Lưới Tình

Chương 1





Trên tàu điện ngầm đi làm, tôi nghe thấy một bà lão khoe khoang với một bà lão khác:

“Con gái bây giờ dễ dãi lắm. Tôi chỉ cần dạy con trai tôi để ý chút thôi, ví như lúc con gái đến tháng thì pha ly nước đường đỏ, ngày mưa thì đưa ô đến, là mấy đứa đó tự lao vào. Nhờ mấy chiêu của tôi, nó đã quen tám bạn gái rồi.”

Tôi đứng nép trong đám đông, nghe mà buồn nôn, vừa thay tám chị em kia mặc niệm tám giây.

Không ngờ, hôm sau tôi tới nhà bạn trai ba năm để ra mắt gia đình, lại phát hiện – nếu tôi không mù – thì chính bà lão khoe “con trai quen tám bạn gái” hôm qua đang đứng trước mặt mình.

Và tôi đã trở thành “đứa con gái dễ dãi, phụ tùng y hệt nhau” trong miệng bà ta.

1

Hôm đó, vì xe đem đi bảo dưỡng, tôi phải đi làm bằng tàu điện ngầm.

Trên tàu, bà lão kia tiếp tục khoe:

“Bây giờ con gái lẳng lơ lắm. Tôi chỉ cần bảo con trai tôi để tâm một chút – như lúc con gái đến kỳ thì pha đường đỏ, ngày mưa đưa ô – là tụi nó không biết xấu hổ mà leo lên giường con tôi.

Tôi nói cho bà biết, nuôi con trai phải biết cách. Cứ khi nào nó không nghe lời, tôi cảnh cáo ngay: ‘Mẹ đã để con chơi miễn phí từng này đàn bà rồi, nếu không nghe lời mẹ thì mẹ không giúp nữa đâu.’ Mỗi lần nó đều sợ mà ngoan ngoãn. Nó còn bảo, phụ tùng của phụ nữ ai cũng giống nhau, cuối cùng sẽ chọn người mẹ ưng.”

Nghe xong, tôi buồn nôn.

Vừa mặc niệm cho tám chị em xong, hôm sau đã gặp bà ta ở nhà bạn trai mình – Giang Thành.

2

Vừa bước vào cửa nhà Giang Thành, mẹ anh ta đã lấy đôi dép bông, định tự tay xỏ cho tôi:

“Cháu là Chu Thanh Thanh phải không, xinh quá.”

Tôi lập tức lùi lại, tránh động tác của bà, cố giữ bình tĩnh chào:

“Cháu chào bác.”

Mẹ Giang Thành lập tức tươi cười rạng rỡ, như rất vừa ý.

Vừa ngồi xuống, bà lại mang trái cây, rồi bưng ly trà sữa:

“Bác nghe nói bọn trẻ các cháu thích uống cái này. Bác không tin đồ ngoài sạch sẽ nên đã tìm công thức trên mạng, tự làm cho cháu. Nếm thử xem có ngon không?”

Nhìn gương mặt hiền hòa này, tôi khó lòng liên hệ với bà già chua ngoa trên tàu hôm trước.

Tôi còn tự nghi ngờ mình nhìn nhầm, hoặc bà chỉ bịa chuyện để nở mày nở mặt trước bạn già.

Ăn trưa xong, mẹ Giang Thành lấy ra một quyển sổ tiết kiệm cũ kỹ, đưa vào tay tôi:

“Thanh Thanh, trong này có 100 nghìn tệ. Bác biết nhà cháu nhiều nhà cửa, không để tâm số tiền này. Nhưng đây là tất cả tích góp của bác bao năm, giờ đưa cho cháu cùng Giang Thành mua nhà cưới.”

Tôi ngẩn ra.

Tiền này quá ít, chẳng mua nổi nhà, nhưng nếu đúng là “tiền để dành xuống mồ” như bà nói, thì ý nghĩa lại nặng khác.

Nếu không có cảnh trên tàu điện ngầm, chắc tôi sẽ từ chối ngay, còn an ủi rằng chuyện nhà cửa để gia đình tôi lo.

Nhưng sau khi nghe những lời hôm qua, tôi thấy nghẹn ở cổ.

Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, bà ta nắm tay tôi, rưng rưng:

“Bác biết số này chẳng đáng bao, chẳng mua nổi nhà. Nhưng cháu cũng biết bố Giang Thành mất sớm, bao năm qua bác cực khổ nuôi nó học hết cao học. Giờ nó mới vào công ty lớn được hai, ba năm, lương còn thấp, muốn tự mua nhà ở thủ đô khó lắm.

Hay là… cháu nhờ ba mẹ giúp thêm chút, mình mua nhà rồi cưới. Cháu yên tâm, sau này nó kiếm được tiền bác sẽ bắt nó trả cho ba mẹ cháu.”

Nghe thì có vẻ chân thành, nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy sai sai.

Tôi giả bộ hỏi:

“Bác ơi, vậy tên trên sổ đỏ ghi thế nào ạ?”

Bà ta cười vỗ tay tôi:

“Tất nhiên là tên cả hai đứa rồi. Yên tâm, mua xong nhà bác tuyệt đối không đến làm phiền.”

Bốn chữ “tên cả hai đứa” làm tôi giật mình.

Nhà ở thủ đô, loại tệ nhất cũng từ 5 triệu tệ. Ba tôi thương con, cưới xin chắc chắn sẽ mua hẳn nhà to, chục triệu là chuyện bình thường.

Kết hợp với cảnh trên tàu điện ngầm, tôi bắt đầu tin rằng – từ giọt nước mắt, quyển sổ cũ kỹ, đến câu chuyện thương cảm – tất cả đều nằm trong toan tính tinh vi của mẹ Giang Thành.