Khoảnh khắc đó, ta liền nhớ đến lời tiên tri về việc Giang Lãnh Nguyệt sẽ làm Vương phi.
Mọi chuyện, đều là thiên ý.
Nếu Giang Lãnh Nguyệt làm Vương phi, ta sẽ có chỗ dựa ở kinh thành.
Nhưng San San không hiểu ta.
Nàng yêu ghét rõ ràng, nếu biết được, chắc chắn sẽ không để ta giúp Giang Lãnh Nguyệt.
Trong mắt nàng, việc ta qua lại với Giang Lãnh Nguyệt chính là phản bội nàng.
Nàng chất vấn ta.
Nhưng ta vẫn không thể mở miệng.
Ta biết nói gì đây?
Chẳng lẽ nói thẳng với nàng:
“San San, ta không mạnh mẽ, không tài giỏi như nàng nghĩ.
“Ở triều đình, ta bước từng bước gian nan, không được trọng dụng.
“Ta cần một chỗ dựa, và chỗ dựa đó chính là việc Giang Lãnh Nguyệt làm Vương phi.”
Nàng sẽ khinh thường ta, đúng không?
Bởi San San là một nữ nhân nội tâm mạnh mẽ, thà gãy chứ không chịu cong.
Năm nàng mười hai tuổi, vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha, nàng mang theo dao, một mình ra ngoài học nghề g.i.ế.c lợn.
Nhất Phiến Băng Tâm
Đám đồ tể thấy nàng nhỏ nhắn yếu ớt, lại có vài phần xinh đẹp, liền muốn giở trò.
Nghề mổ lợn tuy kiếm tiền, nhưng không phải ai cũng làm được.
Nhưng San San đã thành công.
Nàng đánh kẻ muốn lợi dụng mình đến bầm dập.
Nàng ôm con d.a.o cũ kỹ, đứng giữa lò mổ, bình tĩnh nói:
“Đại ca, ta sẽ trả tiền thuốc cho ngươi.
“Ta học g.i.ế.c lợn vì cha ta không có thuốc sẽ không sống nổi.
“Các ngươi thấy ta là một nữ tử nhỏ, muốn ức hiếp, ta hiểu, dù sao thì yếu thế bị mạnh lấn là chuyện thường.
“Nhưng ta sẽ phản kháng, bởi người đi chân đất chẳng sợ kẻ mang giày.”
“Nếu ta chết, cha ta cũng sẽ chết. Mà đã c.h.ế.t cả rồi, thì chẳng còn gì để sợ nữa.”
San San đã thành công đứng vững tại lò mổ, các bậc thầy trong nghề cũng chân thành dạy bảo nàng.
Trong làng, bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại rằng nàng đã dùng thân thể để đổi lấy chỗ đứng ở lò mổ.
Dẫu sao, chẳng ai tin rằng một nữ tử nhỏ nhắn, nhìn như không thể cầm nổi con gà, lại có thể trở thành đồ tể.
Ta từng lo lắng hỏi nàng:
“San San, nàng không sợ những lời đồn đó sao?”
Trinh tiết, sự trong sạch, đối với một nữ nhân mà nói là điều vô cùng quan trọng.
Sau khi cha ta qua đời, mẹ ta ở huyện thành một mình nuôi ta.
Vì dung mạo bà đẹp, da dẻ trắng trẻo, nên có không ít kẻ xấu đến ve vãn.
Bên ngoài liền đồn đại rằng mẹ ta là góa phụ trẻ không chịu nổi cô đơn, thường câu dẫn nam nhân.
Mẹ ta không chịu nổi những lời đàm tiếu, đã treo cổ tự vẫn ngay trong đêm.
Ta lo rằng San San nghe được những lời ấy, cũng sẽ bị ảnh hưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
San San cúi đầu lau lưỡi dao, thản nhiên nói:
“Lời đồn không g.i.ế.c được ta, nhưng không có tiền mua cơm thì sẽ đói chết. Tống Thanh Mặc, ngươi không cần bận tâm những chuyện ấy.”
Nghe nàng nói, ta sững người.
San San thấy ta im lặng, kiên nhẫn nói thêm:
“Những kẻ truyền lời nhảm nhí, chẳng qua là ghen tị vì các sư phụ chịu dạy ta nghề. Nếu ta bị ảnh hưởng, không dám tới lò mổ nữa, chẳng phải chính là làm theo ý bọn chúng sao?
“Làm người, làm việc, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ. Suy cho cùng, sống trên đời không phải để sống cho người khác nhìn.”
Ta bỗng nhớ tới một câu từng đọc trong cuốn *Du hiệp truyện*: