Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 430: Cố gắng hoàn thành KPI (11)



Editor: Đào Tử

 

_________________________

 

"Nếu nói như vậy, cũng có khả thi lắm."

 

Nghe vậy, Thẩm Đường có chút động lòng.

 

Có vài việc vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.

 

Dù sao cô cũng đang lén lút hoạt động trên địa bàn của người khác, nếu không bị bắt thì không sao, nếu bị bắt thì tiêu đời. Chỉ cần bị bao vây thôi cũng đủ để ấn chết cô ở Thập Ô rồi.

 

Một bộ lạc lớn bốn ngàn người, phe mình nuốt trọn hẳn là không khó.

 

Từ Thuyên chống cằm, chen vào một câu:

 

"Nhưng chúng ta cũng chỉ có hơn hai ngàn người..."

 

Vừa vào trận đã đánh một bộ lạc bốn ngàn người có phải là hơi...

 

Không phải hắn tự dập tắt nhuệ khí của mình, chỉ là hắn thiên về chọn đối thủ yếu hơn, mở màn thuận lợi, nâng cao sĩ khí.

 

Bạch Tố lại có ý kiến khác: "Bốn ngàn người thì sao, trong đó cũng có cả người già, trẻ nhỏ và phụ nữ chứ? Thanh niên trai tráng thực sự có thể tham chiến được bao nhiêu? Sao lại không thể tấn công?"

 

Từ Thuyên cười nói: "Không thể nói như vậy, kiểu suy nghĩ này không áp dụng được với mấy ngoại tộc như Thập Ô, Bắc Mạc. Đặc biệt là Thập Ô, nơi này còn cằn cỗi hơn cả Bắc Mạc, ngoài các loại khoáng sản ra thì hầu như cái gì cũng thiếu. Nghe nói người già trong các bộ lạc, nữ trên bốn mươi lăm, nam trên năm mươi lăm, đều bị đưa lên núi sâu để chết đói, tiết kiệm lương thực cho những thanh niên trai tráng khác. Trẻ con trong bộ lạc vừa biết đi đã biết đánh nhau, phụ nữ cũng rất bưu hãn."

 

Một bộ lạc bốn ngàn người, trên thực tế, số lượng có thể đánh được, tuyệt đối không chỉ có hơn một ngàn người.

 

Một khi khinh địch thì rất dễ thất bại.

 

Hơn nữa——

 

Tiên Vu Kiên vẫn luôn im lặng bên cạnh cũng lên tiếng: "Khi mạt tướng còn ở sư môn, từng nghe các sư huynh đồng môn về thăm nhà kể lại, từ khi vương đình Thập Ô thống nhất các bộ lạc lớn nhỏ, đã thực hiện một chế độ đóng quân đặc biệt. Mỗi bộ lạc, căn cứ vào quy mô số lượng, đều được phái các võ giả võ đảm thực lực và số lượng khác nhau đến đóng giữ, cũng không thể lơ là."

 

Đội hình hiện tại của bọn họ khá lúng túng.

 

Cao thủ không thiếu, nhưng lại thiếu trung hạ cấp.

 

Binh lính cấp thấp trình độ không đồng đều, trong đó không ít người mới nhập ngũ chưa từng thấy máu, thiếu kinh nghiệm.

 

Tiên Vu Kiên cũng có chút lo lắng.

 

Thẩm Đường nhíu mày, liếc mắt nhìn Khương Thắng.

 

Ông gật đầu với cô.

 

Thẩm Đường lại nhìn sang Cố Trì.

 

Cố Trì cũng ra hiệu đồng ý.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Thuộc hạ của cô có phải bị ngược đời rồi không?

 

Các võ tướng thì hết sức thận trọng, hai mưu sĩ thì lại hăng hái hơn ai hết, nói đánh là muốn đánh luôn bộ lạc bốn ngàn người.

 

Cô sờ sờ mặt, cân nhắc lợi hại một hồi.

 

Lập tức quyết định.

 

Chậc, đánh mẹ nó luôn!

 

Trước khi xuất phát, phải dưỡng đủ tinh thần đã.

 

Mọi người lần lượt lui ra, chỉ còn Khương Thắng và Cố Trì ở lại. Thẩm Đường hỏi: "Tiên Đăng và Vọng Triều còn có chuyện muốn nói?"

 

Còn phải tránh mặt đám người Tiên Vu Kiên nữa?

 

Chuyện này ——

 

Thật ra không phải cố ý tránh mặt, chỉ là nội dung hai người sắp nói cần phải thông qua Thẩm Đường.

 

Thẩm Đường lẩm bẩm: "Thần bí như vậy?"

 

Cố Trì hỏi: "Chủ công định xử lý tù binh thế nào?" Chưa đánh đã chắc mẩm mình sẽ thắng rồi.

 

Thẩm Đường khó hiểu: "Giết hết chứ sao nữa?"

 

Lưu lại ăn Tết à?

 

Chưa kể đến KPI ba vạn đầu người, cho dù không có KPI này chắn ngang, cô cũng không định giữ lại ai. Đây là chiến tranh, lại còn mạo hiểm xâm nhập vào sào huyệt của địch, cô ăn no rỗi hơi giữ tù binh sống làm gì?

 

Hai ông tướng này ở lại chỉ để hỏi một câu như vậy?

 

Trên mặt Thẩm Đường cô có khắc hai chữ "Bồ Tát" sao?

 

Khương Thắng vừa nhìn đã biết Thẩm Đường chưa nắm được trọng điểm, bèn nhắc nhở: "Bốn ngàn người, ắt hẳn có cả phụ nữ, trẻ em, người già."

 

Nếu giữ lại người sống sẽ để lộ hành tung phe mình.

 

Nói cách khác ——

 

Một khi tấn công, chó chạy ngang qua cũng phải giết.

 

Thẩm Đường lúc này mới hiểu ra, lông mày nhíu chặt, một lúc sau mới giãn ra, thở dài một hơi, cười khổ nói: "Chỉ cần cầm vũ khí đều là kẻ địch..."

 

Chiến tranh từ trước đến nay luôn tàn khốc.

 

Đặt mình vào đó thì còn chỗ nào cho "lòng tốt" cắm dùi.

 

Hãy nghĩ đến kết cục của quận Lũng Vũ đi...

 

Thẩm Đường buộc mình nhớ lại tất cả những thảm kịch đã nghe, đã thấy khi đặt chân đến quận Lũng Vũ, để bản thân bình tĩnh lại.

 

Cô là quận thủ Lũng Vũ, bảo vệ bách tính trong quận mới là trách nhiệm của cô. Đồng cảm với thứ dân tầng chót của Thập Ô, đó là việc cô nên cân nhắc khi có đủ sức mạnh để răn đe hoặc thậm chí thu phục Thập Ô, còn cô bây giờ không có tư cách đó. Hiện tại mà thương hại kẻ địch đầy dã tâm, tàn bạo khát máu, chỉ chuốc lấy bất hạnh.

 

Cố Trì và Khương Thắng nghe được câu trả lời hài lòng, lúc này mới chắp tay hành lễ lui xuống, để lại Thẩm Đường một mình nhìn tấm bản đồ bố phòng của Thập Ô được chắp vá, điều chỉnh tâm trạng. Đi được một đoạn, Khương Thắng chợt cảm khái: "Chủ công quá mềm lòng..."

 

Cố Trì gật đầu đồng tình.

 

Mặc dù chủ công nhà mình cũng có mặt lạnh lùng, nhưng phần lớn là khi đối mặt với "kẻ ác", loại thời điểm này cô chưa bao giờ tiếc tay dùng thủ đoạn tàn nhẫn. Một khi đối mặt với những người yếu thế, ví dụ như thường dân gặp nạn, lại trở nên cực kỳ mềm lòng.

 

Khương Thắng nói: "Sinh nhầm thời."

 

Nếu là thời thịnh trị, ông chắc chắn Thẩm Đường sẽ trở thành một quan lại tài đức sáng suốt, thậm chí còn có thể trở thành vị quan tốt được dân chúng ca tụng, lập bia thờ phụng. Trớ trêu thay, lại là thế đạo này, không thể tránh khỏi phải làm trái lòng mình, cầm đao giết người.

 

Cố Trì không đồng tình.

 

Anh ta hỏi ngược lại: "Sao lại không phải là gặp thời?"

 

Chủ công nhà mình có không ít bí mật.

 

Mềm lòng, nhưng khi cần cứng rắn cũng không do dự.

 

Làm được điểm này đã rất đỡ lo rồi.

 

Cố Trì không đứng đắn chế nhạo: "Hơn nữa, văn sĩ văn tâm đi theo chủ công, yêu cầu cơ bản nhất nhất nhất đối với chủ công, chẳng phải là chủ công phải là người sống có thể thở sao?"

 

Khương Thắng: "... Cậu nghiêm túc đấy à?"

 

Cố Trì mặt dày gật đầu: "Ừm."

 

Khương Thắng: "..."

 

Những đồng liêu của ông...

 

Ít nhiều gì đều có chút bệnh trong đầu.

 

Thẩm Đường bên này thoải mái dưỡng sức, Tô Thích Y Lỗ sớm một bước chạy thoát tới cửa sinh thì không được thoải mái như vậy. Nhờ Thẩm Đường "trượng nghĩa bọc hậu", hắn ta chật vật chạy đến bộ lạc tâm phúc gần nhất. Khi đến nơi, đã bất tỉnh nhân sự.

 

Nhờ thân thể võ giả võ đảm tốt, ngủ mê man vài canh giờ liền tỉnh lại, lập tức triệu tập binh mã bộ lạc quay lại.

 

Chắc chắn phải đến trước khi chứng cứ bị tiêu hủy.

 

Lực lượng trú quân trong bộ lạc là phe cánh của Tô Thích Y Lỗ, lập tức điều động đủ nhân mã đi theo, đến nơi trước khi trời tối. Doanh trại ban đầu đã bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại một mảnh đất đen cháy xém, trong không khí còn tràn ngập mùi khét kỳ lạ.

 

"Tướng quân, không còn người sống sót."

 

Tìm kiếm một vòng lớn, đừng nói là người sống, ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không thấy. Ngoại trừ thi thể ở rìa ngoài doanh trại, thi thể gần trung tâm đám cháy hầu hết đều bị thiêu rụi sạch sẽ. Trong địa phận Thập Ô lại hay nổi gió, tro cốt đã bị thổi bay phần lớn, không thể nào điều tra được.

 

Tuy nhiên, cũng không phải là không có thu hoạch.

 

Bọn họ đào được vài thi thể "may mắn sống sót" ở trong mấy cái hố sâu mấy người Tô Thích Y Lỗ đánh ra lúc giao chiến, được bảo tồn tương đối nguyên vẹn, kiểm tra kỹ lưỡng thật sự phát hiện ra một ít manh mối quan trọng. Dưới nách và háng của thi thể có những hình xăm khác nhau.

 

Hẳn là thuộc thế lực nào đó.

 

Tô Thích Y Lỗ xem qua hình xăm được sao chép lại.

 

Lập tức cười khẩy liên tục.

 

Bất chấp vết thương trên người chưa lành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả nhiên là mấy tên tạp chủng này..."

 

Lại hỏi: "Có phát hiện Vương cơ nước Canh không?"

 

"Ở cách đó vài dặm có phát hiện vài nữ thi phù hợp với tuổi tác hình dáng của Vương cơ, nhưng không ngoại lệ, đều bị chặt đầu hoặc là mặt mũi bị hủy hoại, không phân biệt được ai là..."

 

"Thôi, cũng không quan trọng."

 

Tô Thích Y Lỗ xua tay, trong lòng đầy lửa giận. Lần này chịu thiệt, hắn chắc chắn phải bắt mấy tên tạp chủng kia trả giá.