Mạn Ninh

Chương 1: 1



1

 

Hôm nay là sinh thần hai mươi lăm tuổi của ta, vừa sáng sớm Lệ phi đã tới giúp ta chải đầu trang điểm.

 

“Người ngoài chỉ thấy nương nương tổ chức sinh thần ở Thanh Hà Trì, tưởng đâu phong quang lộng lẫy, nhưng không biết hoàng thượng mời khắp quần thần, kỳ thực có dụng ý khác.” 

 

Lệ phi mang theo mấy phần bất mãn mà nói.

 

“Nương nương đẹp như vậy, hắn vẫn không biết đủ.”

 

Ta nhìn bản thân trong gương, gương mặt từng khuynh quốc khuynh thành, ở trong hậu cung năm năm, sớm đã lộ ra mỏi mệt.

 

Không nhịn được khẽ thở dài một hơi: 

 

“Hắn là hoàng đế, thích ai, muốn nạp ai, đều là chuyện hợp tình hợp lý.”

 

Lệ phi tức tối: 

 

“Nương nương còn muốn để hắn tiếp tục ngồi trên ngôi vị này sao?”

 

“Đợi thêm chút nữa, không vội.” 

 

Ta đáp lời nhẹ nhàng như mây gió.

 

Xung quanh Thanh Hà Trì, khắp nơi đều là bách hợp nhuốm phấn hồng.

 

Lệ phi nhặt một đóa hoa bị gió thổi rụng, lật mắt khinh thường: 

 

“Giả vờ si tình ai mà không làm được, nam nhân giỏi nhất là gạt người.”

 

Ngày trước, Lăng Uyên nói bách hợp đối diện, tượng trưng cho phụ thê ân ái, bèn trồng đầy bách hợp ở nơi này. 

 

Hắn nói chỉ có một mình ta, đời này không phụ ta.

 

Nhưng mới đăng cơ được một năm, hắn đã lộ nguyên hình, khắp nơi lưu tình, không biết đã rước bao nhiêu tiểu thư quyền quý vào cung.

 

Bách hợp không có tội, là Lăng Uyên làm nhơ bẩn đóa hoa thuần khiết này. 

 

Ta lấy khăn tay phủi cánh hoa rơi trên vai Lệ phi: 

 

“Nếu muội không thích, vậy sai người nhổ tận gốc đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Bản cung nhìn cũng thấy ghê tởm lắm rồi.”

 

2

 

Khi ta đến Thanh Hà Trì, công thần quý tộc và các phi tần đã đợi sẵn từ lâu.

 

Lăng Uyên cười bước tới nắm tay ta: 

 

“Hoàng hậu, hôm nay là sinh thần của nàng, nghe nói gia quyến của triều thần cũng chuẩn bị lễ vật để tỏ lòng kính ý, chẳng bằng cùng nhau xem đi?”

 

Bàn tay này, đã bao lâu rồi hắn không còn nắm tay ta? Chừng hơn một năm rồi.

 

Tay Lăng Uyên thực sự rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngày trước ta thích nhất là dáng vẻ phong nhã của hắn khi gảy đàn, có thể ngẩn ngơ nhìn suốt nửa ngày.

 

Nhưng yêu sâu đậm đến đâu, một khi bị phụ bạc, cũng chỉ còn lại chán ghét.

 

Ta không chút biểu cảm rút tay về, Bạch Hạ đứng bên cạnh lập tức bưng lên một chậu tùng bách thủy: 

 

“Thỉnh nương nương tẩy tay.”

 

Sắc mặt Lăng Uyên có chút khó coi, ta rửa tay xong thì mỉm cười nói: 

 

“Quý nữ chuẩn bị lễ vật, đương nhiên phải xem rồi. Nhưng theo quy củ tổ tiên, khi nhận lễ phải đốt tùng bách hương, mới tỏ rõ khí độ quân tử. Giờ không có hương, vậy lấy nước thay thế.”

 

Nói xong ta cười ra hiệu Lăng Uyên an tọa, hắn ngồi ghế rồng, ta ngồi ghế phượng.

 

Trước kia ta luôn thấy giữa chúng ta trong yến tiệc cách biệt quá nhiều nghi lễ, quá mức xa cách.

 

Nhưng lần này, ta cố ý sai người đặt một bình ngọc xanh cắm đầy hoa giữa hai chỗ ngồi, vừa khéo che được quá nửa bóng dáng của Lăng Uyên. 

 

Không nhìn thấy thì lòng cũng an tĩnh.

 

Quý nữ lần lượt dâng lễ, nhưng Lăng Uyên rõ ràng chẳng có hứng thú.

 

Ta biết, hắn đang đợi hình bóng quanh quẩn trong tim hắn suốt bao lâu xuất hiện.

 

Nhưng cho đến khi lễ vật được dâng xong, người hắn m

uốn gặp vẫn chưa xuất hiện.

 

Trên mặt Lăng Uyên lộ rõ thất vọng cùng tức giận.