Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 427: Cố gắng hoàn thành KPI (8)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Cột đã đưa tới tận tay.

 

Nếu không thuận cột trèo lên thì thật là "không biết điều".

 

Thẩm Đường lập tức quyết đoán, dõng dạc nói: "Không được, an nguy của điện hạ là quan trọng nhất! Ta sẽ chặn bọn họ lại, làm phiền sứ giả mau chóng đuổi theo điện hạ, bảo vệ chu toàn, đừng để gian kế của kẻ xấu thực hiện được! Giết được bọn chúng, ta sẽ hội hợp với sứ giả."

 

Tô Thích Y Lỗ suýt nữa thì tưởng mình bị nghe nhầm.

 

Quận thủ Lũng Vũ vậy mà lại tình nguyện bọc hậu cho mình???

 

Ha ha ha, đây tuyệt đối là tình tiết hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, vậy mà lại diễn ra ngay trước mắt.

 

Tô Thích Y Lỗ vốn không muốn đồng ý.

 

Thứ nhất, Thẩm Đường còn nhỏ tuổi, thực lực không mạnh, căn bản không thể trì hoãn được bao lâu, bọc hậu cũng chẳng có ý nghĩa gì.

 

Thứ hai, hai người hợp sức còn có khả năng giết ra ngoài, so với "một người ở lại bọc hậu", càng thêm ổn thỏa chu toàn.

 

Hắn tự nhiên nghiêng về phương án thứ hai hơn.

 

Nhưng chưa kịp để Tô Thích Y Lỗ mở miệng, một luồng văn khí xa lạ lại từ trên trời giáng xuống, lần này lại không rơi vào người Tô Thích Y Lỗ, cũng không rơi vào người Thẩm Đường, mà là hai tên địch nhân.

 

Sắc mặt xám xịt của chúng hồng hào trở lại thấy rõ.

 

Võ khí hao hết được khôi phục một chút, lực đánh vốn yếu ớt bỗng nhiên tăng mạnh, suýt nữa thì chém đứt binh khí trong tay Tô Thích Y Lỗ! Biến cố này khiến Tô Thích Y Lỗ kinh hãi —— Mẹ nó, bọn gian ác này còn có một văn sĩ văn tâm ẩn nấp!

 

Nhìn văn khí dồi dào như vậy, đối phương phần lớn vẫn còn đang ở trạng thái toàn thịnh, nếu toàn lực hỗ trợ hai võ giả võ đảm trước mắt, việc chém giết hắn và Thẩm Đường ở đây chỉ là chuyện sớm muộn!

 

Nghĩ đến đây, Tô Thích Y Lỗ thay đổi chủ ý.

 

Hắn lớn tiếng đáp: "Được! Thẩm quân nhất định phải cẩn thận!"

 

Tô Thích Y Lỗ chuẩn bị để Thẩm Đường gánh chịu.

 

Hắn vẫn chưa thể chết ở đây!

 

Hắn phải trở về làm rõ kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát này, nếu không —— tương lai Thập Ô nguy khốn!

 

Tên ngốc Thẩm Đường này bằng lòng ở lại làm kẻ chịu tội thay, sao mình lại không vui vẻ nhận lời, vừa hay cũng làm suy yếu thực lực quận Lũng Vũ, có lợi cho việc Thập Ô xua binh nam hạ trong tương lai.

 

Trong chớp mắt, hắn đã gõ bàn tính đâu ra đó.

 

Thẩm Đường khạc ra bọt máu, gắng gượng nói: "Vậy thì, xin sứ giả... chắc chắn phải bảo đảm an nguy cho điện hạ!"

 

Tô Thích Y Lỗ cảm thấy khó chịu trong lòng.

 

Thầm nghĩ kẻ này không thông minh, tình hình hiện tại, vị Vương cơ kia đã chết không thể chết hơn được nữa rồi! Trong lòng tính toán như vậy, miệng vẫn nói: "Đương nhiên rồi, Thẩm quân bảo trọng!"

 

Hắn và Thẩm Đường lúc này đã có "tự nhiên hiểu ý".

 

Thẩm Đường cầm kiếm nghênh địch, chặn địch nhân lại, Tô Thích Y Lỗ dậm chân, lùi về phía sau mười mấy trượng. Võ khí trong đan phủ vận chuyển nhanh chóng, đề khí nhẹ thân, tăng tốc chạy về hướng ngược lại, còn tên giặc khác định ngăn cản thì bị Thẩm Đường chặn lại.

 

"He he, gấp cái gì?"

 

Thẩm Đường cười toe toét.

 

Nếu Tô Thích Y Lỗ cẩn thận hơn một chút, sẽ phát hiện ra nét mặt của kẻ địch đầy máu me có chút vi diệu ——

 

Bọn chúng cũng kinh ngạc trước "viện binh" đột nhiên xuất hiện, bởi vì văn sĩ theo quân phái ra lần hành động này đều đã chết trận!

 

Trong đó có một người còn do chính tay Tô Thích Y Lỗ chém chết.

 

Vậy, tên văn sĩ thứ ba này là chuyện gì?

 

Hai người kia nôn nóng muốn đuổi kịp Tô Thích Y Lỗ.

 

Nhưng kẻ bị bỏ lại bọc hậu này, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt vô lực, thực chất lại khó chơi xảo quyệt, luôn có thể chặn đường bọn họ vừa đúng, buộc bọn họ phải phản công. Cứ như vậy, lại mất thêm mười mấy hơi thở! Bóng dáng mục tiêu đã biến mất.

 

Theo tốc độ của võ giả võ đảm cấp cao, hai người bọn họ muốn đuổi kịp cơ bản là không còn hy vọng, điều này cũng đồng nghĩa nhiệm vụ thất bại.

 

Chỉ cần Tô Thích Y Lỗ tìm được bộ lạc đồng minh gần đó, hắn sẽ không còn lo lắng đến tính mạng nữa! Nhận thức này khiến hai người bọn họ căm tức!

 

"Ở lại chơi với ta một chút đi!"

 

"Thằng nhãi ranh!"

 

Hai người tức suýt chút nữa hộc máu!

 

Điều khiến bọn họ càng thêm tức giận còn ở phía sau, văn khí vừa hỗ trợ hai người bọn họ lại xuất hiện, lần này lại rơi vào người Thẩm Đường. Đồng thời, không khí ở phía xa bị bóp méo, dần dần hiện ra bóng dáng một văn sĩ xa lạ, chính là Khương Thắng!

 

Khương Thắng thuộc phe nào, còn có gì phải bàn cãi?

 

Ông thản nhiên nói một câu: "Chủ công, Tô Thích Y Lỗ đã chạy xa, có thể xõa tay chân rồi!"

 

Hai tên địch nhân: "???"

 

Đây là ý gì???

 

Ý gì???

 

Đương nhiên là Diêm Vương đến đòi mạng rồi.

 

Khương Thắng dùng ngôn linh văn tâm hỗ trợ hạn chế, Thẩm Đường dùng "Ba chén cạn thân mình xá kể, lật năm non nhẹ tểnh tựa không" hạ tử thủ, cộng thêm hai người kia đã bị Tô Thích Y Lỗ đánh cho mình đầy thương tích, chỉ còn cách nỏ mạnh hết đà một đường tơ kẽ tóc. Mười chiêu sau, đầu rơi xuống đất!

 

Hai người đúng là chết không nhắm mắt.

 

Nhìn hai cái đầu đang lăn lóc, Thẩm Đường cười nhạt.

 

Lại nói: "Vở kịch vừa rồi của Tiên Đăng quả thật là diệu bút! Tô Thích Y Lỗ e rằng vẫn còn đang đắc ý lắm."

 

Đắc ý kẻ thù không đội trời chung của hắn đã hào phóng chết thay.

 

Khương Thắng nói: "Diễn kịch phải diễn cho trót."

 

Để không để lại chứng cứ, đề phòng Tô Thích Y Lỗ quay lại nhìn ra manh mối, cần phải phá hủy sạch sẽ chiến trường gần đó.

 

"Chuyện này đơn giản."

 

Xây dựng thì không dễ, phá hoại vô tội vạ còn không đơn giản sao?

 

——————

 

Cuối cùng, Thẩm Đường vỗ vỗ tay.

 

Gọi Mô-tơ ra, vẫy Khương Thắng: "Tiên Đăng, đi thôi."

 

Lúc này Khương Thắng không có phương tiện di chuyển, Thẩm Đường cũng không tiện tự mình cưỡi Mô-tơ, để Khương Thắng dựa vào hai chân tự lực cánh sinh, bèn đưa tay ra mời. Vốn tưởng rằng sẽ bị đối phương từ chối, không ngờ Khương Thắng không nói hai lời liền đưa tay ra.

 

Cô hơi dùng sức một chút, Khương Thắng liền mượn lực nhảy lên.

 

"Làm phiền chủ công."

 

Thẩm Đường cười khẽ: "Vậy thì ông ngồi cho vững!"

 

Tốc độ của Mô-tơ đâu phải ai cũng trải nghiệm được.

 

Hiếm thay hiếm thay, đây vẫn là lần đầu tiên mời một văn sĩ văn tâm cưỡi la thành công. Trước đó Kỳ Nguyên Lương hết mực chê bai Mô-tơ, thà cưỡi con ngựa già gầy còm hoặc tự mình 【 Theo gió đuổi cảnh 】, cũng không chịu leo lên đi nhờ xe.

 

Thật sự là kiểu cách đến mức không còn gì để nói.

 

Tốc độ của Mô-tơ không hề giảm bớt vì có thêm một người, thả chân chạy như bay, cảnh sắc xung quanh liền thành một mảng, lùi về phía sau với tốc độ chóng mặt, gió mạnh tạt vào mặt, thổi cho tóc tai rối bời. Phi nước đại nửa canh giờ, mãi đến khi nhìn thấy dấu vết rút lui mới giảm tốc độ.

 

"Chúng ta hẳn là đã rất gần bọn họ rồi."

 

Thẩm Đường uống vài ngụm nước, làm dịu cổ họng.

 

Một đêm gà bay chó sủa, hai mắt cô đều đỏ ngầu, làn da lộ ra ngoài dính máu không biết của ai, sau khi khô lại thì dính nhớp khó chịu, ngay cả da đầu và tóc cũng bị "đầu độc", cái mùi vị và mùi hương đó thật sự muốn lấy mạng người ta.

 

Bây giờ cô chỉ muốn nhảy xuống nước tắm rửa một cái.

 

"Chủ công, cô xem."

 

Khương Thắng là người đầu tiên phát hiện ra dấu hiệu Cố Trì để lại.

 

Càng xác nhận phương hướng truy đuổi của bọn họ không sai.

 

Thẩm Đường thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn sốt ruột nữa.

 

Lúc này màn đêm cũng bước vào thời khắc đen tối nhất trước bình minh, cô vén những sợi tóc rối bời ra sau tai, thong thả nói: "Tiên Đăng, theo ông thấy, chúng ta nên ra tay từ bộ lạc nào thì tốt nhất?"

 

Cần phải chọn quả hồng mềm mà bóp.

 

Thẩm Đường chỉ có chừng này người, không thể làm lớn chuyện được.

 

Khương Thắng nói: "Nếu như bản đồ bố phòng Vương cơ cung cấp hoàn toàn là sự thật, mục tiêu để quân ta lựa chọn sẽ nhiều hơn. Lần tập kích này, rõ ràng là tranh giành ngôi vị Thái tử của Thập Ô. Chủ công không bằng đổ thêm dầu vào lửa, khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, nội đấu."

 

Ý ngoài lời, bộ lạc thuộc quyền lực của mỗi vị vương tử đều có thể giở trò, sau đó đổ tội vu oan giá họa...

 

Cả đám người Thẩm Đường, bề ngoài đều đã "chết" rồi.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không có ai nghi ngờ bọn họ.

 

________________

 

Đào: Mà mn ghé lại cho tui hỏi, Việt hóa mấy câu thơ + ngôn linh và xưng hô thực sự dễ nhớ hơn để hán việt đúng hem