Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 393: Thập Ô tai vạ bất ngờ (4)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Văn Chú tiến cử, người này ắt hẳn là rồng phượng trong loài người." Thẩm Đường ra vẻ vô cùng hứng thú, chốc lát, đuôi mày lại nhuốm vẻ u sầu, thở dài, "Có điều, nhân tài như vậy ắt có tiền đồ rộng mở, đi theo ta đến Lũng Vũ..."

 

Thẩm Đường muốn nói lại thôi.

 

Nghệ thuật pha trà quả thực đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.

 

Từ Giải vội nói: "Nếu đường đệ ngỗ nghịch ấy có thể đi theo Thẩm quân, đó là phúc phận của nó. Nó từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, là Giải xem như nửa người con nuôi lớn, chẳng qua tính tình ngang bướng, không chịu quản giáo, lại sợ nó gây phiền phức cho Thẩm quân..."

 

Thẩm Đường hỏi: "Đường đệ cùng tộc với Văn Chú?"

 

"Phải, năm nay mười sáu."

 

Thẩm Đường nhíu mày: "Tuổi này còn quá nhỏ... Lũng Vũ đó, đứa nhỏ này chưa chắc đã chịu được khổ cực."

 

Từ Giải: "..."

 

Bỗng nhiên cảm thấy lời này từ miệng Thẩm quân nói ra thật khôi hài, đường đệ mười sáu tuổi là "đứa nhỏ" trong miệng Thẩm quân, vậy Thẩm quân vừa tròn mười bốn tuổi chẳng phải là em bé sao?

 

Hắn cười nói: "Thẩm quân đừng lo lắng, nếu chút khổ sở này cũng không chịu được, nó cũng đừng hòng suốt ngày hô hào 'Phong Lang Cư Tư *', 'uống nước Hán Hải' nữa, chỉ làm người ta chê cười."

 

_封狼居胥 (Phong Lang Cư Tư): Đây là một nghi lễ phong tước thời cổ đại ở Trung Quốc, thường diễn ra trên đỉnh núi Lang Cư Tư, nơi các vị tướng quân hoặc hoàng đế sẽ lập đàn tế trời sau khi đánh thắng giặc hoặc mở mang bờ cõi. Nó mang ý nghĩa khẳng định quyền lực và thành tựu vĩ đại.

 

_饮马瀚海 (Ẩm Mã Hán Hải): "Hán Hải" ám chỉ sa mạc Gobi, một vùng đất rộng lớn ở phương Bắc. "Uống nước tại Hán Hải" là hình ảnh ẩn dụ để diễn tả quân đội đã tiến sâu vào lãnh thổ kẻ địch, thậm chí đến tận nơi xa xôi và khắc nghiệt như sa mạc Gobi, thể hiện sự mạnh mẽ và chiến thắng lớn.

 

Nói đến nước này, nếu không nhận người ta thì chính là kết thù kết oán. Thẩm Đường bèn đồng ý, bề ngoài cùng Từ Giải nâng chén chúc mừng —— Từ Giải uống rượu, cô uống trà —— trong lòng khẽ nhếch môi, che giấu mọi toan tính không một dấu vết.

 

Mặc dù Từ Giải không công khai cách lòng với Ngô Hiền...

 

Nhưng, thiếu niên tài giỏi cùng tộc với Từ Giải vào dưới trướng mình, tín hiệu gì, chẳng phải rõ như ban ngày sao?

 

Quan trọng là, việc này sẽ không khiến bất kỳ ai cảnh giác —— Ngô Hiền sẽ không để ý, Tần Lễ sẽ không nghi ngờ, thậm chí "con mồi" Từ Giải đang ở trong cuộc cũng không cảm thấy mình bị tính kế, chỉ cho rằng đây là báo đáp tín nhiệm của Thẩm Đường.

 

Cho nên —— một người trong sáng như pha lê như cô, nào có tâm cơ gì chứ?

 

Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy.

 

Mấy ngày sau, Thẩm Đường chủ yếu dẫn Từ Giải đi làm quen khắp nơi, đảm bảo hắn có thể tiếp nhận công việc thuận lợi. Từ Giải càng tìm hiểu càng kinh ngạc, đồng thời cũng tích lũy thêm nhiều nghi hoặc. Thẩm Đường thấy hắn muốn nói lại thôi: "Văn Chú có chỗ nào nghi hoặc sao?"

 

Từ Giải nói: "Thẩm quân không dẫn người đi?"

 

Thẩm Đường giả vờ ngơ ngác: "Ta có dẫn người đi chứ, Văn Chú, ta đâu thể một mình đi nhậm chức..."

 

Từ Giải: "Thường dân Hà Doãn, không dẫn đi?"

 

Tuy rằng loạn thế mạng người như cỏ rác.

 

Nhưng nhân lực lại là tài nguyên quý giá.

 

Định cư ở Hà Doãn, lại được an cư lạc nghiệp một hai năm, thường dân đã không còn gầy gò như lúc còn là lưu dân, đặc biệt là những người đang ở độ tuổi sung sức, chính là những gì quận Lũng Vũ đang rất cần. Thẩm Đường hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, tung tin đồn lung lay lòng người, hù dọa thường dân thu dọn hành lý đi theo mình. Thẩm Đường đến đâu, bọn họ sẽ an cư lạc nghiệp ở đó...

 

Từ Giải nhíu mày hiến kế cho Thẩm Đường.

 

Tung tin đồn nhảm gây hoang mang là thủ đoạn cực kỳ phổ biến. Ai cũng ghét bỏ lưu dân thảo khấu, nhưng bọn họ sẽ không ghét bỏ lực lượng lao động có thể lập tức tạo ra giá trị. Thẩm Đường lại có uy tín rất cao trong số bọn họ...

 

Cho dù không đạt đến mức vung tay hô hào, vạn dân đi theo, nhưng chỉ cần Thẩm quân muốn, có rất nhiều người nguyện ý đi theo.

 

Dẫn theo bọn họ, việc kinh doanh quận Lũng Vũ cũng dễ dàng hơn.

 

Nhưng Thẩm Đường lại khác.

 

Kể từ khi sứ giả mang tin điều động ngang xương, cô đã ra lệnh cho quan lại an ủi thường dân dưới quyền, để bọn họ an tâm chuẩn bị thu hoạch mùa thu, lo liệu cuộc sống của mình.

 

Thẩm Đường nghe xong ngẩn người hồi lâu.

 

Lẩm bẩm: "Còn có thể làm như vậy sao?"

 

Từ Giải: "... Mấy vị thuộc hạ không nhắc nhở?"

 

Thẩm Đường cười nói: "Bọn họ biết tính ta, cho dù có thể làm như vậy, cũng không thể làm như vậy. Bọn ta tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới giúp bọn họ thoát khỏi thân phận lưu dân thảo khấu, an tâm làm ruộng? Vì tư lợi của mình dẫn bọn họ đi, bước lên con đường sinh tử khó lường, tiền đồ mịt mờ, chẳng phải là làm trái lẽ thường sao? Năm đó ta tay trắng đến đây, có thể quản lý Hà Doãn thành ra bộ dạng ngày hôm nay, đương nhiên cũng có lòng tin biến Lũng Vũ thành Hà Doãn thứ hai."

 

Thẩm Đường thật sự không biết cách này sao?

 

Mấy tên cáo già Kỳ Thiện chẳng lẽ không nhắc nhở?

 

Cô biết, bọn người Kỳ Thiện cũng đã nhắc nhở rồi.

 

Nhưng kết luận là không cần thiết.

 

Chưa kể đến việc đi một chặng đường dài như vậy sẽ tiêu hao lương thảo, cho dù lương thảo đủ, thứ dân đến quận Lũng Vũ, tác dụng lớn nhất cũng chỉ là giúp đỡ khai hoang. Năng suất của bọn họ có thể cao hơn võ giả võ đảm ư? Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô liền gác lại chuyện này.

 

Từ Giải nghe vậy nói: "Thẩm quân, nhân nghĩa."

 

Phát ra từ tận đáy lòng công nhận đối phương.

 

Người tốt, thật sự là người siêu tốt!

 

Cho dù Từ Giải muốn tìm ra một chút dấu vết giả tạo từ đối phương cũng khó, cử chỉ của cô đường hoàng, lời nói chân thành, giống như một dòng suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy. Là người thuần thiện nhất Từ Giải từng thấy, nhưng lại mang theo một chút sắc bén.

 

Thẩm Đường bị hắn thổi phồng đến mức hơi đỏ mặt.

 

Hì hì, thật ngại quá.

 

Thẩm Đường không định mang theo thứ dân bình thường, vì vậy có người không vui. Đối phương nghe được tin tức, chưa kịp th* d*c, uống miếng trà đã xông đến quan thự. Nhìn kỹ, chẳng phải là Đổng lão y sư của y quán sao? Ánh mắt ông lão tràn đầy phẫn nộ.

 

Thẩm Đường lo lắng đối phương tức giận sinh bệnh.

 

Vội vàng sai người pha trà cho ông.

 

"Uống một ngụm, bình tĩnh lại."

 

Đây chính là trà hoa chính tay cô làm đấy.

 

Mát mẻ, hương hoa lan tỏa.

 

Đổng lão y sư mặt mày tái mét, hỏi: "Thẩm quân định bỏ mặc bọn ta ở Hà Doãn, không quan tâm nữa sao?"

 

Thẩm Đường bị chất vấn tới tấp.

 

Mặt mày ngơ ngác nói: "Ông nói vậy là sao? Đó là quận Lũng Vũ, tuổi đã cao đi chỗ ấy làm gì?"

 

Thẩm Đường không định mang theo rất nhiều người lắm.

 

Ngay cả đầu bếp cô tỉ mỉ đào tạo cũng để lại hơn phân nửa, chỉ có vài người có khế ước bán thân lại sống một mình mới đi theo.

 

Đổng lão y sư nói: "Lão già này, há sợ chết?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô cũng đâu có nói Đổng lão y sư sợ chết.

 

Chẳng qua đã lớn tuổi rồi, ở lại Hà Doãn an tâm kinh doanh y quán, lại có Từ Giải che chở, lúc rảnh rỗi thì xem bệnh, lúc không rảnh rỗi thì dạy dỗ đồ đệ, an hưởng tuổi già không được sao?

 

Cứ phải chỗ nào loạn thì chui vào?

 

Đổng lão y sư lấy ra một con dao găm từ trong tay áo.

 

"Bốp" một tiếng, đặt trước bàn của Thẩm Đường.

 

Cô giật mình rụt vai lại, đáng thương vô tội, nhưng Đổng lão y sư không ăn bộ này, cứ thế buông lời tàn nhẫn, dõng dạc nói: "Nếu Thẩm quân không chịu mang theo lão hủ, vậy chắc chắn là cảm thấy lão hủ tuổi cao, mắt mờ, y thuật nông cạn, là kẻ vô dụng... Lão hủ không mặt mũi nào gặp người, chỉ có thể tự sát để giữ gìn danh tiếng. Thẩm quân, ngài xem rồi làm đi!"

 

Đổng lão y sư rất cứng rắn.

 

Đưa cho Thẩm Đường hai lựa chọn.

 

Mang ông ta đi, hoặc để ông ta đi!

 

Thẩm Đường: "... Chuyện này... không cần phải như vậy..."

 

Lấy dao găm ra xa, tránh xa ông lão đang nổi nóng.

 

Tuổi đã cao, tính khí còn nóng nảy hơn cả người trẻ.

 

Thẩm Đường lại rót cho đối phương một chén trà hoa thanh nhiệt.

 

Sợ đối phương huyết áp tăng cao, đột quỵ tại chỗ.

 

"... Đổng lão y sư bằng lòng đi theo, ta nào có lý từ chối? Chẳng qua dù sao ông cũng đã lớn tuổi, đường xá xa xôi, phải tìm vài học trò chu đáo cẩn thận đi theo hầu hạ, kẻo dọc đường xảy ra sai sót... Cho nên mới trì hoãn..."

 

Thẩm Đường đùn đẩy trách nhiệm sạch sẽ.

 

Không phải cô không chịu dẫn người đi, mà là chuyện này vẫn chưa được đưa vào lịch trình, thêm vài ngày nữa sẽ đến lượt ông ta thôi.

 

Đổng lão y sư nghe lời dỗ dành này, sắc mặt liền tốt hơn.

 

Thẩm Đường thấy vậy, biết mình đã qua mặt được ông ta.

 

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuổi già mà vẫn còn nhiệt huyết thế này, thật không thể chịu nổi.

 

Đổng lão y sư vừa đi khỏi thì lại có người "đánh tới cửa".

 

Thẩm Đường nhìn Dương Đô úy tinh thần phấn chấn, kinh ngạc: "Dương công chẳng lẽ cũng đến 'liều mạng' sao?"

 

"Cái gì mà 'liều mạng'?"

 

Thẩm Đường tóm tắt lại chuyện của Đổng lão y sư.

 

Dương Đô úy bật cười: "Dù không trúng, cũng không lệch lắm."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Sao ai cũng không muốn ở lại an hưởng tuổi già vậy?

 

Dương Đô úy nhìn ra nghi hoặc của cô, thản nhiên nói: "Không thể chết trận sa trường, vậy thì chết gần nó một chút."

 

Sống, nhưng không muốn sống tầm thường.

 

Hai năm nay, ông vừa dưỡng thương vừa cố gắng tìm việc làm, dù là giúp Cộng Thúc Võ luyện binh, huấn luyện tân binh, hay lúc rảnh rỗi giúp cửa hàng bách hóa Phù Cô làm chưởng quỹ... Thân thể ông tuy tàn, nhưng tinh thần thì không phế.

 

Thẩm Đường chấn động trong lòng.

 

Lờ mờ có chút hối hận vì lúc đó đã cứu ông.

 

Dương Đô úy an ủi: "Thẩm quân đừng tự trách..."

 

Mặc dù bây giờ nghĩ lại ông vẫn còn thấy căm hận đến nghiến răng, nhưng Thẩm Đường đối với ông cũng thật sự nhân từ hết mực. Hơn nữa, lúc đó mỗi người đều có lập trường riêng, không thể nói ai đúng ai sai.

 

Dù sao, ông cũng đã sống thêm hai năm nhờ Thẩm Đường.

 

Đây là ân tình!

 

Dương Đô úy đích thân đến tận cửa, Thẩm Đường cũng chỉ đành dẫn theo.

 

Mọi việc được sắp xếp đâu vào đấy.

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã đến mùa thu hoạch.

 

Đúng như Thẩm Đường dự liệu, năm nay đúng là một năm được mùa.

 

Nhưng thứ dân lại không vì thế vui mừng khôn xiết.

 

Thậm chí có người vừa gặt hái, vừa chạnh lòng thương cảm—— Hà Doãn đổi chủ, một năm bội thu như vậy, e là không còn nữa.

 

"... Hạt chắc, to mẩy, so với năm ngoái tăng gấp ba..."

 

Trên bờ ruộng, Thẩm Đường và Từ Giải sóng vai nhau đi.

 

Từ Giải hướng ánh mắt nghi hoặc về phía cô.

 

Thẩm Đường nói: "Đây là bài văn khấn trong lễ tế xuân canh năm nay, chắc hẳn Văn Chú cũng có chút hiểu biết về đạo văn sĩ của ta rồi nhỉ?"

 

Từ Giải gật đầu, không hề giấu giếm.

 

Hắn đã âm thầm tìm hiểu.

 

Nhưng thuộc hạ dưới trướng Thẩm Đường đều rất kín miệng.

 

Ngay khi hắn cho rằng không thể nào có tiến triển, thì mùa xuân năm nay đã có kết quả—— Thẩm Đường đã từng giải thích đạo văn sĩ của mình với Khương Thắng trước mặt mọi người, thi triển ngôn linh có thể nuôi dưỡng một vùng đất nhỏ, tăng khả năng được mùa.

 

Nói thật, ban đầu Từ Giải rất động lòng.

 

Buôn bán kiếm rất nhiều tiền, nhưng lại không ổn định bằng việc trồng trọt.

 

Ruộng đất mới là nguồn thu nhập ổn định nhất, mà nắm giữ lương thực đồng nghĩa với việc nắm giữ mạch sống của thế đạo này—— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có năng lực giữ được lương thực, đồng thời không bị kẻ địch g**t ch*t.

 

Nếu không, lương thực dù nhiều đến mấy cũng chỉ là làm áo cưới cho người khác.

 

Ví dụ như Từ thị vì muốn tìm chỗ dựa, đã kết giao với Ngô Hiền.

 

Nhưng khi Từ Giải tìm hiểu sâu về đạo văn sĩ này, lại phát hiện ra trên thực tế nó không hề hấp dẫn đến vậy—— chỉ riêng một vùng đất Hà Doãn đã cần đến văn khí của vài văn sĩ văn tâm như Thẩm Đường, Chử Diệu, Kỳ Thiện, Cố Trì, Khang Thời, Khương Thắng.

 

Trong đó còn có người Văn cung đại thành.

 

Từ Giải: "... Biết sơ sơ."

 

_(:з)∠)_

 

Đội hình này thật sự không thể nào bắt chước được.

 

Trong số bọn họ cũng không có đạo văn sĩ tương tự.

 

Hắn nhìn hạt kê thứ dân thu hoạch được, cười nói đùa: "Thẩm quân, cậu xem. 'Hạt chắc, to mẩy', điều này đúng là không sai, nhưng 'so với năm ngoái tăng gấp ba' thì có phần nói quá rồi."

 

Gấp ba thì không có.

 

Nhưng gấp đôi thì vẫn có.

 

Bởi vì sản lượng kê mỗi mẫu có giới hạn, cho dù có được ngôn linh chúc phúc tăng thêm độ phì nhiêu, thì cũng không thể tăng thêm được bao nhiêu. Còn Thẩm Đường gần như "đặt cược tất cả", dành ra ba phần mười ruộng đất để trồng lúa mì, quả thực đã đón một năm bội thu chưa từng có.

 

Sản lượng lúa mì mỗi mẫu vốn đã cao hơn kê rất nhiều, lại còn dùng giống lúa mì chất lượng cao Từ Giải dày công thu mua, cộng thêm hệ thống kênh mương được đưa vào sử dụng mùa xuân năm nay, sản lượng dĩ nhiên lại càng tăng cao.

 

Chỉ tiếc là lúa mì khó bóc vỏ, cơm lúa mì nấu lên ăn không ngon, dễ bị rát cổ họng, ăn cũng không thơm bằng kê. Nhưng—— thời buổi này có thể ăn no đã là một điều hiếm có rồi.

 

Cảm nhận ư?

 

Đó là thứ chỉ người giàu có, cơm ăn áo mặc không lo mới để tâm.

 

Lúa mì được mùa, những tá điền nhận lệnh trồng lúa mì càng mừng rỡ rơi nước mắt. Trong đó có một gia đình đông người, được chia nhiều ruộng, theo số liệu tiểu quan lại báo cáo, sau khi trừ tiền thuế ruộng ngay tại chỗ, số lương thực còn lại cũng đủ cho cả nhà bọn họ ăn trong hai năm!

 

Những hai năm trời!

 

Đủ đầy hai năm!

 

Nếu đổi lúa mì tươi thành lương thực cũ để dành, có thể dùng được lâu hơn nữa, trong khoảng thời gian này sẽ không còn sợ chết đói.

 

Nghĩ đến đây, cả nhà ôm nhau khóc ròng.

 

Tình cảnh tương tự cũng diễn ra ở khắp nơi.

 

Chỉ nghe tiếng khóc của bọn họ thôi cũng đã thấy xót xa, lại nghe Thẩm Đường an ủi nói: "Haiz, từ xưa dân sinh đã cơ cực... nhưng ít nhất bây giờ, bọn họ có thể sống như một con người. Sau khi ta đi, Văn Chú, bọn họ sẽ giao cho huynh."

 

Địa điểm rất tùy ý, nhưng giọng điệu của cô lại vô cùng trịnh trọng.

 

Nếu nói ở Hà Doãn còn điều gì khiến cô lưu luyến, thì đó chính là những bách tính đã chịu quá nhiều khổ cực này. Không phải Thẩm Đường không thể kháng chỉ ở lại, xét cho cùng, mức độ kiểm soát chính quyền địa phương của Trịnh Kiều cũng chỉ có thể dùng hai chữ "ha ha" để hình dung.

 

Nhưng trong lòng cô càng hiểu rõ, điều gì nặng điều gì nhẹ.

 

Cô có thể ở Hà Doãn âm thầm phát triển.

 

Nhưng trước đó, quận Lũng Vũ bị Thập Ô công phá, oán khí tích tụ hàng trăm năm của bọn họ sẽ trút hết lên đầu những thường dân vô tội. Dưới vó ngựa, chỉ toàn là oan hồn. Cho dù cuối cùng may mắn xoay chuyển được tình thế, nhưng những người đã khuất làm sao có thể quay về?

 

Quý Thọ nói——

 

【 Kẻ đáng phải gánh chịu hậu quả là Trịnh Kiều! 】

 

Nhưng cũng không thể trông chờ vào lương tâm của Trịnh Kiều.

 

Yến Hưng Ninh nói——

 

【 Minh chủ, nên thương yêu muôn dân.  】

 

Cô yêu Hà Doãn, cũng thương xót Lũng Vũ.

 

Cho nên, chắc chắn phải ngăn chặn nguy hiểm ở ngoài biên giới, dù cho khó khăn trùng trùng, người như chúng ta cũng nên ngược dòng tiến lên!

 

Từ Giải trịnh trọng gật đầu: "Vâng."

 

Như thể thứ hắn nhận từ tay Thẩm Đường không phải là chức quận thủ Hà Doãn, mà là tương lai nặng trĩu của hàng vạn người.

 

Vì tình hình đặc biệt, mùa thu hoạch năm nay rất gấp gáp.

 

Mọi người đều xuống ruộng giúp đỡ, trong vòng bảy ngày đã gần kết thúc, công việc nhập kho còn lại thuộc về Từ Giải. Thẩm Đường mang theo đầy đủ lương thảo binh mã, chuẩn bị lên đường. Còn đường đệ Từ Giải tiến cử cũng đến vào ngày cuối cùng, bị Từ Giải tức tối lôi đến, dẫn hắn đi gặp vị tân chủ tương lai.

 

Dọc đường không quên dặn dò đủ điều.

 

Nghe đến mức tai người ta chai sạn.

 

Đường đệ lấy ngón tay út móc lỗ tai, than thở: "A huynh, huynh đối với Ngô công cũng chưa từng cẩn thận dè dặt như vậy... "

 

Có phải hơi làm quá rồi không?

 

Từ Giải trừng mắt nhìn, đường đệ bị trừng đến run người, vội vàng đứng thẳng lưng, không dám lười biếng.

 

Thấy vậy, Từ Giải mới hơi hài lòng.

 

Rồi quát: "Nói bậy bạ gì đó? Thẩm quân là người tốt nhất—— haiz, còn chẳng phải sợ đệ gây chuyện đắc tội với người ta à? Nếu đệ làm quan dưới trướng chủ công, đệ gây chuyện, gia tộc còn có thể chiếu cố đệ đôi chút, nhưng nếu gây chuyện ở chỗ Thẩm quân, hừ!"

 

Đường đệ: "???"

 

Hình như có gì đó sai sai?

 

_________________

 

Đào: Để đào cái trứng này lên, chìm lâu quá là bản thân tui sẽ quên mất, các tỷ muội không để ý thấy cái hint say rượu làm loạn đổi tính, vẽ xấu đau xấu đớn, ngoài trắng trong đen bla bla,... giống thằng em trời đánh à, kiểu nhiều truyện liên kết nên có hint hết á, không phải tự dưng chôn thêm mấy cái trứng màu này :))))