Lời vừa nói xong Tạ Dụ Lan đã hối hận rồi, y lộ ra vẻ mặt ảo não, không dám nhìn thẳng Tần Lam Chi, liếc qua chiếc đèn lồng ở bên cửa, ngượng ngùng nói: "Không, ý ta là....cái đó...."
Không ngờ là, Tần Lam Chi không tức giận, ngược lại bật cười một tiếng: "Ta thích ai, thì liên quan gì đến ngươi à?"
Cả trái tim Tạ Dụ Lan lạnh lẽo, lúc này chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, sắc mặt y tái đi trông thấy, thậm chí cảm thấy chỉ cần đứng trước mặt Tần Lam Chi thôi, chân tay đã rã rời, đứng cũng đứng không nổi nữa.
Y hà tất phải thế?
Hà tất phải rước lấy nhục nhã?
Tuy rằng sau khi Tạ gia xảy ra chuyện y nếm đủ ấm lạnh lòng người trong một đêm, nhưng giờ phút này, y vẫn cảm nhận được ý lạnh thấu xương. Y cảm thấy bản thân thật nực cười, chẳng qua chỉ là một đêm khác thường một chút, lúc đó y còn chẳng dám đánh giá sắc mặt nam nhân, mà chỉ vì một chút quan hệ thân mật ấy, lại dám hỗn xược như thế.
Nực cười biết bao, cũng thật ngu ngốc biết bao.
Nếu Vạn Hác Cung đã bị coi là ma giáo, thì cũng nên có chỗ hắn phù hợp với 'ma giáo'. Có lẽ Tần Lam Chi vốn dĩ chính là người nam nữ không kiêng, cũng có thể tính y trời sinh phong lưu, không thèm để tâm những chuyện này, cũng có thể.....chỉ đơn thuần nổi lên chút lòng tốt, nhất thời nổi hứng hoặc là giống như ngày đó hắn nói, chẳng qua muốn ngủ sớm một chút, tốc chiến tốc thắng.
Y ở đây tự mình đa tình cái gì chứ?
Còn lớn tiếng hỏi trước mặt người ta, hỏi thì có thể hỏi ra kết quả gì đây?
Tần Lam Chi nhướng mày, đắc ý tự mãn đợi một hồi lâu, nhưng lại đợi không được đáp án như trong dự đoán. Chỉ thấy đối phương lui về sau hai bước, sau đó lại lùi hai bước nữa, thẳng đến nơi ánh sáng đèn lồng không thể chiếu đến, cả người thụt vào trong bóng tối của dãy hành lang, không nhìn rõ được biểu cảm nữa, lúc này hắn mới nghe thấy đổi phương yếu ớt nói: "Là ta mạo phạm. Thứ lỗi."
Mí mắt Tần Lam Chi giật giật, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Có một số chuyện đã vượt ra khỏi sự khống chế của hắn. Cảm giác này khiến hắn không thoải mái lắm.
"Coi...coi như ta chưa nói, ta chỉ là đột nhiên...đột nhiên tò mò." Tạ Dụ Lan đưa tay lên vờ như che mắt, giống như cảm thấy ánh sáng trong phòng quá chói, "Ta buồn ngủ rồi, ngủ trước đây. Ngủ ngon."
"Ngươi...."
Không đợi Tần Lam Chi nói xong, Tạ Dụ Lan như trốn tránh chạy đi, bên cạnh vang lên tiếng đóng sầm cửa, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Tần Lam Chi cau mày, đứng nguyên chỗ hồi lâu, cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng mà chỗ nào không đúng?
Lúc bắt đầu chặng đường này tuy hắn lạnh nhạt xa cách, nhưng dần dần đã quen với sự thân thiết và ỷ lại của Tạ Dụ Lan.
Mấy ngày gần đây hắn tự cảm thấy mình đã đối sự với Tạ Dụ Lan rất đặc biệt rồi: Cho phép y bước vào cuộc sống của mình, cho phép y ngủ chung phòng với mình, không ngại giúp y chải tóc, thậm chí giúp y giải quyết việc đó.
Đại nam nhân bình thường có ai mà đi giúp xử lý chuyện đó chứ?
Hắn tự cảm thấy bản thân mình đã thể hiện vô cùng rõ ràng rồi, ánh mắt Tạ Dụ Lan nhìn mình rõ ràng cũng to gan hơn lúc trước một chút. Hắn hưởng thụ ánh mắt đối phương đuổi theo mình, bước chân đi theo mình, nhìn thấy đối phương xuất hiện ở bên cạnh, tâm trạng vô cùng vui vẻ và mãn nguyện.
Hắn cứ ngỡ là giữa hai bọn họ, chỉ cách một tầng giấy mỏng che trước cửa sổ, chỉ cần một người chọc thủng là có thể chạm đến chân tướng.
Nhưng.....
Tình huống bây giờ là như thế nào đây? Theo lý mà nói, sau khi mình hỏi ngược lại, Tạ tam thiếu gia chẳng phải nên mạnh dạn thẳng thắn hỏi lại cái đêm thân mật bất thường đó à? Sau đó theo như dự tính của hắn, lớp giấy này cứ thế mà chọc thủng chứ?
Sao đến thời khắc quan trọng, đối phương lại chạy mất rồi?
Tần Lam Chi chẳng hiểu ra sao cả, dứt khoát tự mình qua tìm, gõ cửa phòng cách vách.
Cạch cạch cạch
"Tạ Dụ Lan."
Trên hành lang yên tĩnh, vang vọng âm thanh trầm thấp của nam nhân.
Trong phòng không có động tĩnh, Tần Lam Chi cau mày, lại gõ cửa: "Tạ Dụ Lan?"
Lần này, đèn đang sáng trong phòng cũng tắt luôn.
Tần Lam Chi: "....."
Ý gì đây?
Lạt mềm buộc chặt à?
Tần Lam Chi không nắm bắt được mạch não, chỉ đành tạm thời bỏ qua, một đêm im lặng, ngày hôm sau một nhóm người đổi hướng đi về phía kinh thành, tất cả như chưa từng thay đổi, nhưng sắc mặt Tần Lam Chi lại càng ngày càng nặng nề.
Nếu ngày thường mình cưỡi ngựa, Tạ Dụ Lan cũng sẽ đi theo, nếu mình ngồi xe ngựa, Tạ Dụ Lan cũng sẽ tìm cớ ngồi cùng nhau.
Nhưng hôm nay, rõ ràng Tạ Dụ Lan đang trốn tránh mình.
Nếu hắn ngồi trong xe ngựa, Tạ Dụ Lan sẽ đi cưỡi ngựa, hắn cưỡi ngựa, Tạ Dụ Lan vào xe ngựa ngồi.
Giữa đường xuống xe nghỉ ngơi, Tạ Dụ Lan cũng kéo Tiểu Nguyệt Nhi đứng ra xa xa, nhỏ giọng nói chuyện cùng nhau, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với lão Lục, lão Thất, mình thì đến nhìn một cái cũng không nhìn.
Trong lòng Tần Lam Chi có chút sầu muộn, hắn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Suốt chặng đường đã hình thành nên thói quen, bất kì lúc nào quay đầu lại cũng sẽ tìm thấy đôi mắt luôn hướng theo mình. Mắt của Tạ Dụ Lan rất đẹp, đuôi mắt tựa cánh hoa đào, linh động hoạt bát, lúc nhìn người đôi mắt sáng lên lấp lánh, lúc khuôn mặt thả lỏng cười rộ lên khiến người khác có cảm giác ấm áp.
Cho dù đối phương thỉnh thoảng có ngây người, lơ đãng, hoặc là vì nhớ Tạ gia nên buồn bã, đôi mắt ấy cũng chưa bao giờ đánh mất thần thái
Dường như ở nơi hắn không nhìn thấy, chàng trai trẻ tuổi này, đã phải một mình chịu đựng những gì, từng bước từng bước chậm rãi nhưng lại kiên cường mà đi.
Sinh mệnh có sức sống mãnh liệt ấy, đã khiến hắn không thể dời mắt.
Nhưng cả ngày hôm nay, hắn thậm chí thẳng thắn nhìn chằm chằm Tạ Dụ Lan, nhưng đối phương còn chẳng nhìn hắn lấy một cái.
Chuyện này đúng là quá kì lạ rồi.
Một bên khác, Tiểu Nguyệt Nhi cũng rất kì lạ.
Tuy tiểu cô nương vẫn chưa hiểu tình yêu là cái gì, nhưng cũng có thể nhìn ra bầu không khí giữa người lớn không thích hợp.
Nàng nhỏ giọng nói: "Giáo chủ lại nhìn ngươi rồi, hôm nay ngài ấy nhìn ngươi nhiều lần lắm."
"Thế à....." Tạ Dụ Lan cúi đầu nghịch ngọn cỏ mình vừa hái, "Chắc chỉ là ảo giác của ngươi thôi."
"Không phải mà." Tiểu Nguyệt Nhi ngờ vực nói, "Công tử, ngươi và giáo chủ cãi nhau à?"
"Không có."
"Nhưng bình thường ngươi luôn đi cùng giáo chủ mà." Tiểu Nguyệt Nhi nói, "Đến cả Tần Lân mà ngươi cũng lơ luôn."
Tần Lân là vật cưỡi của Tần Lam Chi, một chú ngựa đen oai phong lẫm liệt. Tứ chi của nó mạnh mẽ, da lông phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, cái đuôi to lớn mượn mà lộng lẫy, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, giống y đúc chủ nhân của nó, hiện ra toàn bộ sức mạnh uy hiếp.
Tần Lam Chi cho phép Tạ Dụ Lan cưỡi nó, cho nên Tạ Dụ Lan đã cưỡi qua rất nhiều lần rồi, có quan hệ rất tốt với Tần Lân.
Nhưng hôm nay y không sờ Tần Lân lần nào, ngược lại đi chọn một con đại mã màu táo đỏ, thừa ra ở phía xa xa sau xe ngựa, đi cùng nhóm ám vệ.
Đến cả Tần Lân cũng lộ ra vẻ mặt tủi thân, lắc lư cái đuôi, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn y.
Tạ Dụ Lan khô khan nói: "Đó là ngựa của Tần giáo chủ, ta không thể tự nhiên cưỡi nó được."
Ngưng một chút, y lại bổ sung: "Ta phải biết điều một chút."
Tiểu Nguyệt Nhi chậm rì rì nhắc lại: "Biết điều?"
"Giáo chủ của các ngươi rất tốt." Tạ Dụ Lan nói, "Cho nên ta càng không thể quá mức càn rỡ."
Tiểu Nguyệt Nhi nửa hiểu nửa không gật gật đầu, đột nhiên nói: "Giáo chủ qua đây rồi."
Tạ Dụ Lan đột nhiên cứng đờ người, cứng cổ không dám ngẩng đầu lên, cho đến khi một đôi dày đen thêu chỉ vàng xuất hiện trong tầm mắt. Y hít sâu một hơi, coi như không có chuyện gì cười nhẹ: "Tần giáo chủ."
Tần Lam Chi cau mày: "Không có người ngoài ở đây, không cần xa cách như vậy."
"Lễ không thể thiếu."
Áp suất trên người Tần Lam Chi càng thấp, hắn phất tay, Tiểu Nguyệt Nhi bèn nói: "Ta đi pha trà cho hai người!"
Đợi tiểu cô nương đi khỏi, Tần Lam Chi lại tiến về phía trước hai bước, từ trên cao nhìn xuống Tạ Dụ Lan: "Hôm nay ngươi sao thế?"
"....Sao cái gì?"
"Tại sao cứ luôn trốn tránh ta?"
"Giáo chủ nghĩ nhiều rồi." Tạ Dụ Lan vô thức dựa vào phía sau, lưng đụng thân cây, không đường nào trốn: "Ta không có...."
"Nói dối." Tần Lam Chi không kiên nhẫn ngắt lời y, "Ngươi bình thường thế nào, ta không biết sao? Nói, rốt cuộc là làm sao?"
Tạ Dụ Lan ngẩn ra, mặt lúc đỏ lúc trắng, thế mà lại từ trong nhục nhã, lúng túng, quẫn bách cảm nhận được một tia phẫn nộ nho nhỏ.
Cái gì gọi là "Ngươi bình thường thế nào, ta không biết sao"?
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ Tần Lam Chi biết tâm ý của mình? Hắn nhìn thấy hết mọi thứ?
Vậy lúc trước trong nhà trưởng thôn hắn làm như vậy là có ý gì? Làm cũng làm rồi, mình còn không thể hỏi một câu à? Tuy là bị đối phương giễu cợt một câu "Liên quan gì đến ngươi à?"
Tạ Dụ Lan đột nhiên cảm thấy mình bị đùa giỡn trong lòng bàn tay, lại nhớ tới nam nhân thanh tú văn nhã trong thuyền hoa lúc trước, còn có Bạch Yển thanh lịch tuấn tú -- bọn họ đều là bạn tốt mà Tần Lam Chi tín nhiệm, quan hệ thân thiết, không gì giấu giếm. Đến lượt mình thì lại thành "Liên quan gì đến ngươi à?"
Hôm đó Tần Lam Chi tùy ý sử dụng thuyền hoa, quan hệ với chủ thuyền thì khỏi phải nói.
Bạch Yển có thể khoác vai bá cổ với Tần Lam Chi, còn có thể khiến Tần Lam Chi đích thân tiễn.
Đến lượt mình, chỉ có một câu "Liên quan gì đến ngươi à?" nhẹ tênh.
Quãng đường đồng hành này, chưa nói đến trở thành bằng hữu, tốt xấu gì cũng nên có mấy phần tình nghĩa của cộng sự chứ?
Y cứ thế mà bị Tần Lam Chi ngó lơ? Ngay cả những tâm tư bí mật trong lòng mình, lẽ nào trong mắt hắn cũng chỉ là thú vui thường ngày thôi sao?
Bàn tay rũ bên người của Tạ Dụ Lan nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, cứ thế mấy lần, trong lòng bàn tay đã xuất hiện cả vết hằn của đầu ngón tay ghim vào.
Tạ tam công tử tuy bị vụ án của Tạ gia đẩy vào trong bùn đất, bởi vì mình nhát gan, tự trách, hổ thẹn vô số ngày đêm, đến mức mà tính cách thay đổi khác xa ngày trước.
Nhưng đến cuối cùng y vẫn là tam thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, từng là tam thiếu gia nhất hô bá ứng trong kinh thành, không ai không biết.
Lần tức giận này bùng lên, thêm vô số lần nan kham quẫn bách, trừng lớn đôi mắt lấp lánh nói: "Ta làm sao, thì liên quan gì đến Tần giáo chủ?"
Tần Lam Chi sừng sờ, cảm nhận được sự tức giận của đối phương, uy áp và khí thế trên người đột nhiên giảm xuống.
Hắn hiếm khi có chút lúng túng, bối rối nhìn Tạ Dụ Lan hỏa khí bừng bừng: "Ngươi....."
"Ta ủy thác Vạn Hác Cung giúp đỡ tra án, sau khi kết thúc cũng sẽ trả thù lao, những chuyện này lúc trước cũng đã nói rõ." Tạ Dụ Lan giống như rất sợ mình hối hận, nói càng nhanh hơn, "Ai quy định ta còn phải quan tâm đến tâm trạng của Tần giáo chủ? Việc lớn việc nhỏ còn phải bẩm báo với ngươi? Ta không phải thuộc hạ của ngươi!"
"Ta không...."
"Vạn Hác Cung đồng ý giúp đỡ, ta rất cảm kích." Tạ Dụ Lan muốn khí thế hơn một chút, nhưng sau cơn tức giận và nhục nhã, dần dần cảm thấy tủi thân, xộc lên đầu mũi, giọng y khàn dần, rõ ràng không muốn tỏ ra yếu đuối, vành mắt lại nhịn không được đỏ lên, "Cho nên là? Ngươi cứ phải bày ra thái độ từ trên cao nhìn xuống, khiến ai cũng phải thuận theo ý của ngươi mới được à?
"Từ từ....."
"Ngươi biết ta bình thường như thế nào à? Ngươi dựa vào đâu mà biết?"
"Tạ Dụ Lan, người từ đã...."
"Chúng ta là quan hệ hợp tác!" Tạ Dụ Lan cao giọng, nhưng vành mắt phiếm đỏ và giọng nói run rẩy của y lại làm cho khí thế này giảm xuống, ngược lại khiến người khác đau lòng, "Tần giáo chủ đừng nghĩ sai nữa!"
Tranh chấp bên này khiến lão Lục, lão Thất và những người khác nhìn qua, bọn họ không dám tiến lên khuyên ngăn, nhất thời yên tĩnh lại, có một số người không hiểu lại tò mò nhìn hai người.
Lão Lục nhỏ giọng nói: "Tạ tam công tử sao thế? Khóc rồi?"
Lão Thất tặc lưỡi mấy tiếng: "Chắc là giáo chủ bắt nạt người ta khóc rồi nhỉ? Giáo chủ cũng thật là, rõ ràng trên đường chăm sóc Tạ công tử lắm mà, cứ không chịu thừa nhận....."
Lão Lục nói: "Giáo chủ cứ dùng cái bản mặt đấy nhìn người khác, ta ngươi quen rồi, Tạ công tử được cưng chiều từ bé, có thể nhịn ngài ấy cả quãng đường này đã là kì tích rồi."
Những lời này theo gió truyền đến lỗ tai nhạy bén của Tần Lam Chi, vành tai hắn hơi động, quay phắt đầu, tầm mắt ghim vào bọn họ.
Nhóm người vội màng xoay đầu nhìn bốn phía, huýt sáo vu vơ, coi như chưa có gì xảy ra.
Tạ Dụ Lan không nói tiếp được nữa, lồng ng.ực phập phồng dữ dội, hô hấp dồn dập. Trước mắt y cảm thấy bản thân mình vô dụng rồi, lấy tay áo lau mắt, quay đầu muốn đi chỗ khác.
Âm thanh Tần Lam Chi trầm thấp, khắp người bao phủ một cỗ hàn ý như mưa bão chuẩn bị kéo đến: "Ngươi đi đâu!"
"Không liên quan đến ngươi!"
Trán Tần Lam Chi nổi lên gân xanh, từ đầu tới cuối hắn cảm thấy khó hiểu, lúc này bị ăn chửi một trận, vốn dĩ muốn tức giận, nhưng nhìn thấy vành mắt hồng hồng của đối phương, không nói ra nổi một câu nặng lời, đành kìm nén bản thân tới nỗi sắp xuất huyết trong.
Hắn bắt lấy cổ tay của đối phương, cực kỳ thô lỗ kéo người ôm vào trong lòng.
Tạ Dụ Lan còn chưa hồi thần, đã bị một cánh tay áp giữ sau lưng, cả khuôn mặt áp vào lồng ng.ực của đối phương.
"Ngươi làm cái gì....." Tạ Dụ Lan đột nhiên không ổn định được cảm xúc, cả người ngu ngơ, "Ngươi, ngươi buông ra....."
"Đừng động!" Tần Lam Chi hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng, một tay đặt trên lưng đối phương, có chút vụng về xoa vuốt, y như vuốt ngựa, "Ta không biết ngươi bị làm sao, ta không có ý khác, cũng không muốn khiến ngươi tức giận. Ta....."
Hắn trước giờ không cúi đầu trước người khác, càng không tỏ ra yếu thế, một câu nói lắp ba lắp bắp trong miệng nửa ngày mới nói ra: "Xin lỗi."
Tạ Dụ Lan đột nhiên không động đậy nữa, mờ mịt mở to mắt, lúng túng nắm chặt y phục của nam nhân.
Tần Lam Chi lại nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ta có nói sai cái gì, cho ta xin lỗi."