Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 455: Cố gắng hoàn thành KPI (36)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Đô thành, vương đình.

 

Một người đàn ông râu tóc xám trắng, nhưng vẫn giữ được thân hình vạm vỡ, tùy ý ngồi trên vương tọa trải da thú lớn. Phía dưới toàn bộ là thần tử và các con trai của ông ta, giờ phút này, bọn họ đang tranh cãi kịch liệt cùng một chuyện. Ông ta vừa nhấp rượu ngon, tay kia ôm ấp nữ nô thân hình nóng bỏng nhất trong lòng, híp đôi mắt vẫn còn ánh lên tia tinh anh, quan sát từng khuôn mặt bên dưới.

 

Tô Thích Y Lỗ địa vị cao quý, đứng ở vị trí đầu tiên, lúc này sắc mặt lại tái mét, hai nắm tay siết chặt.

 

Những đại thần quyền quý khác chỉ hận không thể xắn tay áo hoặc vớ lấy đao lớn tranh giành, cả vương đình ồn ào hỗn loạn.

 

"Phụt——"

 

Vị vương xem đủ trò vui bỗng nhiên cười khẩy.

 

Âm thanh tuy không lớn, nhưng cũng đủ khiến các đại thần đang tập trung chú ý vào ông ta giật mình, mọi người hoảng sợ tạ tội.

 

Vị vương nói: "Sao không cãi nữa?"

 

Mọi người không dám hé răng.

 

Tuy vị vương trên cao kia đã bước vào tuổi xế chiều, thân thể cường tráng dưới tửu sắc bào mòn mấy năm nay, không còn hùng vĩ như xưa, tính tình cũng dần lệch khỏi chí hướng ban đầu, nhưng uy nghiêm vẫn còn đó. Trước khi ông ta hoàn toàn gục ngã, vẫn chưa có ai dám khiêu khích quyền uy.

 

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ đã khiến mọi người im bặt.

 

Vị vương hỏi: "Đã cãi ra kết quả chưa?"

 

Không ai dám làm kẻ đứng mũi chịu sào.

 

Ánh mắt vị vương lướt qua mười một người con trai.

 

Bọn họ đều là những đứa con trai đã trưởng thành của ông ta.

 

Mỗi người một tính cách, mỗi người một dã tâm.

 

Còn vị Thập Nhị vương tử của Đại vương hậu vẫn đang du lịch bên ngoài, nghe Tô Thích Y Lỗ nói, có thể đã bị lão Ngũ và lão Thất tính kế, ngay cả lão Tam cũng có dính líu, khiến cho tung tích không rõ. Nhưng vị vương không hề biểu hiện ý định trừng phạt ba đứa con trai này.

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến sắc mặt Tô Thích Y Lỗ tái mét.

 

Vị vương ngửa cổ, uống cạn rượu trong chén: "Vị dũng sĩ nào nguyện cùng Cô xuất chinh, san bằng ải Vĩnh Cố?"

 

Mười một người con trai tranh nhau thể hiện.

 

Sợ chậm chân hơn huynh đệ nào đó một bước.

 

Nhưng Tô Thích Y Lỗ nắm giữ một phần binh quyền vẫn không lên tiếng, rõ ràng trong lòng vẫn còn tức giận, không muốn ra sức nữa.

 

"A Lỗ thấy đám con trai này của ta, ai thích hợp?"

 

Tô Thích Y Lỗ nói: "Đương nhiên là Thập Nhị vương tử."

 

Không hề che giấu vẻ mặt khó coi của mình.

 

Vị vương thở dài: "Nhưng Thập Nhị vẫn còn đang du ngoạn bên ngoài..."

 

Tô Thích Y Lỗ trừng mắt nhìn.

 

Trong lòng chất chứa đầy lời muốn gào thét.

 

Rõ ràng vị vương biết tình cảnh Thập Nhị vương tử có thể gặp phải là do mấy vị vương tử khác ngấm ngầm giở trò, lúc này lại làm như không có chuyện gì xảy ra? Lần này xuất binh đánh ải Vĩnh Cố, có thể nói là đã chuẩn bị vạn toàn, thêm vào đó, những tai mắt bọn họ tốn nhiều tiền của công sức cài cắm cũng truyền tin về, nói rằng lá chắn biên giới đang ở trạng thái yếu nhất trong vòng mấy chục năm qua, giờ xuất binh chắc chắn có thể san bằng!

 

Đây là thời cơ tốt bao nhiêu nam nhi Thập Ô ngày đêm mong đợi?

 

Một khi thành công, ắt hẳn là công lao ngập trời.

 

Vị trí Thái tử kế nhiệm xem như đã nắm chắc trong tay.

 

Nhưng, còn Thập Nhị vương tử thì sao?

 

Tô Thích Y Lỗ nào muốn làm áo cưới cho đám con hoang ti tiện này, huống chi đám con hoang này còn muốn g**t ch*t mình...

 

"... Thập Nhị không phải là không kịp quay về sao?"

 

Tô Thích Y Lỗ cứng cổ nói.

 

"Vậy thì xin Đại vương phái người triệu nó về."

 

Đại vương cau mày, ngay cả mỹ nhân đang tỏa ra hơi thở thanh xuân trong lòng cũng không còn hứng thú, giơ tay đẩy nàng ta ra, hơi giận chất vấn: "Tô Thích Y Lỗ, ngươi còn có dáng vẻ của một thần tử nữa không?" Khí thế tràn ngập sát ý áp tới Tô Thích Y Lỗ.

 

Tô Thích Y Lỗ không điều động khí thế chống lại.

 

Chẳng qua nhẫn nhịn, cứng đầu đáp: "Dĩ nhiên thần là thần tử của Đại vương, cũng coi đại kế Thập Ô là mục tiêu theo đuổi cả đời, nhưng huynh đệ tương tàn, vì tranh giành ngôi vị mà đấu đá nội bộ diệt vong, đâu đâu cũng có. Thập Nhị mới là con trai tôn quý nhất của ngài!"

 

Đại vương sa sầm mặt.

 

Thật ra, ông ta không quan tâm đến sống chết của đứa con trai út này lắm, vốn dĩ ông ta không coi trọng huyết thống của nhà gái.

 

Con của Vương hậu cũng được, con của mã nô cũng được, thậm chí là con của vũ nữ, ca kỹ, kỹ nữ cũng được... Trong mắt ông ta đều không quan trọng, bởi vì thứ quyết định sự cao quý hay ti tiện của đứa trẻ là huyết thống của ông ta. Ông ta cao quý, con của ông ta cũng cao quý!

 

Đối với Đại vương hậu, đây là đứa con trai duy nhất của bà ta, nhưng đối với ông ta, ông ta còn mười một đứa con trai đã trưởng thành và rất có năng lực, sau Thập Nhị vương tử còn hai mươi mấy đứa con trai nhỏ, thậm chí con gái cũng có bốn năm mươi đứa.

 

Đây đều là những đứa trẻ đã sống sót.

 

Vì nhiều lý do khác nhau chết yểu còn có mấy chục đứa.

 

Những đứa trẻ này không có cái gọi là "cao quý nhất".

 

Vị trí và cơ nghiệp của ông ta, muốn cho ai thì cho.

 

Tô Thích Y Lỗ hết lần này tới lần khác không biết điều...

 

"Xin Đại vương triệu hồi Thập Nhị vương tử."

 

Đại vương hít sâu một hơi: "Được."

 

Tạm thời nhịn một chút!

 

Binh quyền tinh nhuệ nhất của Thập Ô nằm trong tay Tô Thích Y Lỗ, Đại vương dù không vui đến đâu cũng không thể chọc giận hắn ta hoàn toàn: "Nhưng việc này phải nhanh chóng, hạn trong bảy ngày. Nếu lão Thập Nhị vẫn chưa về... hừ, làm lỡ chiến cơ, nó chính là tội nhân."

 

Tô Thích Y Lỗ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc này đến lượt các vương tử khác mặt mày ủ rũ.

 

Quả đào sắp tới tay bị người ta chặn lại, không chửi ầm Tô Thích Y Lỗ là lão thất phu đã là tốt lắm rồi...

 

Tuy nhiên, bảy ngày thì bảy ngày.

 

Sau khi bãi triều, Tam vương tử có uy tín bước lên, nói bóng gió: "Đại kế trăm năm của Thập Ô, không thể vì thế mà trì hoãn. Nhưng du ngoạn thành niên nhiều bất trắc, nhất thời không liên lạc được với Thập Nhị đệ cũng là chuyện thường."

 

Tô Thích Y Lỗ tỏ vẻ khinh miệt, thậm chí chẳng thèm liếc mắt.

 

Hắn nói kháy: "Chuyện này không cần điện hạ nhọc lòng. Nói đến thiệt hại, nào có thể so sánh với cảnh huynh đệ tương tàn? Hôm nay ngươi diệt một bộ lạc của ta, ngày mai ta đồ sát một bộ lạc của ngươi. Người ủng hộ điện hạ tuy nhiều, nhưng cũng không chịu nổi tổn thất liên tiếp đâu."

 

Lời này rõ ràng ám chỉ việc gần đây các bộ lạc liên tiếp bị tàn sát là do nội chiến giữa các vị vương tử. Trong đó, Tam vương tử chịu tổn thất nặng nề nhất, hai bộ lạc của hắn đã bị tiêu diệt, lại còn là những bộ lạc quy mô khá lớn, tốn không ít công sức chiêu mộ.

 

Tô Thích Y Lỗ chế giễu: "Có công sức mơ tưởng thứ không thuộc về mình, chi bằng kẹp chặt cái đuôi ngoan ngoãn giữ lấy cái cơ nghiệp ba cọc ba đồng, giữ lấy cái mạng giàu sang. Đợi tân vương đăng cơ, hầu hạ người mẹ đã hầu hạ ba đời tổ tôn kia an hưởng tuổi già."

 

Thân phận địa vị của những người phụ nữ của Đại vương đa phần không cao, phần lớn là bị ông ta cướp về khi chinh phạt các bộ lạc khác, trong đó có cả mẹ của Tam vương tử. Thân phận của bà ta tuy cao hơn nô tỳ, mã nô một chút, nhưng thực chất vẫn là "chiến lợi phẩm".

 

Tam vương tử bị chế nhạo đến mức sát ý bừng bừng trong mắt.

 

Tô Thích Y Lỗ hừ lạnh.

 

Không chút sợ hãi.

 

Động tĩnh bên này cũng lọt vào mắt các vị vương tử khác. Chỉ riêng "huyết thống", tất cả bọn họ đều nằm trong phạm vi công kích của Tô Thích Y Lỗ. Lão Tam bị chế nhạo, bọn họ cũng mất mặt, bèn có một người cười khẩy: "Vậy thì mong Thập Nhị đệ còn sống trở về."

 

Tô Thích Y Lỗ đột nhiên trừng mắt nhìn hắn.

 

"Hổ mất nanh, còn có thể hung hăng được bao lâu?" Tên bị trừng mắt không hề sợ hãi, "Nếu Thập Nhị đệ có mệnh hệ gì, chắc chắn là do người cậu như ngài đã gây ra quá nhiều nghiệp chướng. Tam ca, chúng ta đi uống rượu cho vui vẻ đi."

 

Sắc mặt Tam vương tử tươi tỉnh trở lại.

 

"Được, đi thôi."

 

Các vị vương tử khác nét mặt khác nhau.

 

Những người có mặt ở đây đều đã ra tay với Thập Nhị đệ, rõ ràng tình hình của hắn ta. Không phải bọn họ nhẫn tâm, mà là bọn họ cũng muốn bảo toàn tính mạng, cũng có dã tâm.

 

Với thái độ của Tô Thích Y Lỗ đối với bọn họ, một khi Thập Nhị đệ lên ngôi, tất cả bọn họ —— đừng hòng sống!

 

Vài vị vương tử bí mật mở tiệc rượu.

 

Một người hỏi: "Vẫn chưa tìm thấy thi thể của Thập Nhị sao?"

 

"Hắn ta chắc đã dùng bí pháp trốn thoát rồi, nhưng chúng ta đã phái người mai phục trên đường hắn ta nhất định phải đi qua, hắn ta dám xuất hiện là phải chết!"