Mạn Xuân, đây là những gì con xứng đáng nhận được. Con xem, bây giờ dân làng đều đích danh mời ‘chàng trai áo đen’ đến biểu diễn đấy!”
Về sau, ta mới biết đêm đó tay Phùng thúc thực ra không hề bị thương.
Ta hỏi ông vì sao lại giúp ta như vậy, có phải vì thương xót gia đình ta cô quả, hay vì nể tình công công của ta.
Ông lắc đầu:
“Ta chỉ từng nghe tổ phụ ta kể, tổ mẫu ta cũng từng là một người thợ đánh hoa sắt giỏi. Nhưng về sau, nữ nhân chỉ còn biết tề gia dạy con, ít ai dám lộ diện nữa. Người đời bây giờ, càng sống càng lùi.”
Ông lại khẽ ho một tiếng:
“Đáng tiếc, cô bé gan dạ kiên cường như con lại khiến ta rất thích! Tiểu tử nhà họ Thẩm đã chết, mệnh hắn sao mà tốt quá, hay là con gả cho nhi tử ta, được không?”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, lão thái thái từ đâu xông ra, đập một cái vào người ông:
“Ngươi gan to nhỉ! Dám nhòm ngó nữ tử nhà ta!”
Ta bật cười nhìn họ cãi nhau.
Lời ta từng nghĩ đêm đó, giờ đây đã được giải đáp.
Bất kể là lão gia tử, Phùng thúc, hay những người thợ thủ công khác.
Nếu không có lòng dung nạp vạn vật, làm sao họ có thể tạo nên những đóa hoa sắt rực rỡ mang theo bao ước vọng và lời chúc phúc?
Cái gọi là tinh thần của người thợ, chính là như thế.