Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 390: Thập Ô tai vạ bất ngờ (1)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Tuyết đông đã tan từ lâu, tiết trời dần ấm lên.

 

Dân chúng để cầu mong một năm mới bội thu, nhất định phải tế lễ thần xuân Câu Mang, mong cầu một khởi đầu may mắn. Năm ngoái mùa màng tuy không được coi là tốt, nhưng vẫn được mùa nho nhỏ, điều này chắc chắn đã tiếp thêm sức mạnh cho dân chúng, khiến bọn họ có nhiều hy vọng hơn cho năm nay, nghi thức cũng long trọng hơn.

 

Gánh hát rong của Thẩm Đường cuối cùng cũng không còn quá xập xệ nữa.

 

Ai nấy đều mặc một bộ đồ mới, tinh thần phấn chấn.

 

Đúng như câu nói "Một lần quen, hai lần thạo, ba bốn lần thành đường mòn", Thẩm Đường đã thành thạo việc chủ trì loại tế lễ này.

 

Khác với năm ngoái, năm nay bên cạnh Thẩm Đường xuất hiện một thiếu niên lang ăn mặc chỉnh tề, gương mặt có chút quen thuộc.

 

Nhìn vị trí này, thiếu niên lang có địa vị hơi cao hơn thuộc hạ dưới trướng Thẩm quân. Không phải là tâm phúc mới của Thẩm quân thì cũng là người trẻ tuổi Thẩm quân cực kỳ coi trọng, cũng có thể là một hậu sinh xuất sắc trong tộc, muốn mượn dịp này để cho thiếu niên lang nở mày nở mặt.

 

Dân chúng vây xem thầm đoán trong lòng.

 

Các quan lại trong quan thự trị sở thì không tò mò như vậy.

 

Bọn họ đều biết thân phận của Lâm Phong, biết đối phương là học trò cưng của công tào Chử Diệu, được sủng ái hơn hẳn đồ đệ khác là Đồ Vinh. Thẩm quân mang Lâm Phong bên cạnh, phần lớn là muốn đề bạt người trẻ tuổi, không có ý gì khác...

 

Cũng có kẻ tâm tư phức tạp, lén nhìn biểu cảm của bọn người Chử Diệu—— để một người trẻ tuổi nhảy vọt qua mặt bọn họ, trong lòng chẳng lẽ không có chút ý kiến? Nhưng mặt mày mọi người đều nghiêm nghị, tư thế trang trọng, không nhìn ra một chút bất mãn nào.

 

Thẩm Đường thân là chủ tế, cần phải dẫn đầu mọi người tế bái Câu Mang, trước tế đàn ngâm một bài thơ hoặc văn chương về nông sự, sau đó truyền đạt tâm ý lên trời cao, cầu mong năm nay được mùa.

 

Thẩm Đường có kinh nghiệm lần trước, không hề nao núng.

 

"Thần xuân trên cao, hạ quan quận thủ Hà Doãn Thẩm Ấu Lê, dẫn đầu quan lại dưới quyền, tại đây cầu khấn vái thần, nguyện cho Hà Doãn năm mới được mùa đại cát. Mong thần xuân nhân từ phù hộ——"

 

Nói đến đây, Thẩm Đường hơi dừng lại một chút.

 

Nguyên nhân được mùa năm ngoái.

 

Cô đại khái đã hiểu rõ.

 

Không thể tách rời khỏi câu ngôn linh trong tế lễ xuân canh năm ngoái, ngôn linh có hiệu lực giáng xuống một trận mưa xuân, tưới mát đất đai, hạt giống gieo xuống được linh khí thiên địa nuôi dưỡng, mới có vụ được mùa nhỏ vào mùa thu năm ngoái. Năm nay, cũng phải làm theo trình tự tương tự.

 

Trong thời buổi vì một miếng cơm mà bị ép phải bán con, lương thực quá đỗi quý giá, nó chính là mạng sống của dân chúng.

 

Nếu có thể khiến lương thực tăng sản lượng, cho dù là bắt dân chúng dùng máu tưới mát đất đai, tin rằng bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà làm.

 

"Nguyện—— Xuân gieo một hạt thóc, thu gặt vạn hạt vàng!"

 

Ngôn linh vừa thốt ra, Thẩm Đường đã chuẩn bị tâm lý văn khí đan phủ bị rút cạn. Ngoài Khương Thắng, bọn người Chử Diệu cũng chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, để tránh chủ công nhà mình cạn kiệt văn khí rồi hôn mê trong tế lễ xuân canh quan trọng như vậy.

 

Kết quả——

 

Không phản ứng ư???

 

Thẩm Đường mờ mịt chớp chớp mắt.

 

Cô đưa tay xoa xoa vị trí đan phủ, ngây người.

 

Lần trước là "Vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh", sao lần này lại là "Có lòng trồng hoa, hoa không mọc"? Trong phút chốc, Thẩm Đường cảm thấy bầu không khí nặng nề đến mức đóng băng. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình —— tự an ủi bản thân đừng quá tham lam.

 

Năm ngoái mùa màng bội thu đã giúp cô vượt qua khó khăn, đây đã là phúc khí người thường ao ước, sao có thể năm nào cũng được như vậy?

 

Hay là, ngôn linh này thật ra có thời gian hồi chiêu, dùng một lần thì phải chờ hơn một năm mới dùng lại được?

 

Để làm dịu bầu không khí, Thẩm Đường vắt óc nghĩ ra một câu khác. Duy chỉ có Khương Thắng vẫn còn hoang mang khó hiểu, không biết vì sao chủ công lại đột ngột đổi lời chúc.

 

"Lúa tốt cao ngất trời, Đất đâu chẳng thấy nơi. Một bụi mười mấy thân, thân năm sáu bông xanh. Hạt to lại chắc mạnh, Năm nay được mùa nhanh, Xe đầy lúa chất cao, Bê con nối gót vào... Ơn trời cao biển rộng, Mưa rơi xuống ruộng đồng. Sâu mọt không còn nữa, Lúa vàng đầy bến bờ. Này ơi hỡi người dân, Ơn trời chớ có quên..."

 

Thẩm Đường đọc bài《Thu Mạch》từ đầu đến cuối.

 

Kìm nén nỗi thất vọng man mác trong lòng.

 

Haizzz——

 

Quả nhiên kỳ tích không xảy ra lần thứ hai.

 

Thẩm Đường thu xếp tâm trạng, đang định mở miệng bảo phụ tế Lâm Phong tiến lên dâng hương, thì một trận choáng váng ập đến khiến cô loạng choạng về phía trước, hai chân như không còn là của mình nữa. Đan phủ vốn dĩ dồi dào vững chắc bỗng dấy lên sóng to gió lớn, bên ngoài như có một lực hút, cuồn cuộn như cá voi hút nước, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ. Những lời cô định nói ra cũng hóa thành tiếng chửi thầm trong lòng: "Đệt!"

 

Mấy người Cố Trì đã có kinh nghiệm.

 

Chỉ cần tế lễ xuân canh chưa kết thúc, chắc chắn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, kết quả cũng đúng như dự đoán của bọn họ, nhưng khi ra tay mới biết tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng. Ngôn linh kia "vô cùng tham lam", giống như một cái hố không đáy.

 

May mắn thay, đội hình năm nay hoành tráng hơn năm ngoái.

 

Văn cung của Chử Diệu đã thành, Khương Thắng cũng có Văn cung.

 

Có sự trợ giúp của hai cục sạc dự phòng siêu lớn này, miễn cưỡng chống đỡ được, vẻ mặt mọi người như vừa trải qua một kiếp nạn, Khương Thắng thì viết lên ba chữ "Chuyện gì vậy?" đầy mặt. Mấy người Chử Diệu nói với ông tế lễ xuân canh phải để ý chủ công, có thể sẽ xuất hiện tình trạng văn khí không đủ, bảo ông nhanh tay lẹ mắt giúp đỡ một chút, tránh cho chủ công bị ngôn linh phản phệ. Bọn họ gọi đây là "Văn khí không đủ"?

 

Triệu Phụng đang đứng xem nghi thức tế lễ: "???"

 

Cảnh tượng này, ôi trời, sao mà quen thuộc thế.

 

Năm ngoái cũng vậy.

 

Xem ra đây là đặc sản của thành Phù Cô rồi.

 

Mấy lão quan lại run sợ trong lòng, nhưng dù sao cũng có chuyện năm ngoái làm nền, bọn họ miễn cưỡng giữ vững được trận tuyến —— nếu thần Xuân thật sự nổi giận, năm ngoái đã không được mùa, chắc năm nay cũng vậy... Không hoảng không hoảng, bình tĩnh bình tĩnh.

 

Thẩm Đường vịn vào Lâm Phong để đứng vững.

 

Mặt mày cô tái nhợt, thở hổn hển hai hơi, dần dần hồi phục lại.

 

"Lệnh Đức, đệ qua dâng hương đi."

 

Lâm Phong lo lắng nhìn chủ công nhà mình, thấy cô còn có thể miễn cưỡng đứng vững, trong lòng cắn răng, làm theo lời cô.

 

Khói hương lượn lờ bay lên, bên tai cô nàng lại văng vẳng giọng nói của năm ngoái, mở đầu là câu quen thuộc "Thần Nông làm ra cái cày để giúp ích cho thiên hạ; Nghiêu lệnh bốn người con trai, kính cẩn dạy dân chúng thời vụ; Thuấn lệnh Hậu Tắc, lấy cái ăn làm đầu...".

 

Không giống như mấy người Thẩm Đường bị rút cạn đan phủ, đan phủ của Lâm Phong lại được lấp đầy, đại điện nguy nga sừng sững ẩn hiện giữa mây mù. Cô không cần nhìn kỹ cũng có thể khẳng định, đó chính là "Nông" điện đã thấy trước đó.

 

Bên trong tòa điện khổng lồ này cất giấu bí mật gì?

 

Vừa nghĩ đến đó, Lâm Phong bỗng nhiên tỉnh lại.

 

Trước mắt là ánh nhìn quan tâm của Chử Diệu.

 

"Có chỗ nào không khỏe không?", hắn hỏi.

 

Lâm Phong lắc đầu: "Không có ạ ——"

 

Văn khí còn tăng lên một mảng lớn không rõ lý do.

 

Cô nàng tưởng mình đã hôn mê, thực ra chỉ là ngây người, lễ tế xuân canh tuy có chút trắc trở nhưng vẫn diễn ra suôn sẻ. Thẩm Đường thân là chủ tế, điều khiển trâu cày ruộng, gieo hạt giống, các quan lại khác cũng lao động cùng.

 

Năm ngoái Thẩm Đường theo hết toàn bộ quá trình.

 

Năm nay tình huống đặc biệt chỉ làm cho có lệ.

 

Không phải cô muốn lười biếng, mà là thể lực không chịu nổi, đi hai bước đã thở hổn hển, hai chân mềm nhũn như hai sợi mì. Cô nói: "Năm nay nếu không cho ta một năm bội thu, thật sự là có lỗi với khổ sở ta đang chịu lúc này...".

 

Mấy cục sạc dự phòng cũng bị vắt kiệt.

 

Bọn họ ngồi nghỉ mệt bên bờ ruộng, không còn chút hình tượng nào.

 

Khương Thắng mãi đến lúc này mới nhịn không được lên tiếng.

 

"Vừa rồi là chuyện gì vậy?"

 

Thẩm Đường liếc mắt thấy Triệu Phụng đang giúp đỡ ở dưới ruộng, liền sửa lời nói: "Nói đơn giản, chính là đạo văn sĩ của ta có liên quan đến việc nhà nông. Thi triển ngôn linh có thể nuôi dưỡng một vùng đất nhỏ, tăng khả năng được mùa, nhưng việc này cũng có lợi có hại —— mỗi một ngôn linh cần tiêu hao một lượng lớn văn khí, rõ ràng năm nay đã thêm ông rồi mà ta vẫn chật vật như vậy...".

 

Khương Thắng: "..."

 

Quận Hà Doãn mới lớn bao nhiêu?

 

Phủ kín một vùng đất như vậy phải tiêu hao hết văn khí của mấy văn sĩ đỉnh cấp, mà chỉ mới tăng xác suất được mùa, nếu có những yếu tố bên ngoài bất khả kháng khác, chẳng hạn như châu chấu từ nơi khác bay đến tàn phá, thì mọi công sức đều đổ sông đổ bể.

 

Nhìn như vậy, đúng là vô dụng.

 

Nhưng ——

 

Chủ công nhà mình có quốc tỷ.

 

Nói cách khác, đây thực chất là Đạo chư hầu?

 

Hiện tại còn rất yếu, nhưng một khi đã thành hình, tiềm lực sẽ không thể đo lường được. Khương Thắng nghĩ một chút liền hiểu, nhưng vẫn hơi oán trách nói: "Sao không nói trước?"

 

Kỳ Thiện cười nói: "Chẳng phải đã nói rồi sao?"

 

Khương Thắng nhìn thấy anh ta liền bực mình.

 

Nể mặt đồng liêu mới không giẫm lên mặt anh ta.

 

"Ngươi gọi đó là nói trước?"

 

Kỳ Thiện nói: "Chẳng phải là sợ tai vách mạch rừng à, nghĩ đến sự thông minh của ngươi, tự nhiên sẽ hiểu..."

 

Có những lời chỉ có thể nói bóng gió, không thể quá thẳng thừng.

 

Những gì cần ám chỉ, anh ta đều đã nhắc đến.

 

Khương Thắng nghẹn lời, lại hỏi: "Còn gì giấu ta nữa không?"

 

Kỳ Thiện quả quyết nói: "Không."

 

Khương Thắng hừ lạnh: "Vậy là có rồi."

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Bốn bề thọ địch, ngày tháng này thật quá khó khăn.

 

Anh ta với Chử Vô Hối thường xuyên cãi nhau mặt đỏ tía tai, với Cố Vọng Triều thì ba ngày hai bữa lại đâm chọt nhau, với Khương Tiên Đăng lại là oan gia, chỉ có vị "biểu huynh" Khang Quý Thọ này mới có thể cho anh ta chút ấm áp.

 

Còn chủ công ư???

 

Ha ha, những người này là ai tìm đến chứ???

 

Chẳng phải là chủ công nhà mình sao.

 

Kỳ Thiện cười khẩy: "Đúng là có."

 

Khương Thắng ra vẻ quả nhiên là vậy, Kỳ Thiện nói: "Chuyện này liên quan đến chủ công, ngươi chắc chắn còn chưa biết."

 

Thẩm Đường vừa nghe thấy mũi nhọn của bọn họ chĩa về phía mình, sợ mình trở thành con cá nằm trong ao bị vạ lây, liền đứng dậy phủi mông bỏ đi. Vừa đi chưa được hai bước, đã nghe Khương Thắng nói.

 

"Chuyện của chủ công, đương nhiên là ta biết..."

 

Kỳ Thiện dám lấy Khang Thời ra cá cược.

 

Tên này chắc chắn vẫn còn hiểu lầm.

 

Khương Thắng hơi giận: "... Chốn đông người lại đem khuyết điểm riêng tư của chủ công ra nói, Kỳ Nguyên Lương, ngươi giỏi lắm!"

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Thẩm Đường: "???"

 

Khuyết điểm riêng tư của cô???

 

Sao bản thân lại không biết???

 

Cô vội vàng lùi lại ba bước.

 

"Ta có khuyết điểm riêng tư gì?"

 

Khương Thắng bỗng chốc trở thành "tâm điểm mọi ánh nhìn".

 

Ông bị mọi người nhìn chằm chằm, trong đó có cả kẻ thù Kỳ Nguyên Lương đang chuẩn bị xem náo nhiệt, ánh mắt sáng nhất lại chính là vị chủ công đã nói cho ông biết bí mật. Khương Thắng nhíu mày —— bí mật ngay cả "người mới" như ông cũng biết, không lý nào mấy vị nguyên lão kia lại không biết. Vẻ mặt chủ công lúc trước cũng không giống như đang nói đùa. Ông suy nghĩ một chút, liền thiết lập ngôn linh để ngăn chặn cuộc nói chuyện bị tiết lộ ra ngoài.

 

Cách ly những người khác ngoài ông và Thẩm Đường.

 

Hai người nói chuyện riêng.

 

"Chủ công trước đây chẳng phải nói ngài bị..."

 

Thẩm Đường nói: "Trước đây đúng là ta có nói."

 

Khương Thắng nói nốt những chữ còn lại: "... Yếu sinh lý."

 

Thẩm Đường hận không thể nhảy dựng lên đính chính.

 

Tức giận nói: "Ta chưa từng nói thế!"

 

Khương Thắng: "???"

 

Ngôn linh của ông có thể ngăn chặn âm thanh truyền ra ngoài nhưng không thể ngăn cản Cố Trì nghe tiếng lòng, đối phương đã cười như gà mái già ợ hơi, hết sức suồng sã. Thấy vậy, Khương Thắng cũng nhận ra mình đã hiểu lầm, ánh mắt nhìn về phía những người khác.

 

Cố Trì bất đắc dĩ nhìn Khương Thắng, chủ công nhà mình đã ám thị rõ ràng như vậy, mấy người bọn họ thỉnh thoảng cũng nhắc nhở, vậy mà Khương Thắng cứ không hiểu, nhịn cười nói: "Chủ công, chủ công là con gái chân chính, sao ngài lại nói cô ấy yếu sinh lý?"

 

Kỳ Thiện ung dung bổ đao: "Năm xưa không nhận ra vợ hiền trong nhà, nay không nhận ra chủ nhân mình phụng sự, xem ra mắt ngươi có vấn đề rồi."

 

Mọi người: "..."

 

Khương Thắng nghiến răng: "...Kỳ! Nguyên! Lương!"

 

Chuyện gì xảy ra sau đó, người ngoài không biết, ngay cả quan lại trong quan thự cũng chỉ thấy bọn họ đánh nhau túi bụi.

 

Chính xác thì Kỳ Thiện và Khương Thắng đánh nhau, những người khác thì can ngăn.

 

Sau đó, Khương Thắng nóng trong người mấy ngày liền.

 

Uống bao nhiêu thảo dược thanh nhiệt cũng không khỏi, Đổng lão y sư ở y quán liên tục dặn dò tuổi ông cũng không còn nhỏ, nóng giận quá không tốt cho sức khỏe. Không bao lâu sau, Khương Thắng tức tối mua hai con chó con về, chuyên môn để đánh mèo nhà Kỳ Thiện.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Vì trận hỗn chiến Kỳ Thiện khiêu khích, khiến cho sau đó mấy người họ không tiện xuất hiện ở buổi chia thịt, Thẩm Đường đành phải sai người đưa thịt đến từng phủ. Rồi lại phạt hai người cấm túc ba ngày, trừ nửa tháng bổng lộc, bắt viết bản kiểm điểm.

 

Hai người lúc này mới yên phận được một thời gian.

 

Có điều——

 

Nghe nói liên minh chó mèo ở thành Phù Cô đã không đội trời chung.

 

Chử Vô Hối có thêm đồng minh gia nhập, con chó chân ngắn nhà hắn cũng không đến nỗi bị bắt nạt không thể đánh trả, hai phe ngươi tới ta đi, đánh nhau vô cùng náo nhiệt. Kỳ Thiện dựa vào khả năng sinh sản mạnh mẽ của Tố Thương, thế lực miêu bá ngày càng mở rộng.

 

Thế mà không hề kém cạnh.

 

"...Hai người này cộng lại nhiều nhất cũng chỉ năm tuổi, không thể hơn được." Thẩm Đường không nhịn được than thở với Cố Trì, "Ngày thường, từng người một có tám trăm cái tâm tư, nhưng khi tụ lại thì thiếu thông minh..."

 

Cố Trì rất lạc quan, cười nói: "Ồn ào như vậy còn hơn là động đao động thương, thù hận giữa Nguyên Lương và Tiên Đăng không hề nhỏ..."

 

Thẩm Đường thở dài như một người mẹ già: "Có lẽ, chỉ có thể đợi bọn họ thực sự phối hợp trên chiến trường một lần mới có thể hóa thù thành bạn."

 

Cố Trì không trông mong điều này.

 

Thực ra, việc thuộc hạ thỉnh thoảng có xung đột mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường, nếu thật sự yêu thương nhau như một gia đình mới là không bình thường, ngay cả mười hai huynh đệ kết nghĩa của Cốc Nhân cũng có lúc bất hòa. Chỉ cần mâu thuẫn không đến mức giết người hay làm ảnh hưởng đến đại cục, thì cứ coi như là chuyện vui. Dù sao, hai văn sĩ văn tâm đánh nhau bất chấp thể diện, lần trước xảy ra cũng là Kỳ Thiện với Chử Diệu.

 

Chuyện náo nhiệt thế này thật hiếm thấy!

 

Xem một lần, lại vơi đi một lần.

 

Cố Trì còn lén lút "hiến kế" (châm ngòi) với Kỳ Thiện, hỏi: "Cậu có bạn bè chí cốt nào không?"

 

"Làm gì?" Kỳ Thiện nghi ngờ anh ta đang có ý đồ xấu.

 

"Không phải sợ cậu 'Một thân một mình' à?"

 

Kỳ Thiện im lặng một lúc.

 

Nhưng——

 

Anh ta che mặt: "Thôi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa."

 

Những người anh ta quen biết được gọi là "bạn bè chí cốt", ai nấy cũng đều giống Cố Trì, bụng dạ khó lường, nếu bọn họ đến, rốt cuộc là đến để giúp anh ta hay là đến để đắp thêm đất lên mộ anh ta, thật khó nói.

 

Ở một mức độ nào đó——

 

Kẻ thù của anh ta và "bạn bè chí cốt" có độ tương thích rất cao.

 

Cố Trì: "..."

 

Kỳ Thiện có thể sống đến bây giờ, thật sự nhờ vào đạo văn sĩ【Diệu Thủ Đan Thanh】 của anh ta. Mượn lời chủ công để nói, chỉ cần Kỳ Thiện có đủ áo lót, anh ta sẽ không sợ bị lột áo.

 

Những ngày ở Hà Doãn cũng nhàm chán như năm ngoái.

 

Con ong chăm chỉ Thẩm Đường mỗi ngày đều có vô số việc phải làm, mông dính chặt vào ghế không rời.

 

Mặt trời mọc rồi lặn, hết một ngày.

 

Chỉ có cảnh sắc xung quanh thay đổi, thành Phù Cô ngày càng phồn vinh, Ngu Tử vất vả ngưng tụ văn tâm, cảnh giới của Bạch Tố và Lữ Tuyệt không ngừng tăng lên... Lỗ tiểu nương tử cũng từ người phụ việc bên ngoài trở thành người thường trực, tất cả những điều này lặng lẽ nhắc nhở Thẩm Đường rằng, thời gian không hề dừng lại, mà đang trôi đi chậm rãi nhưng chắc chắn.

 

Cho đến một ngày, Thẩm Đường chợt nhận ra quần áo của mình lại nhỏ đi một cỡ, áo xuân đã được thay bằng áo hè, mới biết thời gian đã bước sang giữa hè.

 

Ngay sau đó, một đạo ý chỉ từ vương đình ban xuống, cũng gây xôn xao ở thành Phù Cô, sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ.

 

________________

 

[Đọc thêm] Câu Mang (句 芒): còn gọi là Mộc thần, Mộc đế, một vị thần trong thần thoại dân gian Trung Quốc cổ đại, thần cai quản mùa xuân và sự đâm chồi nảy lộc của cây cối, phụ tá cho Thiên đế phương Đông Phục Hy. Đó là một vị thần mặt người, mình chim. Thần mặc áo trắng, đi xe có hai con rồng kéo. Tục truyền rằng thần Câu Mang là con trai của vị Thiên đế phương Tây là Thiếu Hạo (Kim thiên thị), vốn có tên là Trọng, nhưng lại đi sang phương Đông giúp việc cho thiên đế phương Đông là Phục Hy.