Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi chẳng buồn nhìn hắn ta:
"Thịt đắt, mua nhiều quá cũng không để được."
"Vậy, ngày mai em đi chợ mua ít thịt, mua ít thôi, đủ hai đứa mình ăn là được."
Tôi lườm hắn ta, tự mình bưng bát cơm lên ăn.
Cũng lười hỏi hắn ta có muốn ăn không.
Từ khi Triệu Sở Sở đến Hạ Thành, tôi chưa từng thấy hắn ta mang thịt về.
Hắn ta rất nhiều lần đều dẫn Triệu Sở Sở đi ăn nhà hàng, ăn xong mới về.
Hoặc là mua thịt, đến nhà Triệu Sở Sở, nấu cơm cho Triệu Sở Sở.
Rồi nói với tôi, là đến nhà đồng nghiệp.
Những chuyện này tôi đều không quan tâm.
Bởi vì, chỉ còn 10 ngày, 10 ngày sau, tôi hoàn toàn tự do rồi.
Thấy tôi chỉ lấy một bộ bát đũa, hắn ta mím môi.
Từ trong bếp, tự mình lấy một cái bát.
Tôi thản nhiên ăn, nhưng cảm thấy hắn ta có chuyện muốn nói.
Ấp a ấp úng.
Tôi cũng không còn như trước kia, quan tâm đến từng chuyện, từng cử chỉ, hành động của hắn ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước đó, chỉ cần chúng tôi ở cùng nhau, đều là tôi ríu rít chia sẻ chuyện thường ngày với hắn ta.
Ghi nhớ từng chuyện nhỏ nhặt của hắn ta trong lòng.
Còn hắn ta, vẫn luôn khá lạnh nhạt.
Kiếp trước tôi cho rằng, là do gia cảnh hắn ta khó khăn, nên mới dẫn đến tính cách cô độc ngại chia sẻ.
Cho đến khi tôi nhìn thấy hắn ta trước mặt Triệu Sở Sở.
Cái dáng vẻ cười như chó vẫy đuôi xin vuốt ve.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ghê tởm, ngồi cách xa hắn ta một chút.
Thấy tôi sắp ăn xong, hắn ta cuối cùng cũng mở miệng:
"Như An, tiền lương tháng này chị Sở Sở của em, có việc gấp cần dùng, anh..."
Tôi ra sức nhai cà chua trong miệng, gật đầu:
"Vậy anh không mua dây chuyền vàng cho em nữa à?"
"Đợi tháng sau, có lương anh lập tức mua cho em, quà cưới của chúng ta đương nhiên phải mua."
"Sắp sang mùa rồi, chị Sở Sở muốn mua thêm hai bộ quần áo."
"Em biết đấy, cô ấy không giống chúng ta, từ nhỏ đã thích làm đẹp, cô ấy..."
Tôi "bụp" một tiếng, đặt đũa xuống bàn ăn.
Đứng dậy bưng đĩa thức ăn vào bếp, tùy ý nói: "Được."
Bùi Nguyên Thanh bưng một cái bát không, nhìn trên bàn trống trơn.
Kinh ngạc nhìn tôi.
5
Hắn ta đuổi theo vào.
Dường như không ngờ, tôi lại không hề để ý.
"Em hiểu chuyện là tốt rồi, Sở Sở mới chuyển đến, lạ nước lạ cái, sau này chúng ta kết hôn rồi, càng phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn."
Hiểu chuyện?
Kết hôn rồi còn phải chăm sóc cô ta nhiều hơn?
Đầu óc hắn ta có bệnh à, nếu không phải trước khi rời đi, tôi không muốn nảy sinh thêm chuyện thì bây giờ tôi đã muốn úp cái đĩa trong tay vào trán hắn ta rồi.
Kiếp trước, sao tôi lại có thể thích loại người này chứ.
Kiếp trước, khi già rồi tôi mới biết Bùi Nguyên Thanh nói những lời này với tôi là PUA, là tẩy não.
Để tôi vô điều kiện, như không có bản ngã, hy sinh bản thân, thành toàn cho đôi cẩu nam nữ bọn họ.
Triệu Sở Sở là người ở Lâm Thành bên cạnh, trước kia cô ta và Bùi Nguyên Thanh là bạn học đại học.
Nghe nói còn là hoa khôi của lớp.
Nhà cô ta trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa là đối tượng trọng điểm, bố cô ta c.h.ế.t trong tù, sau đó gia đình sa sút.
Cô ta cũng trở thành đại tiểu thư sa cơ.
Có một lần, vị đại tiểu thư này đã để dành một miếng thịt kho tàu cho Bùi Nguyên Thanh nghèo khó ăn.
Từ đó về sau, Triệu Sở Sở trở thành ánh trăng sáng mà Bùi Nguyên Thanh ngưỡng mộ trong lòng.
Nhưng Bùi Nguyên Thanh có thể dâng hiến cả đời cho Triệu Sở Sở, tại sao lại phải kéo cả đời tôi vào?