Nụ hôn của Tần Lam Chi không phải chỉ thế mà dừng lại, người mình yêu đang dựa vào ngực th.ở d.ốc, đến tiếng t.hở d.ốc khe khẽ cũng làm người khác khó lòng kiềm chế, cơ hội tốt như thế, sao hắn có thể bỏ qua chứ?
Thế là Tạ Dụ Lan vừa mới hòa hoãn được một lúc, lại bị nam nhân mạnh mẽ nắm lấy cằm, y trừng tròn mắt, còn chưa kịp nói chuyện, đã cọ chóp mũi với Tần Lam Chi, tiếp tục nụ hôn dịu dàng mang theo chút d.ục v.ọng.
"Ưm.....!"
Hôn chưa đủ à?
Tần Lam Chi vô cùng kiên nhẫn, giống như đang dạy y phải hôn như thế nào, giữa răng môi triền miên không phải hôn thì là li.ếm, thỉnh thoảng dừng lại quan sát hơi thở của Tạ Dụ Lan, nhỏ giọng nói: "Dùng mũi hít thở....."
Tạ Dụ Lan: "....."
Tạ Dụ Lan đầu váng mắt hoa, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy môi lưỡi hình như không phải của mình nữa, bị đối phương cưỡng ép đáp lại. Y muốn co lại, còn bị Tần Lam Chi bất mãn cắn nhẹ môi dưới, sau đó như đang an ủi mà li.ếm láp qua, đầu lưỡi đẩy đẩy Tạ Dụ Lan, câu nói mơ hồ không rõ: "Ngươi thử xem?"
"Không....a...."
"Nào, thử xem." Mặt mày Tần Lam Chi hiện ý cười, một tay nhéo eo Tạ Dụ Lan, nhẹ nhàng cởi thắt lưng của đối phương, ngón tay thò vào trong vạt áo
Những hành vi cợt nhả phóng đãng này lập tức khiến Tạ Dụ Lan run rẩy khắp người, nhưng thói quen ẩn sâu trong tiềm thức đã đến trước lí trí của y. Thậm chí hắn còn hơi nâng eo lên, thuận tiện cho nam nhân dễ dàng thò tay vào.
Ý thức được hành động của bản thân, khắp mặt Tạ Dụ Lan đỏ thấu, lần này y dùng sức đẩy nam nhân ra: "Đủ, đủ rồi!"
Tay của Tần Lam Chi trượt ra, vân vê đầu ngón tay, trong mắt lộ ra vài phần nuối tiếc: "Thế thì thôi vậy."
Nghe giọng điệu cứ như Tạ Dụ Lan đã bỏ lỡ chuyện gì tốt lắm ấy.
Tạ Dụ Lan: "....."
Tạ Dụ Lan luống cuống bò dậy, còn chưa kịp buộc thắt lưng, lão Lục đã từ bên kia đuổi tới.
"Xuy! Giáo chủ, Tưởng Lôi Trạch...."
Lão Lục dừng lại, cuống quýt nhắm mắt lại: "Ta không nhìn thấy gì hết!"
Tiểu Nguyệt Nhi vội kéo dây thừng cho ngựa quay đi hướng khác: "Ta cũng không nhìn thấy!"
Tạ Dụ Lan tóc tai rối bời, vạt áo cũng bị cọ mở ra, tay giữ thắt lưng lỏng lẻo, cộng thêm hai má đỏ rực, trông cả người chỉ có thể tóm gọn trong một câu 'mềm mại ngon miệng'. Đám ám vệ không kịp xoay đầu ngựa cũng lập tức cúi đầu nhắm mắt, không dám nhìn nhiều, chỉ lo chọc giáo chủ không vui, lúc đấy hai mắt của mình cũng không còn nữa.
Tần Lam Chi đứng dậy chắn trước người Tạ Dụ Lan, an ủi nói: "Đừng sợ, bọn họ không nhìn thấy."
Tạ Dụ Lan cuống muốn chết, vành mắt ươn ướt, đuôi mắt phớt đỏ như đuôi cá cẩm lý thoáng lay dộng dưới nước, lại giống như đóa hoa diễm lệ, run rẩy nở ra cánh hoa.
Y chớp mắt, cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy một đời anh minh của mình sẽ bị hủy vào hôm nay
Y vừa ngượng vừa cáu, cơn giận giữ trút hết lên người trước mặt: "Đều tại ngươi!"
"Tại ta tại ta." Tần Lam Chi nhịn không được cong môi, giúp y chỉnh lại quần áo, "Là lỗi của ta."
Y đã tức giận rồi, sao mà trông cái người này còn vui vẻ thế? Một chút hối cải cũng không có!"
Đùa y vui lắm à?!
Tạ Dụ Lan càng nghĩ càng thấy chán nản, một phát đẩy người ra, khí thế mạnh mẽ đi ngang qua, nhờ người nào đó dắt đến một con ngựa, xoay mình lên ngựa, không quay đầu lại.
Tần Lân vốn muốn qua đó cọ sát nhưng bị phớt lờ.
Hắc mã cao lớn dũng mãnh khịt ra một hơi, móng ngựa dẫm mạnh lên đất, tha thiết nhìn người đã đi xa, lấy đuôi vung vẩy vào mặt chủ nhân nhà mình, giống như đang làm mình làm mẩy.
Tần Lam Chi nhích người tránh qua bên cạnh, túm lấy cái đuôi của Tần Lân, trầm giọng: "Hỗn xược."
Tần Lân nhe răng tỏ vẻ không hài lòng, lông mi cong dài run rẩy chớp mấy cái, tức mà không dám nói -- có dám nói thì Tần Lam Chi cũng không hiểu.
Xe ngựa chạy chậm hơn chút, vẫn còn ở phía sau, những ám vệ khác đã đuổi theo phía trước, Tiểu Nguyệt Nhi cũng chạy theo, lão Lục dắt ngựa qua nói: "Tưởng Lôi Trạch đi rồi."
"Ừ"
"Trông hắn có vẻ vẫn chưa từ bỏ, trên đường có lẽ sẽ đi theo chúng ta."
"Không cần quản bọn họ." Nói đến người này, vẻ mặt như có gió xuân thổi qua của Tần Lam Chi trước đó đột nhiên biến thành mùa đông lạnh lẽo, mặt mày bao phủ bởi hơi thở hung bạo, "Hắn muốn đi theo thì để cho hắn đi theo, nhưng chỉ cần để cho ta nhìn thấy, ta sẽ không khách khí như hôm nay đâu."
Lão Lục để tay trước cổ, làm động tác cứa cổL "Ý của giáo chủ là.....?"
"Lúc họ Tiêu đến tìm ta đã cảnh cáo một lần, hắn đến Hoài Môn Sơn ta cũng đã cảnh cáo một lần, tính cả hôm nay, đã cảnh cáo hắn ba lần." Tần Lam Chi sửa cổ tay áo, xoay người lên ngựa, một tay nắm dây cương một tay tùy ý chống lên đầu gối, nhìn lão Lục nói, "Còn có lần sau, không cần nhiều lời, giết không hỏi tội."
Lão Lục đáp một tiếng, chẳng sợ đắc tội minh chủ võ lâm, chỉ lo lắng nói: "Nhưng suy cho cùng hắn vẫn còn một tầng quan hệ thân thích với phu nhân, lỡ như phu nhân tỉnh táo lại....."
"Ta đã tận tình tận nghĩa." Tần Lam Chi nói, "Cả nhà con trai hắn hại Dụ Lan thành ra như vậy, ta chưa bắt cả nhà hắn bồi táng tại chỗ đã là vô cùng khắc chế rồi."
Lão Lục thở dài một hơi, nhớ đến chuyện cũ trước đây cũng cảm thấy căm giận phẫn uất: "Lão già họ Tưởng lấy đâu ra mặt mũi bám víu phu nhân....."
Tần Lam Chi cười lạnh: "Thượng bất chính hạ tắc loạn."
Lúc Tần Lam Chi đuổi kịp vợ, Tạ Dụ Lan đã đến ngôi làng phía trước đang cười cười nói nói với Tiểu Nguyệt Nhi. Khoảng cách lúc đó còn vài ngày nữa là đến thành Bạch Tước, cả nhóm cũng không có ý định gấp rút lên đường, liền tìm một chỗ dừng chân.
Ở chỗ ngôi làng vô danh này không có nhiều người, phía sau có núi xanh phía trước có dòng suối nhỏ, phong cảnh cũng không tệ. Thỉnh thoảng có tiếng người bán hàng và tiếng vận chuyển hàng hóa đi qua nơi này, người trong làng cũng đã quen, con mang một vài đặc sản trong làng ra bán.
Nhìn thấy người đến, một tiểu nha đầu tết tóc hai bên mặt mũi lấm lem lưng đeo cái giỏ sáp lại gần: "Đại gia mua rượi không? rượu ngon nhà nấu, còn có túi thuốc, có thể xua đuổi côn trùng, trừ tà....."
Âm thanh của tiểu nha đầu trong trẻo, một tay cầm vài túi thuốc, một tay từ trong giỏ mò bình rượu ra, từng vò nhỏ được phủ vải bố, để tránh ánh nắng chiếu vào, vào gần có thể gửi thấy mùi đất niêm phong trên miệng bình.
Lão Lục thì vô cùng tò mò, xuống ngựa hỏi: "Đây là rượu gì? Bao nhiêu tiền?"
Tiểu nha đầu cũng đã gặp qua nhiều người, rất nhiều người vận chuyển cũng cao lớn thô kệch như vậy, trên người trên mặt có vết sẹo, trông rất dữ tợn. Vì vậy cô không bị dọa sợ bởi dáng vẻ này của lão Lục.
Tiểu cô nương bình tĩnh nói: "Rượu đào nhà tự nấu, có loại năm ngoái nấu, có loại năm trước nấu...."
"Chậc. Này mà cũng là rượu à?" lão Lục thích uống rượu mạnh. Mấy loại rượu như thanh mai hay đào, trong mắt hắn chẳng khác nào cho cô nương và tiểu hài tử uống chơi chơi.
Hắn chưa nghe cô nói hết đã muốn đi, Tiểu Nguyệt Nhi bên đó lại qua đây: "Trong túi thuốc có gì nhiều?"
Tiểu nha đầu nhìn nàng, lại nhìn nam nhân trẻ tuổi sau lưng nàng -- hắn đẹp quá đi, tuy rằng quần áo bình thường, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, trông rất giản dị, nhưng khắp người tản ra một loại khí chất nho nhã không thể giải thích được, lúc nhìn người khác theo lẽ tự nhiên mà nở nụ cười nhẹ, trong mắt tựa như phát ra ngọc sáng, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.
Tiểu nha đầu thẫn thờ nhìn trong chốc lát mới tỉnh táo lại: "Có, có rất nhiều, có thuốc an thần, thuốc tĩnh tâm, thuốc trợ ngủ....."
Tiểu nha đầu mím môi, trông như vô cùng ấm ức, nhưng lại không dám gây chuyện với người khác, chỉ nhẹ giọng phản đối: "Đương, đương nhiên là khác nhau....."
Tiểu Nguyệt Nhi quay đầu nhìn Tạ Dụ Lan, Tạ Dụ Lan gật đầu, Tiểu Nguyệt Nhi bèn móc tiền mua hai túi thuốc: "Đây, lấy hai túi thuốc an thần đi."
Tiểu nha đầu mím môi bối rối: "Nhiều, nhiều quá rồi....."
"Không sao, cầm lấy đi." Tiểu Nguyệt Nhi nhét vào tay cô bé, còn tiện tay lấy hai dây buộc tóc màu xanh nhạt đang buộc ở giỏ, "Cái này đẹp, có thể cho ta không?"
"Có thể." Đối phương gật đầu, "Ta mua cái này ở phiên chợ, mang về tự dùng. Nếu tỷ không chê....."
"Không chê." Tiểu Nguyệt Nhi cười rộ lên, vành mắt cong cong như vành trăng khuyết, màu mắt càng hiện rõ dưới ánh nắng mặt trời,
Tiểu nha đầu nhìn thêm mấy lần, nhưng chẳng dám hỏi nhiều, thấy mấy người muốn vào trong thôn bèn chủ động dẫn đường: "Mọi người muốn ở lại chỗ này à? Ở trong bao lâu? Trong thôn không có quán trọ, có thể ở trong nhà cũ bỏ không, nhưng phải nói với trưởng thôn một tiếng."
"Vậy phải làm phiền muội báo lại một cậu rồi." Tiểu Nguyệt Nhi rất nhanh đã trở nên thân thiết với tiểu cô nương, nói: "Bọn ta chỉ ở lại một đêm, sẽ trả tiền."
"Ầy, để ta dẫn mọi người đến nơi ở trước." Tiểu cô nương lập tức nói, "Mọi người yên tâm, chỗ chúng ta bình thường không có người đến, người trong thôn rất dễ ở chung, nếu cần gì thì có thể nói với trưởng thôn, cũng có thể nói với ta. Ta ở phòng trống bên cạnh."
"Cảm ơn." Tiểu Nguyệt Nhi xoa đầu tiểu cô nương, không chê cả người cô bé bám đầy bụi đất, "Phòng trống bên kia có gì, có đồ ăn không? Có nước không?"
"Lát nữa ta mang qua cho mọi người." Tiểu cô nương ngượng ngùng nói, "Nhưng phải trả tiền đó."
"Đương nhiên." Tạ Dụ Lan đã nghe được một lúc, hòa nhã nói, "Bọn ta đông người, nếu đồ không đủ có thể nói với bọn ta, bọn ta tự đi mua cũng được."
Tiểu cô nương thấy bọn họ dễ nói chuyện, cũng gật đầu liên tục, rất nhanh đã đưa cả nhóm đến nơi ở.
Nơi đây thỉnh thoảng cũng sẽ có thương nhân lưu lại, cho nên trong phòng cũng không đến nỗi tồi tàn, trông cũng tạm được.
Có rất nhiều phòng trống, trước sau liền nhau có chung một cái sân, cả nhóm cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.
Tạ Dụ Lan đứng trước sân bấm ngón tay, có vẻ như rất hài lòng với phong thủy nơi này, quay qua nói với cô bé: "Đến cũng đến rồi, nếu trong thôn có chuyện gì kỳ lạ có thể đến hỏi ta."
Tiểu cô nương: "? Chuyện kỳ lạ?"
Tỉ như nghe thấy âm thanh lạ lúc nửa đêm, người nhà đột nhiên phát điên, cũng có thể là gia súc gia cầm đột nhiên biến mất trong một đêm." Tạ Dụ Lan nói, "Hoặc là có người bị hồ ly mê hoặc chẳng hạn."
Tiểu cô nương mở to mắt: "Ngài là.....?"
"Kẻ hèn này hiểu một chút thuật âm dương."
"Đại sư!" tiểu cô nương vội vàng hành lễ, khiếp sợ nói, "Nếu đã là đại sư, chúng tôi có thể bớt một chút tiền....."
"Không cần!" Tạ Dụ Lan khoát tay, vô cùng phóng khoáng, "Nên lấy thì cứ lấy, đây là điều đương nhiên mà. Nào, để ta đưa tiền phòng cho ngươi trước...."
Nói xong thò tay vào trong áo sờ.
Ồ, không có tiền.
Tạ Dụ Lan ngượng ngùng nghĩ trong chốc lát: Đúng rồi, y đó giờ không nhập thế, tránh xa cuộc sống bên ngoài, sao có thể có cái thứ tục vật như tiền chứ?
Bình thường có người mời y ra khỏi núi, cũng là bao ăn bao ở, trước giờ y không cần dùng đến tiền.
Tạ Dụ Lan theo bản năng ngẩng đầu tìm Tần Lam Chi, trên mặt không bất giác lộ ra vẻ mặt cầu cứu.
Tần Lam Chi vẫn luôn đi theo phía sau không gần không xa, lúc này thấy vợ tha thiết nhìn qua, trái tim ngay lập tức tan thành vũng nước xuân, cả người rung rinh, có là sắt cứng thì cũng hóa mềm.
Hắn đi về phía trước, cố ý làm như không biết, hỏi: "Tiên sinh sao thế?"
Vành tai Tạ Dụ Lan ửng đỏ, ngay cả cằm, đầu mũi cũng phớt hồng, kéo lấy góc áo của nam nhân nhỏ giọng nói: "Cho, cho ta mượn tiền được không?"
"Hả? Tiên sinh nói gì cơ? Ta không nghe rõ."
"....Cho ta mượn tiền, ta sẽ trả ngươi mà."
Tạ Lan Chi cong môi, vô cùng thân mật mà dựa qua, học theo Tạ Dụ Lan nhỏ giọng nói: "Đương nhiên có thể mượn, nhưng mà tiên sinh à......ngươi cũng nên nhớ tên của ta rồi."
Tạ Dụ Lan: "....."
Tạ Dụ Lan thỏ thẻ: "Tần Lam Chi. Ta nhớ rồi."
Tần Lam Chi động yết hầu, chỉ cảm thấy hơi thở ấm nóng của Tạ Dụ Lan lướt qua vành tai, giống như trong đêm thân mật giữa chăn gối khi đó, khiến hắn có chút mất khống chế.
Đáy mắt Tần Lam Chi ảm đạm, duỗi tay giữ eo vợ: "Không nghe rõ, tiên sinh dựa gần chút hãy nói."
Tạ Dụ Lan nhìn hắn một cái, trái tim chẳng biết vì sao nảy lên thình thịch, giống như hai từ đơn giản này mang theo cảm xúc mãnh liệt, vừa mập mờ vừa lưu luyến, rõ ràng chỉ cần mấp máy môi, chuyện đơn giản như thế, mà lại khiến y vào giờ phút này sinh ra một chút 'd.ục v.ọng'.
Rõ ràng bọn họ vẫn chưa hôn, mà dường như còn khiến người khác ngượng ngùng hơn cả việc hôn nhau.
"A.....A Chi." Tạ Dụ Lan động môi, tầm mắt vô thức nhìn đến đôi môi mỏng của nam nhân. Y cũng chẳng biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến cảm giác dây dưa ấy là lại khiến y miệng lưỡi khô khốc.
Tần Lam Chi cũng nhìn y, tầm mắt chạm nhau, lúc này im lặng còn tốt hơn lên tiếng. Dường như chỉ trong chốc lát, nhiệt độ xung quanh đang dần trở nên ấm áp.
Phải để Tiểu Nguyệt Nhi ở cạnh ho khan một tiếng, thức tỉnh thần trí hai người, Tần Lam Chi mới đưa túi tiền nhét vào ngực Tạ Dụ Lan, dịu dàng nói: "Tiên sinh không cần nói mượn tiền với ta, của ta chính là của ngươi, muốn tiêu thế nào cũng được."