Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 457: Cố gắng hoàn thành KPI (38)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Choang! Choang! Choang!

 

Hai thanh kiếm sắc bén va vào nhau, kèm theo ánh sáng văn khí rực rỡ lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối. Lâm Phong cũng nhờ vào chút ánh sáng le lói này nhìn thấy được đại khái dung mạo của người nọ. Ông ta khoác một chiếc áo choàng rộng màu đen, chiếc mũ trùm đầu che phủ toàn bộ khuôn mặt.

 

Chỉ có ánh sáng văn khí phác họa được vài nét.

 

Thanh kiếm trong tay ông cũng là kiểu dáng Trung Nguyên.

 

Kiếm thuật khá tốt.

 

Tuy Lâm Phong được Chử Diệu tận tình chỉ dạy, lại có các tiên sinh khác thỉnh thoảng chỉ điểm, nhưng cô lại chú trọng học tập nội chính hơn. Còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm ít, lại thêm thiên phú kiếm thuật không quá tốt, thực lực tổng thể chỉ có thể coi là bình thường. Đối mặt với đối thủ hơn mình kinh nghiệm, tuổi tác lẫn kiếm thuật, Lâm Phong không chiếm được chút ưu thế nào. Nhưng đối phương dường như không có ý định giết người, vẫn luôn cầm kiếm phòng thủ.

 

Ông ta bị gò bó tay chân.

 

Ngược lại, Lâm Phong không hề kiêng dè.

 

Trong chốc lát, hai người đánh ngang tay.

 

Có lẽ nhận ra Lâm Phong chuẩn bị đeo bám dai dẳng, phía dưới còn có mười võ giả hơi thở thâm hậu nhìn chằm chằm, người nọ không tiếp tục dây dưa nữa, giả vờ đánh một chiêu, dùng ảo ảnh đánh lừa cảm quan của Lâm Phong. Đợi cô hoàn hồn, một luồng văn khí đã chắn đường.

 

Tên văn sĩ văn tâm kia liền nhảy xuống.

 

Xem ra là chuẩn bị chuồn êm rồi.

 

Lâm Phong quát: "Chặn hắn lại!"

 

Mười hộ vệ phía dưới đã chờ câu này từ lâu.

 

Để bảo vệ an toàn cho Lâm Phong, Thẩm Đường đã chọn ra mười tinh binh từ trong số binh tốt mang theo, đều là võ giả võ đảm.

 

Mặc dù cấp bậc võ đảm không cao, nhưng đối phó với kẻ địch thông thường hoặc bầy thú hoang trên vùng đất hoang vu thì không hề e ngại.

 

"Tiểu lang, đừng được voi đòi tiên."

 

Sức chiến đấu của văn sĩ văn tâm so với võ giả võ đảm không chiếm được chút ưu thế nào. Lâm Phong vừa ra lệnh, mười người liền dậm chân xuống đất, hóa thành mười bóng mờ đuổi theo mục tiêu. Thấy vậy, người nọ cũng dừng bước, mười hộ vệ thấy thế liền chỉ bao vây chứ không tấn công.

 

Lâm Phong phá vỡ văn khí đuổi theo.

 

Hỏi: "Ngươi là ai?"

 

Nghe thấy Lâm Phong nhả chữ chuẩn mực, người nọ nói: "Không biết là ai đã ra tay trước, trưởng bối nhà ai dạy cậu như vậy?"

 

Hộ vệ chủ động nhường ra một chỗ, khí thế vẫn khóa chặt tên văn sĩ thần bí trước mắt, Lâm Phong cau mày chất vấn: "Nếu các hạ thật sự trong sạch, tại sao phải lén lút theo dõi bọn ta? Đối với kẻ lén lút, không cần phải khách khí!"

 

Văn sĩ thần bí: "..."

 

Nói đến chuyện này, ông bỗng dưng có chút chột dạ.

 

Ông cũng là lão giang hồ lăn lộn bên ngoài nhiều năm, sóng to gió lớn đã gặp nhiều, thực lực tự hỏi cũng coi như hàng đầu. Nhưng không ngờ cả đời lẫy lừng lại bị chôn vùi vào hôm nay, vậy mà bị một thiếu niên miệng còn hôi sữa nhìn thấu hành tung, bắt quả tang.

 

Ông nói: "Lão phu chỉ đi ngang qua."

 

Lâm Phong nào phải đứa trẻ lên ba.

 

Cô cười khẩy: "Đi ngang qua? Vùng đất hoang vu chim không thèm ị này, ngài định đi đâu lại đi ngang qua đây?"

 

"Tiểu lang này nói chuyện thật chói tai."

 

Từng câu từng chữ, mỉa mai châm biếm.

 

Vị văn sĩ thần bí kia không muốn nói nhiều: "Ta đi ngang qua làm việc, mong tiểu lang tạo điều kiện. Tuy rằng các ngươi người đông thế mạnh, nhưng trước thực lực của lão phu, đừng nói vài người các ngươi, dù có thêm gấp ba gấp năm lần cũng vô dụng, nên biết điều một chút thì hơn."

 

Nghe vậy, Lâm Phong thu lại vẻ mặt, nụ cười trong trẻo như nước sông.

 

Cô biết người này không nói dối.

 

Mặc dù không dò ra được thực lực của người này, nhưng cảm giác ông ta mang đến cho cô rất giống thầy mình, tựa như đang ngước nhìn một ngọn núi cao, lại như đang nhìn vào một hồ nước sâu không thấy đáy. Nếu ông ta quyết tâm phá vòng vây, chút người của cô không thể cản nổi.

 

Kiểu người này, luôn có át chủ bài bí mật.

 

Nhưng mà ——

 

Thời gian và địa điểm hiện tại quá nhạy cảm, Lâm Phong nhận nhiệm vụ này cũng đã mang tâm thế quyết tử. Nếu vị văn sĩ trước mắt là tay sai Thập Ô phái đến, mà mình lại thả ông ta đi, chẳng khác nào thả hổ về rừng, tuyệt đối không thể!

 

Nghĩ vậy, cô càng thêm kiên định.

 

Lâm Phong hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Không được!"

 

Vị văn sĩ thần bí cười khẩy: "Thật là không biết tự lượng sức mình!"

 

Không ngờ mình đã nhượng bộ rồi mà đối phương vẫn không chịu buông tha, nhưng lúc này ông ta thật sự không muốn đánh nhau, dù sao điểm yếu của mình ông tự biết rõ. Tiểu lang trước mắt chỉ mang theo mười người lại dám xâm nhập vào cấm địa nổi tiếng của Thập Ô, chắc chắn có chỗ dựa.

 

Thêm vào đó, giọng nói của đối phương lại là đồng tộc.

 

Ông cũng không muốn làm quá.

 

Bèn nói: "Tiểu lang muốn thế nào?"

 

"Ngươi là ai? Ai phái đến? Đến đây làm gì?"

 

Lâm Phong liên tiếp ba câu hỏi.

 

Vị văn sĩ thần bí: "Vô danh vô họ vô chủ, đi ngang qua."

 

Câu trả lời cực kỳ qua loa.

 

Lâm Phong: "..."

 

Ma mới tin ông ta đi ngang qua.

 

Thấy trên mặt Lâm Phong rõ ràng không tin, ông nói: "Tiểu lang tuổi còn trẻ, sao lại đa nghi như vậy? Lão phu thật sự chỉ đi ngang qua đây thôi, nhưng trên đường lại thấy vài đợt thi thể không toàn vẹn, vết thương trí mạng gọn gàng dứt khoát..."

 

Mấy nhóm người này thoạt nhìn giống như thổ phỉ bình thường.

 

Nhưng nếu quan sát kỹ, lại giống như tinh binh một vị nào đó trong hàng ngũ quyền quý Thập Ô nuôi dưỡng, không biết đang lảng vảng ở đây tìm kiếm thứ gì. Kỳ lạ hơn là, bọn họ dường như bị cùng một nhóm người g**t ch*t. Văn sĩ thần bí giữa đường cũng gặp hai nhóm, còn bị đối phương truy sát.

 

Mấy ngày liền chịu cảnh đói rét, lại bị truy sát, văn sĩ thần bí thầm mắng ngôn linh đúng là không đáng tin cậy.

 

Cái gì mà "Tây Bắc, đại cát"?

 

Vì phản công, số vàng bạc mang theo đã mất đi hai phần.

 

Nơi này cách ải Vĩnh Cố rất xa, dọc đường còn không biết sẽ gặp phải yêu ma quỷ quái gì, phải tiết kiệm một chút mới được.

 

Lâm Phong nghe văn sĩ thần bí nói vậy liền im lặng.

 

Ánh mắt lấp lóe, dường như đang suy nghĩ lời này là thật hay giả.

 

"Tạm thời tin ngài." Lâm Phong ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Nơi này nguy hiểm trùng trùng, tiên sinh vẫn nên rời đi sớm thì hơn. Nếu tiên sinh không tin, cứ nhất quyết nán lại đây, bọn ta chỉ có thể coi như là khiêu khích, đánh giá lời nói của tiên sinh là giả. Nếu vậy, dù thực lực không bằng, bọn ta cũng sẽ không để tiên sinh chiếm được chút lợi lộc nào!" Một phen nói năng vừa đấm vừa xoa, kẹp thương đeo gậy.

 

Văn sĩ thần bí suýt nữa thì tức cười.

 

Thật không biết đám người trẻ tuổi bây giờ làm sao, người nào người nấy đều kiêu ngạo, lông cánh chưa mọc đủ cũng dám nói năng khoác lác!

 

Hai bên giằng co một hồi.

 

Lâm Phong bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất lớp áo trong cùng đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào da.

 

Cuối cùng, văn sĩ thần bí cũng có động tĩnh.

 

Lâm Phong căng thẳng đến mức nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

 

Văn sĩ đưa tay gỡ chiếc mũ trùm đầu che giấu dung mạo xuống.

 

Để lộ ra một khuôn mặt nho nhã, khí chất thư sinh.

 

Không nhìn ra được tuổi tác cụ thể.

 

Văn sĩ văn tâm có văn khí hộ thể, sau khi nhược quán, dung mạo cứ như được ướp chất bảo quản mà chủ công nói, lão hóa chậm, hầu như không thấy dấu vết thời gian lưu lại trên mặt họ. Chỉ có khí chất quanh thân và vẻ thâm trầm trong đáy mắt mới thể hiện tuổi tác của bọn họ.

 

Đối phương thở dài: "Điều này e là không được, không giấu gì tiểu lang, lão phu lạc đường rồi, nơi này dù sao cũng là cấm địa cực kỳ nguy hiểm của Thập Ô, trên người không có lương thực vật tư, một mình đi sợ là sẽ xảy ra chuyện. Vừa rồi thăm dò bọn người tiểu lang, cũng là vì vậy... Nếu tiểu lang đã đề phòng như thế, chi bằng cho lão phu đi cùng, thế nào?"

 

Lâm Phong nghe vậy liền ngẩn người.

 

Hình như không ngờ văn sĩ thần bí lại vô liêm sỉ như vậy.

 

Trong phút chốc, sắc mặt cô biến đổi liên tục.

 

Dù sao cũng còn trẻ, da mặt không dày bằng người ta.

 

Nói: "Bọn ta có thể cho ngài lương khô."

 

Cứ cách xa một chút là được, đừng có bám theo.

 

Văn sĩ thần bí nghiêng đầu.

 

Chơi xấu nói: "Không được."