Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 443: Cố gắng hoàn thành KPI (24)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Từ Thuyên chăm chú quan sát khuôn mặt này.

 

Hắn nhìn hồi lâu, người ngoài trông thấy còn tưởng hắn nhìn trúng thiếu niên nô lệ tuấn tú này, muốn chiếm làm của riêng.

 

"Trông khá đặc biệt." Từ Thuyên lên tiếng.

 

Tên buôn lậu muối nịnh nọt: "Quả thực là cực phẩm."

 

Nếu không sợ bị đánh, hắn ta cũng muốn học theo mấy Tú bà, giới thiệu tỉ mỉ thiếu niên nô lệ này, chỉ thiếu mỗi vỗ ngực nói với Từ Thuyên rằng, nhìn trúng thiếu niên nô lệ này là ánh mắt tinh tường, thẩm mỹ cao cấp! Tuy rằng cố kìm nén, nhưng vẻ dầu nhớt và đôi mắt bling bling vẫn toát ra từ đôi mắt híp tịt. Từ Thuyên không biết "dầu nhớt" là vật gì, nhưng nhìn vào quả thực thấy buồn nôn.

 

Hắn không kiên nhẫn phẩy tay.

 

Nữ tướng oai phong trên lưng ngựa hất cằm.

 

Nói: "Bản tướng quân hỏi ngươi, ngươi tên gì?"

 

Thiếu niên nô lệ mím chặt môi mỏng, vẻ mặt cứng cỏi không chịu mở miệng, tên buôn lậu muối len lén véo hắn một cái.

 

Khiến ánh mắt thiếu niên nô lệ nhìn hắn ta như muốn giết người.

 

Từ Thuyên lại hỏi lần nữa: "Ngươi tên gì?"

 

Cuối cùng, thiếu niên nô lệ mở miệng, giọng nói khàn khàn chói tai: "Tiểu... tiểu nhân không có tên..."

 

Tên buôn lậu muối giảng hòa, cười nịnh nọt: "Tướng quân, nô lệ thường là vậy, không tên không họ không ai cần. Hì hì, thấy ngài thích, hay là ban cho hắn một cái tên?"

 

Thiếu niên nô lệ nghe vậy, đôi mắt vốn tĩnh lặng như giếng cạn bỗng dưng gợn sóng. Từ Thuyên đương nhiên không có nhã hứng này, hắn chỉ thuận miệng hỏi, nô lệ có tên hay không thì liên quan gì đến hắn? Chẳng qua, tính tò mò vẫn cần được thỏa mãn.

 

"Tóc của ngươi là nhuộm hay bẩm sinh?"

 

Màu tím tuy bị chê là dị sắc, nhưng đồng thời cũng là màu sắc cực kỳ tôn quý, luôn gắn liền với một số điều đặc biệt. Tóc tím bẩm sinh, lại còn là màu tím đẹp như vậy, Từ Thuyên cũng thèm muốn. Nếu là nhuộm, hắn phải hỏi cho ra bí quyết để tự mình nhuộm một cái.

 

Nghĩ đến cảnh tượng đó——

 

Mái tóc tím được tết thành kiểu đuôi sam giống thần tượng.

 

Đứng giữa đám đông, chính là chàng trai nổi bật nhất.

 

Tâm điểm của mọi người, muôn người chú ý!

 

Tên buôn lậu muối nghẹn họng trước câu hỏi này.

 

Nói cả buổi chỉ vậy thôi?

 

Dung mạo của thiếu niên nô lệ còn không bằng một mái tóc tím?

 

Chậc chậc chậc, đúng là phí của trời!

 

Thiếu niên nô lệ hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ Từ Thuyên lại hỏi điều này, hắn nói: "Bẩm tướng quân, là nhuộm."

 

Tên buôn lậu muối: "...???"

 

Giả á???

 

Từ Thuyên vừa nghe, có triển vọng rồi!

 

Dùng roi ngựa chỉ vào thiếu niên nô lệ, ra hiệu cho thân tín gói ghém bảo bối này mang đi! Từ Thuyên thắng lợi trở về, vẻ mặt hớn hở. Chỉ có Khương Thắng thỉnh thoảng lại nhìn thiếu niên cúi đầu không nói tiếng nào kia...

 

Từ Thuyên tò mò: "Tiên sinh cũng muốn tóc tím?"

 

Gu thẩm mỹ giống y hệt hắn nha.

 

Khương Thắng lười đến mức chẳng buồn liếc mắt: "Không thích."

 

Từ Thuyên gật đầu: "Không thích cũng không sao, người này có bí quyết nhuộm tóc, chắc chắn không chỉ có màu tím, tiên sinh có thể chọn màu mình thích. Nói đến đây, mạt tướng rất ngưỡng mộ mái tóc xám của Chử công tào, trong đám đông liếc mắt là thấy ngay."

 

Khương Thắng: "Cái đó là do hắn già."

 

Đứa trẻ ranh này đúng là gu thẩm mỹ kỳ quái.

 

Lại nói: "Lão phu hiện tại thì rất hợp."

 

Từ Thuyên nghi hoặc: "Vậy tại sao tiên sinh cứ nhìn hắn ta?"

 

"Chẳng qua một tên nô lệ, sao lại có thể đẹp đến thế." Khương Thắng luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, trên người thiếu niên cũng không có linh khí thiên địa dao động, nghĩa là hắn ta không phải văn sĩ văn tâm cũng không phải võ giả võ đảm.

 

Không có văn khí võ khí hộ thể, sống lâu năm ở nơi hoang sơ như Thập Ô, vậy mà vẫn giữ được trạng thái tốt như vậy.

 

"Có lẽ là đẹp trời sinh?" Từ Thuyên đưa ra vài phỏng đoán để tham khảo, "Cũng có lẽ là gia đạo sa sút?"

 

Khương Thắng nói: "Về hỏi Cố Vọng Triều đã."

 

Từ Thuyên lẩm bẩm: "Cố đốc bưu là kính chiếu yêu à?"

 

Khương Thắng: "..." Ông càng thấy Tiên Vu Kiên ít nói lại càng đáng yêu hơn, Từ Thuyên quá lắm mồm.

 

Chẳng qua Khương Thắng không ngờ Cố Trì lại tuột xích.

 

"Nghe không được là sao?"

 

Cố Trì: "Nghĩa là đạo văn sĩ không có tác dụng."

 

Khương Thắng: "..."

 

Cố Trì cũng vò đầu, trước đây đạo văn sĩ thuận buồm xuôi gió, chuyện ngồi lê đôi mách gì cũng nghe được, kết quả lại gặp phải mấy kẻ kỳ quặc. Nguyên nhân của Cốc Nhân thì anh ta không rõ, lần đó Khương Thắng là do có phòng bị, còn thiếu niên nô lệ này thì sao?

 

Khương Thắng lại hỏi: "Không thể dùng ngôn linh nghe tiếng lòng?"

 

Đạo văn sĩ của Cố Trì bị động, có thể mất mặt, nhưng ngôn linh nghe tiếng lòng lại là chủ động, có lẽ sẽ thành công.

 

"Cũng không được." Cố Trì lắc đầu, lại nói: "Thể chất của người này khá kỳ lạ, ngăn cách với linh khí thiên địa."

 

Ngôn linh nghe tiếng lòng là do văn khí phát động.

 

Linh khí thiên địa chính là bản chất của văn khí.

 

Cố Trì hỏi hắn: "Ông đã từng thấy loại này chưa?"

 

Khương Thắng gật đầu: "Trong điển tịch có ghi chép tương tự, nhưng loại người này cực kỳ ít, thường bị nhầm lẫn với người thường... Tuy nhiên, một số ngôn linh hoặc vật phẩm cũng có thể tạo ra hiệu quả tương tự. Nhưng loại trước cần thực lực cực mạnh, loại sau cực kỳ quý giá."

 

Chỉ bằng thân phận nô lệ rất khó thỏa mãn một trong hai điều kiện trên, chẳng lẽ thật sự là vấn đề thể chất đặc biệt? Khương Thắng cau mày, không hiểu sao, ông không thích thiếu niên này lắm, vừa nhìn đã thấy kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được là gì.

 

Hỏi Cố Trì, Cố Trì lại không có cảm giác này.

 

Anh ta thấy thiếu niên nô lệ khá thuận mắt.

 

Nếu không phải vì mái tóc đặc biệt kia và sự chú ý của Khương Thắng, anh ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn thiếu niên nô lệ thêm lần nào.

 

Cố Trì đề nghị: "Giữ lại hay là——"

 

Bàn tay trong tay áo làm một động tác giết.

 

"... Thôi, giữ lại đi." Tùy tiện sát hại người vô tội sẽ khiến chủ công không vui, nhưng ông vẫn cẩn thận dặn dò, "Phái người giám sát chặt chẽ, ngôn linh nghe tiếng lòng không thể thăm dò được đối phương, nhưng không có nghĩa là không thể moi tin tức. Nếu có vấn đề——"

 

Trực giác khiến Khương Thắng không thể nào bỏ qua thiếu niên này.

 

Nếu có vấn đề, sớm muộn gì cũng lộ đuôi cáo.

 

Cũng tốt, buông dây dài câu cá lớn.

 

Biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.

 

Cố Trì nghĩ ngợi, nói: "Làm vậy cũng được, để Lệnh Đức giúp đỡ giám sát, thấy cô bé dạo này hơi nóng nảy, đưa một người qua đó, có lẽ có thể xoa dịu phần nào. Tiểu nương tử còn trẻ như vậy, bị người thầy vô đức kia dọa sợ, suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào đầu người ta."

 

Khương Thắng: "... Việc này không ổn lắm đâu nhỉ?"

 

Bởi vì mỗi lần Lâm Phong đều bắt những thiếu niên trạc tuổi nhau, tự tay cắt đầu đối phương, việc này khiến trong quân gần đây lan truyền một tin đồn rất hoang đường ——

 

Lâm tiểu chủ bộ mỗi một khoảng thời gian đều phải dùng đầu thiếu niên tuổi trẻ sung sức làm vật tế, mỗi khi đêm khuya, hấp thụ dương khí của bọn họ để bồi bổ, khiến cho nữ binh cũng nóng lòng cắt đầu người, nam binh trạc tuổi thì đi đường vòng, sợ mình cũng bị Lâm Phong tế sống.

 

(╯‵□′)╯︵┻━┻

 

Khương Thắng thầm nghẹn lời.

 

Mắng mỏ một trận mới ngăn chặn được tin đồn.

 

Nhưng cứ tiếp tục như vậy ——

 

Tin đồn phiên bản 2.0 hoặc 3.0 đều đang trên đường lan truyền.

 

Nhưng Khương Thắng cũng biết rõ, Lệnh Đức là người thà giết nhầm một nghìn chứ không bỏ sót một, không tự tay giết mục tiêu muốn giết, lâu dần e là sinh tâm ma, không có lợi cho việc tu hành sau này.

 

Thiếu niên nô lệ thật sự có vấn đề, cũng không cần Khương Thắng ra tay.

 

Tay nghề của Lâm Phong còn thuần thục hơn ông.

 

——————

 

Đúng như lời tên buôn lậu muối nói, lưu dân Thập Ô thuộc dạng "có sữa là mẹ, có tiền là cha", Thẩm Đường dùng thức ăn chiêu mộ bọn họ, mấy kẻ cầm đầu không cần suy nghĩ liền đồng ý, thậm chí còn cảm thấy đây là một cái bánh từ trên trời rơi xuống. Bọn họ vốn là kẻ thù không đội trời chung với các bộ lạc gần đó, căm ghét tất cả cư dân của bộ lạc, không cần Thẩm Đường xúi giục, nếu có cơ hội, bọn họ cũng sẽ đánh đến bộ lạc, không chừa một mống.

 

Hiện tại Thẩm Đường còn hỗ trợ "quân phí"...

 

Loại người ngốc nghếch như vậy tìm đâu ra nữa?