Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 463: Cố gắng hoàn thành KPI (44)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Phu nhân, trước xuống xe nghỉ ngơi một chút đi."

 

Thiếu niên lặng lẽ xoa xoa eo và mông bị xóc nảy ê ẩm. Để tránh truy sát có thể xảy ra, hắn đã đi theo con đường chạy trốn Yến An tiên sinh đưa cho, nào ngờ toàn là đường nhỏ gập ghềnh. Xe ngựa không có bộ phận giảm xóc, đánh xe cả ngày lẫn đêm, eo hắn suýt gãy.

 

"Cảm ơn tiểu lang."

 

Giọng nói của phu nhân dịu dàng uyển chuyển.

 

Đứa trẻ nũng nịu nói: "Cảm ơn ca ca."

 

Nhảy xuống xe ngựa, thiếu niên đưa tay về phía phu nhân, muốn bế đứa trẻ: "Tiểu nương tử nặng, để tiểu tử bế cô bé cho."

 

Đứa trẻ ngoan ngoãn đưa hai tay ra, bám vào bờ vai không mấy rộng lớn của thiếu niên, nhìn mẹ lấy lương khô và túi nước từ trong xe ngựa, ba người dùng một bữa đơn giản. Đứa trẻ ngồi trên cánh tay trái của thiếu niên, tay phải còn lại của hắn đối chiếu với bản đồ Yến An đưa.

 

Hắn nói: "Đi theo con đường này thêm ba canh giờ nữa là đến nơi tiếp theo, Yến An tiên sinh nói rằng đã chôn một ít lộ phí ở đó, đủ cho chúng ta chi tiêu vài năm tới. Haiz, may mà có bạc và lương khô đầy đủ, nếu không thì biết sống sao."

 

Nói tới nói lui, hắn nhận ra sắc mặt phu nhân tái nhợt, liền thức thời dừng lại chủ đề này. Haiz, hiện tại hắn vẫn còn hơi mơ hồ. Không biết vị Yến An tiên sinh kia làm sao lại nhìn trúng hắn, giao phó cả gia đình quan trọng như vậy cho hắn, chẳng phải là chuyện đùa sao?

 

Ai ngoài kia mà không biết hắn là "nam sủng" của Trịnh Kiều?

 

Vì rất giống Trịnh Kiều lúc nhỏ nên hắn được nuông chiều hết mực, mặc dù trong lòng hắn tự nhận mình là "hiếu tử", nhưng người bình thường đều cho rằng hắn và Trịnh Kiều cùng một giuộc. Vậy mà Yến An tiên sinh lại làm điều bất ngờ, tìm "Nịnh sủng" trong mắt người ngoài để giúp đỡ.

 

Chẳng phải rất vô lý sao?

 

Vô lý hết sức.

 

Lúc này, đứa trẻ trong lòng hỏi: "Ca ca đang nghĩ gì vậy?"

 

Thiếu niên đáp: "Nghĩ về cha của muội."

 

Đôi mắt đen láy của đứa trẻ dường như đầy vẻ khó hiểu.

 

Nghĩ về cha của cô bé làm gì?

 

Thiếu niên thở dài, phu nhân nghe thấy động tĩnh liền nhìn sang.

 

Hắn do dự hỏi: "Tiểu tử thật sự không hiểu, tại sao lại là tiểu tử? Không phải tiểu tử coi thường bản thân, nhưng tiểu tử không biết nhiều chữ, cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có mỗi cái mã ngoài thôi... Chẳng lẽ là vì Trịnh Kiều 'sủng ái' tiểu tử?"

 

Thiếu niên cũng không biết sao mình lại nhất thời hồ đồ, Yến An đến cửa nhờ hắn chăm sóc vợ con, hắn ma xui quỷ khiến liền đồng ý. Tỉnh táo lại, hắn hận không thể tự tát mình hai cái —— hộ tống bọn họ rời khỏi Càn Châu, đến nương tựa bạn cũ, chưa nói đến phản ứng của quốc chủ Trịnh Kiều với sự phản bội của hắn, chỉ riêng binh hoang mã loạn dọc đường, một thiếu niên như hắn dẫn theo hai phụ nữ trẻ em, đúng là con cừu béo chờ bị xẻ thịt.

 

Tại sao mình lại từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý dấn thân vào vũng nước đục này? Hối hận thì hối hận, nhưng thiếu niên không hề có ý định bán đứng hai mẹ con, đưa bọn họ đến tay Trịnh Kiều. Ngược lại, hắn gấp rút lên đường ngày đêm theo bản đồ.

 

Ngoảnh đầu nhìn lại, trong lòng hoang mang.

 

Rời đi đồng nghĩa hắn phải từ bỏ cuộc sống giàu sang an nhàn, bước chân vào cảnh chiến tranh loạn lạc bên ngoài.

 

Tương lai khó đoán, sống chết khó lường.

 

Bây giờ hắn chỉ muốn hiểu tại sao lại là mình.

 

Mình rất thân với Yến An tiên sinh sao?

 

"Tuy tiểu tử rất kính trọng Yến tiên sinh, cảm kích những nỗ lực vì dân chúng của ngài ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là..."

 

Hắn nói một hồi lâu vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp.

 

Người phụ nữ suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Có lẽ là bởi vì cậu và Trịnh Kiều hình dáng giống nhau nhưng thần thái lại khác biệt. Trịnh Kiều xem cậu như là bù đắp cho 'quá khứ' của hắn, nhưng cậu và hắn dù sao cũng là hai người khác nhau. Cậu có lương tri, còn lương tri của hắn đã không còn nữa."

 

Thiếu niên nghe mà nửa hiểu nửa không.

 

Người phụ nữ nói tiếp: "Có lẽ trong lòng Yến An, cậu là người sư đệ 'lương tri' vẫn còn, sẽ không thấy chết không cứu..."

 

Thiếu niên nhất thời cứng họng. Vãi thật, bản thân mình lại trở thành thế thân cho "Trịnh Kiều thời niên thiếu" trong lòng đôi sư huynh đệ này?

 

Nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của người phụ nữ đã khiến bất mãn trong lòng hắn hoàn toàn tiêu tan: "Trịnh Kiều đã vô phương cứu chữa, nhưng cậu vẫn còn tương lai. Tiếp tục ở lại đó tương lai sẽ rất đáng lo ngại, đổi một nơi khác, có lẽ còn có cơ hội vẫy vùng trời cao, tiền đồ vô lượng."

 

Hai người có dung mạo giống nhau, lại đi trên những con đường khác nhau. Trịnh Kiều một đường đi đến tăm tối, còn thiếu niên trước mắt có ngoại hình giống Trịnh Kiều thời niên thiếu, vẫn còn cơ hội tranh thủ một tương lai tươi sáng... Hai người này, giống như "sư đệ" đưa ra lựa chọn khác nhau ở ngã rẽ.

 

Đây có lẽ là một chút tư tâm của chồng nàng.

 

Thiếu niên bị nói đến mức đỏ mặt.

 

"Ta sao? Ta có thể sao?"

 

Con trai của một đồ tể, có thể sống đến chừng này trong thời buổi loạn lạc này đã không dễ dàng, chứ đừng nói đến tương lai, điều đó quá xa vời. Còn những văn sĩ như Yến tiên sinh, vung tay chỉ điểm giang sơn, chúng sinh như quân cờ, càng không dám nghĩ tới.

 

Người phụ nữ nói: "Càn khôn chưa định, sao lại không thể?"

 

Thiếu niên hơi đỏ mặt, ánh mắt ngại ngùng lảng tránh.

 

Nhìn thấy dáng vẻ này, lòng người phụ nữ lại nhói đau.

 

Nàng và Trịnh Kiều là đồng môn, cùng học một thầy.

 

Nhưng nàng lại thích quấn quýt bên Yến An, hai người là thanh mai trúc mã, giao tình với Trịnh Kiều cũng là qua Yến An, nàng và Trịnh Kiều không có nhiều giao tình riêng. Nhưng dù sao cũng đã từng cùng nhau trải qua những tháng ngày học tập vô tư lự. Trịnh Kiều cũng từng có dáng vẻ e thẹn ngây thơ.

 

Hoàn toàn không thể quay lại được nữa.

 

Chồng nàng cũng có thể không quay lại được nữa.

 

Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt trào ra khỏi khóe mi.

 

Chưa kịp lăn xuống má, bàn tay nhỏ bé ấm áp của đã lau đi giọt lệ, giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẹ đừng khóc."

 

"Ừm!" Người phụ nữ cắn chặt răng, "Mẹ không khóc."

 

Khó khăn lắm mới kìm nén được nước mắt.

 

Thấy vậy, thiếu niên thở dài.

 

Hắn không biết Yến An muốn làm gì, chỉ thấy đối phương liều lĩnh giao phó vợ con cho hắn, chắc hẳn là cửu tử nhất sinh. Nghỉ ngơi một chút, tranh thủ trời chưa tối hẳn, tiếp tục lên đường, vẫn không thể lơ là cảnh giác.

 

Rừng trống vây lưới chiều tà, chim lạnh tìm về vườn hoang.

 

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn về tây.

 

Hành cung chìm trong màn đêm yên tĩnh đến bất ngờ.

 

Trong không trung chỉ còn lại tiếng ngọn nến đang cháy tí tách.

 

Trịnh Kiều hôm qua cùng các quan văn võ chè chén say sưa đến tận khi trăng tàn sao rơi, trời tờ mờ sáng mới ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, bên ngoài điện một mảnh mông lung, lại hoang phí mất một ngày. Y xoa xoa thái dương đau nhức, cau mày chịu đựng cơn đau này.

 

"Có ai không——"

 

Gọi một tiếng, trong điện không ai đáp lại.

 

"Có ai không! Đều chết hết rồi sao!"

 

Y không kìm được lửa giận.

 

Vẫn không một ai đáp lại.

 

Trịnh Kiều mở mắt, đứng dậy.

 

Lúc này mới phát hiện trong điện trống rỗng yên tĩnh đến kỳ lạ, đừng nói là tiếng thở của cung nga nội thị, ngoài y ra, nơi này không còn hơi thở thứ hai. Trịnh Kiều nhạy bén nhận ra điều bất thường, quét sạch cơn uể oải sau cơn say, ánh mắt sắc bén, sát ý dâng trào.

 

"Cút ra đây!"

 

Không gian này không đúng.

 

Có người giở trò.

 

Qua một lúc lâu, ở cửa điện mơ hồ có một bóng người chậm rãi tiến lại gần. Theo bóng người dần rõ nét, còn có thể nghe thấy tiếng ngọc bội bên hông người tới leng keng, cùng vạt áo phát ra tiếng vang du dương, tựa như khúc nhạc. Mãi đến khi bóng người đến gần mới nhìn rõ.

 

Trịnh Kiều nhớ lần gần đây nhất gặp Yến An, đối phương gầy đến đáng sợ, quần áo khoác trên người rộng thùng thình, sắc mặt tiều tụy, bệnh tình rõ ràng, tóc mai bạc trắng. Đây là dấu hiệu của tuổi già, đối với văn sĩ có văn khí hộ thể cũng đồng nghĩa với suy tàn.

 

Già đi không chỉ hai mươi tuổi.

 

Yến An trước mắt thì sao?

 

Thân hình thẳng tắp, vai rộng eo thon.

 

Mái tóc đen nhánh, dung mạo thanh tú.

 

Một thân trường sam gấm vóc, bên hông đeo một thanh bội kiếm quen mắt, giữa mày đều là khí chất sắc bén thời trẻ, tràn đầy ý chí.

 

Người này cũng không đúng!