Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 388: Không tiêu đề



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Tháng hai sông băng tan, tháng ba xuân về ấm áp.

 

Thành Phù Cô lúc này so với năm ngoái càng thêm sức sống.

 

Bóng người chen chúc, tiếng người huyên náo, trẻ con cười đùa ầm ĩ.

 

Hà Doãn dưới quyền cai trị của Thẩm Đường một mảnh vui vẻ phồn vinh, không ít thương nhân còn cố ý đi đường vòng đến đây làm ăn.

 

Không vì điều gì khác, chỉ vì trị an nơi này tốt, cho bọn họ cảm giác an toàn tuyệt đối. Bởi vì thổ phỉ hoành hành ngang ngược ở bên ngoài, ở Hà Doãn căn bản không có đất sống.

 

Nếu phát hiện nơi nào có dấu vết thổ phỉ hoạt động, báo cáo với quan phủ một tiếng, ngày hôm sau liền phái người san bằng hang ổ!

 

Người báo cáo còn có thể căn cứ vào số lượng thổ phỉ nhiều ít, quy mô lớn nhỏ mà nhận được phần thưởng hiện vật mức độ khác nhau.

 

Đương nhiên, nếu báo cáo giả, điều tra rõ ràng đúng là như vậy cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, ngăn chặn lạm dụng nhân lực hữu hạn.

 

Mặc dù như vậy, vẫn có kẻ cứng đầu không tin.

 

Không dám chặn đường cướp bóc liền đi ăn trộm vặt.

 

Đặc biệt nhắm vào thương nhân nói giọng vùng khác.

 

Kết quả——

 

"A a a a a ——"

 

"Đau đau đau ——"

 

Trên con phố dài của chợ, một thanh niên tướng mạo bình thường bị một bóng trắng siết chặt cổ tay. Người trước vì đau buông lỏng cổ tay, một túi tiền nặng trĩu rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

 

Biến cố bên này thu hút sự chú ý của người qua đường và tiểu thương.

 

"Bây giờ kêu đau thì có ích gì?" Người đến cười khẩy một tiếng, chế giễu nói, "Vừa rồi làm gì rồi?"

 

Thanh niên bị bắt đau đến mức mặt mày tái mét, trán nổi gân xanh, vừa tức giận vừa sợ hãi, há miệng mắng chửi.

 

"Ngươi biết ông đây là ai không? Đắc tội với ông đây, ngươi sẽ không có kết quả tốt. Biết điều thì mau thả ra! Ah ——"

 

Một phen uy h**p, không những không khiến người đến buông tay, ngược lại còn chịu thêm nhiều đau khổ: "Ngươi là ai?"

 

Thanh niên nói: "Tộc thúc của ông đây là người của quan phủ!"

 

Đám đông vây xem nghe vậy liền hít vào một hơi sâu.

 

Nhưng không phải vì thân phận của thanh niên, mà là vì lời nói của hắn —— Tên này không nhìn xem người bắt hắn là ai sao?

 

Ừm, do tay thanh niên bị khóa chặt sau lưng, không thể quay người lại, hắn thật sự không thấy.

 

Thanh niên cười khẩy, giơ chân đá vào bắp đùi hắn.

 

Người nọ loạng choạng ngã về phía trước, nằm sấp xuống đất.

 

Người nọ còn tưởng uy h**p của mình có hiệu quả, trong lòng hơi mừng thầm, đang định thừa dịp hỗn loạn chui vào đám đông, kết quả còn chưa kịp bò dậy đã bị người ta tóm hai bên như bắt gà con khiêng lên.

 

Thanh niên bắt hắn cúi xuống nhặt túi tiền trên mặt đất lên, đối với vị thương nhân hoang mang lại lo lắng đứng một bên, giọng nói dịu dàng hơn một chút: "Vật này tuy là tên trộm móc được từ trên người ngươi, nhưng theo quy định của quan phủ Hà Doãn, ngươi cũng phải đi theo một chuyến, đợi xác minh rõ ràng rồi mới trả lại cho ngươi. Sẽ không làm chậm trễ ngươi quá lâu."

 

Thương nhân liên tục gật đầu.

 

Ông ta bán hết hàng, trên đường vô tình va phải thanh niên kia, đợi đến khi ông ta phản ứng lại thì túi tiền nặng trĩu trong lòng đã biến mất, trong lòng lạnh đi một nửa, hai chân mềm nhũn, nhất thời nảy sinh vô số suy nghĩ hỗn độn lại tuyệt vọng. Trong này không chỉ bao gồm tiền ông ta kiếm được chuyến này, còn bao gồm cả vốn liếng cả nhà già trẻ lớn bé gom góp lại.

 

Nếu để tên trộm chạy thoát, người nhà già trẻ lớn bé của ông ta biết sống sao đây?

 

"Cảm ơn... cảm ơn..."

 

Thương nhân không dám rời mắt khỏi túi tiền dù chỉ một chút.

 

Nói chuyện lắp bắp, không rõ ràng.

 

Ngẩng đầu lên, lại thấy thanh niên khá anh tuấn, một thân áo trắng, bên hông đeo song kiếm. Ngũ quan thanh tú, mày mắt tinh xảo, giống như thiếu nữ xinh đẹp, thoạt nhìn rất dễ bị hiểu lầm là nữ giới —— có điều, cô gái nào lại có dáng người cao ráo như vậy?

 

Thương nhân nhìn đối phương phải ngẩng đầu, còn thanh niên chỉ liếc mắt nhìn tên trộm bị bắt, thản nhiên lên tiếng: "Đem đi! Quay về cho hắn nhận xem, ai là tộc thúc của hắn!"

 

Chủ công nhà mình ghét nhất là ỷ thế h**p người.

 

Nếu thật sự có thân thích của quan lại trong quan thự, dựa vào thân phận này hoành hành thôn quê, sẽ bị phạt nặng! Nếu là giả, số tiền tên trộm này ăn cắp lại không nhỏ, e là phải ngồi lao tù một hai năm.

 

Thanh niên vung tay lên, dẫn người rời đi.

 

Cho đến khi rời đi, những lời bàn tán xôn xao mới nổi lên.

 

Một người nói giọng vùng khác hỏi: "Đây là ai?"

 

Người địa phương đáp: "Vị này là hộ vệ tặc tào dưới trướng Thẩm quân."

 

Nói đơn giản, người ta là quan lại tại chức.

 

Tên tiểu tặc này cũng không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo, trộm cắp giữa đường bị bắt tại trận không nói, còn la lối om sòm nói tộc thúc mình là quan lại trong quan thự. Chưa kể chuyện này có thể là hắn bịa đặt, nếu là thật, vị tộc thúc này chỉ sợ sắp gặp xui xẻo.

 

Người xứ khác kinh ngạc: "Trẻ vậy sao?"

 

Thật ra hắn muốn hỏi sao thanh niên này lại gầy yếu như vậy.

 

Đúng vậy, gầy yếu.

 

Vóc dáng thanh niên kỳ thực không tính là mảnh khảnh, nhưng so với những người thô kệch, lùn mập hay hung thần ác sát kia, vị này lại có vẻ quá mức thư sinh, mỏng manh. Không giống người chuyên trách hộ vệ, tuần tra bắt trộm, ngược lại giống một vị chủ bộ nào đó.

 

Hơn nữa, còn trông rất đẹp mắt.

 

Trông nho nhã, xinh đẹp như nữ lang.

 

Người địa phương cười nói: "Người ta trẻ tuổi tài cao, cái từ đó gọi là gì nhỉ, cái gì 'là có'..."

 

"Là 'Trẻ tuổi là có'!"

 

"Đúng đúng đúng, trẻ tuổi là có! Người ta trẻ tuổi tài cao, mấy vị đại nương tử, nàng dâu nhỏ ở mấy con phố gần đây, ai mà không thèm muốn?"

 

Buôn bán ở khu chợ này, thấy thanh niên dẫn người tuần tra trực ban cũng an tâm, đám tiểu tặc nào dám ló mặt.

 

Tên tiểu tặc hôm nay, vừa nhìn là biết tay mơ.

 

Gặp người khác tuần tra còn có thể chạy trốn được một lúc, nhưng gặp phải vị này, thật đúng là tự tìm đường chết!

 

Vị Tặc tào họ Bạch này chính là "thần thám" trong lòng bách tính Phù Cô! Phù Cô một năm có hơn trăm vụ trộm cắp, đừng nói loại tiểu tặc trộm cắp giữa đường này, dù là lén lút lấy trộm trứng gà mái già đẻ ở sân sau nhà bà lão, cũng có thể bị tóm ra.

 

Lúc này, nhân vật trung tâm của câu chuyện đang lạnh mặt.

 

"Họ gì tên gì?"

 

Tên tiểu tặc kia đã bị dọa vỡ mật.

 

Hai chân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.

 

Hắn là từ quận huyện khác lưu lạc đến đây, dựa vào kỹ năng trộm cắp tinh xảo để kiếm sống, chuyên nhắm vào những tiểu thương gia gia cảnh không giàu có, không thuê nổi hộ vệ. Mỗi lần trót lọt đều có thể ăn chơi đàn đúm một phen, tiêu hết lại tiếp tục trộm cắp.

 

Nghe nói Hà Doãn khá giàu có nên đến đây.

 

Ai ngờ phi vụ đầu tiên đã đá phải tấm sắt.

 

Hắn vốn định cắn răng không chịu khai, nhưng thanh niên chỉ lạnh lùng nhìn hắn, dường như có khí thế vô hình áp bức khiến hắn không thở nổi, phòng tuyến tâm lý lập tức sụp đổ. Đợi hắn hoàn hồn, mồ hôi vã ra như tắm, mồ hôi lạnh dính nhớp làm ướt cả áo trong.

 

Khai hết, khai toàn bộ.

 

Không nằm ngoài dự đoán, phải ngồi lao ngục.

 

Kiểm tra đồ đạc trong túi tiền, thương gia cũng thuận lợi lấy lại tiền của mình, cảm xúc kích động lộ rõ trên mặt.

 

Sau đó——

 

Sau đó thì không còn gì nữa. Thành Phù Cô và các huyện trấn lân cận, cả năm vậy mà chỉ có hơn trăm vụ án, Bạch Tố cả ngày rảnh rỗi đến mức gãi chân. Ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục tuần tra kiểm soát, cô lau chùi song kiếm, đi thẳng đến doanh trại ngoài thành.

 

Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng hô hào sôi nổi.

 

Đúng là mấy người Cộng Thúc Võ đang luyện binh.

 

"Thiếu Huyền, đến vừa lúc lắm." Cộng Thúc Võ đang vò đầu, thấy Bạch Tố vội vã vẫy tay, "Có việc cho cậu."

 

Bạch Tố hỏi: "Đô úy, có việc gì?"

 

Kỳ thực vấn đề cũng không lớn.

 

Sắp đến xuân canh, thứ dân Hà Doãn cũng bắt đầu công việc chuẩn bị trước xuân canh, bên quân doanh cũng phải phái người ra ngoài kiểm tra kênh mương, tình trạng hồ chứa đào năm ngoái, rồi xem đường sông đào từ sông Miểu có thông hay không.

 

Hà Doãn đã chuẩn bị đầy đủ hạt giống lúa mì, đồng thời phân chia khu vực tưới tiêu thuận lợi để trồng lúa mì, chiếm ba phần mười ruộng đất Hà Doãn.

 

Việc sử dụng nước trở thành vấn đề trọng yếu hàng đầu, nếu lượng nước không đủ hoặc hệ thống thoát nước bị tắc nghẽn, dẫn đến mùa thu lúa mì thất bát, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

 

Việc này đáng lẽ nên giao cho tay lão luyện Triệu Phụng kia.

 

Nhưng hôm nay hắn lại biệt tích vô tung.

 

Cộng Thúc Võ đành phải túm lấy Bạch Tố.

 

Bạch Tố nói: "Vâng"

 

Nhiệm vụ này tuy nhàm chán nhưng dù sao cũng không rảnh rỗi.

 

Trên đường trở về, tình cờ gặp một nhóm người, hai bóng lưng dẫn đầu vô cùng quen thuộc, Bạch Tố nheo mắt nhìn kỹ, vung tay lên, gọi về phía đó: "Đằng ấy có phải Lệnh Đức không?"

 

Một trong số họ quay đầu lại.

 

Quả nhiên là Lâm Phong, thân hình đã cao lớn hơn trước rất nhiều.

 

Lâm Phong lúc này cũng ăn mặc như một chàng trai du hiệp, bên hông đeo kiếm, không tỉa tót lông mày, suốt ngày rong ruổi bên ngoài phơi nắng phơi gió, trông không còn giống một tiểu thư khuê các nữa.

 

Cô cưỡi ngựa tiến lên: "Thiếu Huyền huynh, sao huynh lại ở đây?"

 

Bên cạnh Lâm Phong chính là Ngu Tử.

 

Bạch Tố: "Bận việc công, cậu mới về à?"

 

Lâm Phong đáp: "Mới về chưa được một khắc."

 

Vì tình cờ gặp nhau, mấy người liền cùng nhau đi.

 

So với Bạch Tố, Lâm Phong nhỏ hơn nhiều, chỉ thấp hơn cô ấy nửa cái đầu, lại không hề nhìn ra đây mới là thiếu nữ mười một tuổi, mà giống như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

 

Từ khi theo học kiếm thuật với thầy Chử Diệu, nhờ Bạch Tố rèn cho một thanh kiếm riêng, cô liền dám dẫn người chạy khắp nơi. Giờ còn mang theo cả Ngu Tử nữa.

 

Thật đúng là nghé con không sợ cọp.

 

Chạy thì chạy, nhưng không phải chạy loạn.

 

Chủ công nhà bọn họ là một người cuồng công việc đến mức ngay cả bản thân cũng không tha, làm sao có thể bỏ qua Lâm Phong, để mặc cô rong chơi bên ngoài? Lâm Phong ra ngoài vì có nhiệm vụ, đi thị sát tình hình ruộng đồng các nơi, cũng có ích cho việc tu luyện của cô.

 

Cuối cùng còn phải kịp về trước khi xuân canh.

 

"Chuyến này có thu hoạch gì không?"

 

Bạch Tố thuận miệng hỏi.

 

Lâm Phong đáp: "Có thì có, nhưng mà..."

 

Cô cười tinh quái, không nói thêm gì nữa.

 

Bạch Tố hiểu rõ: "Chỉ chủ công mới được nghe sao?"

 

Lâm Phong: "Phải nói với chủ công đầu tiên, giờ nói ra thì hết thú vị rồi."

 

Bạch Tố nhìn sang Ngu Tử.

 

Cố gắng moi móc được chút gì đó từ phía Ngu Tử.

 

Ngu Tử lại lắc đầu nguầy nguậy, cưỡi ngựa lách sang một bên, giả vờ cầu xin: "Thiếu Huyền huynh đừng làm khó ta, nếu ta nói ra, sợ là Lệnh Đức sẽ cắt đứt quan hệ với ta..."

 

"Nghiêm trọng vậy sao?" Bạch Tố không tin.

 

Lâm Phong cười không nói, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

 

Bạch Tố càng thêm tò mò, càng muốn làm rõ. Sự tò mò thôi thúc cô ấy mặt dày mày dạn bám theo, nghe Lâm Phong và Ngu Tử báo cáo công việc với chủ công, nội dung khô khan dài dòng, may mà cô ấy nhiều kiên nhẫn, chịu đựng được.

 

Thẩm Đường nhìn Lâm Phong duyên dáng yêu kiều...

 

À không, tuấn tú mảnh khảnh , có chút cảm giác hài lòng như "con gái mới lớn nhà ta", lại nghe Lâm Phong nói có điều bất ngờ, bèn theo cô nàng đến một bãi đất trống trong quan thự —— bãi đất trống này được đặc biệt khai hoang để trồng rau.

 

Thẩm Đường không thích trồng hoa cỏ, không có kiên nhẫn chăm sóc, liền sai người nhổ hết, chuẩn bị tận dụng.

 

Đang chuẩn bị biểu diễn cái gì thế?

 

Thẩm Đường đoán.

 

Chỉ thấy Lâm Phong lấy ra mười mấy hạt lúa mì căng mẩy từ trong túi bên hông, tùy ý rải xuống bãi đất trống. Gương mặt thiếu nữ tập trung, ánh mắt trong sáng thành kính. Thiên phú của Lâm Phong khá xuất chúng, quả không hổ là người sở hữu văn tâm Nhị phẩm thượng trung, tu luyện cũng thuận buồm xuôi gió, lại thêm người thầy Chử Diệu tận tâm chỉ dạy từng li từng tí, gần như không đi đường vòng nào.

 

Cô nàng thành thạo điều động văn khí màu hồng nhạt.

 

Cho đến khi văn khí trong tay cô nàng hội tụ thành màu hồng đào.

 

Lúc này, sắc mặt hồng hào của cô nàng hơi tái đi.

 

Thẩm Đường chăm chú nhìn.

 

Lâm Phong cảm thấy thời cơ đã đến, mở lời: "Mâu, Chu triều gọi lúa mì là Lâm. Lúa mì có nhiều loại, tiểu mạch gọi là Lai, là lúa mì mọc cao; đại mạch gọi là Mâu, cũng gọi là Quáng. Đều gieo trồng cùng lúc, hình dáng hoa tương tự, công dụng xay bột giống nhau, nên đều được gọi là lúa mì."

 

Mấy người Thẩm Đường nhìn không chớp mắt.

 

Nhưng lại không thấy gì thay đổi.

 

Chỉ có Ngu Tử từng chứng kiến nên đã chuẩn bị tâm lý.

 

Màn hay thật sự còn ở phía sau.

 

Quả nhiên——

 

Lâm Phong lại ngâm nga: "Gió nam đêm đến nổi lên..."

 

Văn khí trong tay cô nàng tản ra, hóa thành một luồng "gió" hồng nhạt, nhẹ nhàng thổi qua hạt giống lúa mì trên khoảng đất trống. Những hạt giống lúa mì vốn còn màu vàng cam chỉ trong hai ba nhịp thở đã nảy mầm, lộ ra sắc xanh, sau đó càng như được tua nhanh, nhanh chóng vươn cao...

 

Mười hai bụi mạ, trong đó ba bụi mọc được một nửa thì không động đậy nữa, số còn lại tiếp tục vươn lên.

 

Cho đến khi Lâm Phong ngâm nga xong câu "Lúa vàng chín phủ khắp trên ruộng gò".

 

_Quan ngải mạch (Xem gặt lúa), Bạch Cư Dị

 

Chín bụi lúa mì còn lại trĩu nặng bông lúa.

 

Lâm Phong thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, hái bông lúa, hai tay dâng lên trước mặt Thẩm Đường, đôi mắt sáng long lanh như đang mong đợi điều gì đó.

 

Thẩm Đường lúc này mới hoàn hồn, nhìn rõ vẻ mong đợi trên mặt Lâm Phong. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào, nhận lấy bông lúa.

 

Nói: "Tốt! Rất tốt! Cực kỳ tốt!"

 

Cảm giác cầm bông lúa trên tay không khác gì lúa mì thật.

 

Những hạt lúa căng mẩy, tuy không bằng lúa mì trồng trên ruộng tốt, nhưng cũng là thật, lại gần ngửi còn có mùi thơm của lúa mì.

 

Quan trọng nhất là, thứ này vừa mới ngay trước mắt cô, chỉ trong vài nhịp thở đã được trồng ra!

 

Lâm Phong kìm nén sự kích động, không hề bình tĩnh như vẻ ngoài: "Được chia sẻ gánh nặng cho chủ công, là điều may mắn của Phong!"

 

Mấy ngày trước, như thường lệ sau khi bận rộn xong, cô bắt đầu tu luyện, đắm chìm tâm thần vào "Văn Cung" chỉ có một nền móng đơn sơ, chuyên tâm lĩnh hội "Tề Dân Yếu Thuật" đã đọc đi đọc lại hàng ngàn lần trong lòng, dẫn dắt linh khí thiên địa, tụ lại ở đan phủ.

 

Quá trình này cô đã lặp lại vô số lần, từ lâu đã thành thạo, có điều, đến ngày hôm tỉnh dậy sau khi tu luyện, cô lại phát hiện bên cạnh chiếu có thêm mấy bụi mạ khô héo. Ban đầu tưởng là do gió thổi đến, kiểm tra cửa sổ nơi ở, đều đóng chặt.

 

Ngu Tử ở cùng phòng với cô đêm đó cũng không tiểu đêm.

 

Mấy bụi mạ này từ đâu ra?

 

Sau đó, cô phát hiện một nắm hạt giống lúa mì thứ dân tặng cô trong túi đeo bên hông đã nảy mầm mức độ khác nhau! Chẳng qua hạt giống lúa mì sau khi nảy mầm cũng khô héo giống như mạ, dần dần mất đi sức sống, dùng ngón tay bóp mạnh hóa thành một nhúm bã.

 

Lúc này, cô phát hiện trong bã có văn khí còn sót lại của mình.

 

Một ý nghĩ táo bạo bắt đầu nảy sinh.

 

Lâm Phong làm thử vài lần.

 

Hủy hoại cả một túi hạt giống lúa mì, tiêu hao hết văn khí trong đan phủ, mới miễn cưỡng sinh ra được một bông lúa mì, lại còn là loại hạt lép xẹp, suy dinh dưỡng. Thế nhưng, chừng ấy cũng đủ khiến cô mừng rỡ như điên, kích động không kìm nén nổi, ôm chầm lấy Ngu Tử một cái thật chặt.

 

Ngu Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

Nhìn thấy bông lúa mì vàng óng trên tay cô, lại được nghe kể về lai lịch của nó, cô ấy há hốc mồm kinh ngạc.

 

【Cái... cái này là thật sao?】

 

Lẽ ra cô ấy không nên ngạc nhiên đến vậy, suy cho cùng, chủ công nhà mình biến rượu biến bánh biến cả quả mơ xanh ra đều là chuyện thường.

 

Cô ấy nên quen rồi mới phải.

 

Nhưng mà, đây đâu phải chủ công!

 

Đây là Lâm Phong!

 

Lâm Phong chỉ trong vài nhịp thở đã có thể thôi thúc lúa mì sinh trưởng!

 

Lúa mì này có thể nấu thành cơm, có thể ăn được!

 

Hai người bọn họ còn bóc vỏ bông lúa mì đó rồi nấu lên.

 

Cháo loãng đến mức có thể nhìn thấy rõ từng hạt lúa mì, nhưng cả hai cũng chẳng chê, cùng nhau ăn ngon lành một bữa.

 

Bọn họ cam đoan rằng hương vị của lúa mì này chẳng khác gì lúa mì trồng ra... Ờ, cũng có thể là do nước quá nhiều nên ăn không ra vị.

 

Thẩm Đường ổn định lại tinh thần.

 

Cô sai người ở phòng bếp xử lý mấy bông lúa mì này.

 

Nấu cháo!

 

Tất cả thuộc hạ tâm phúc, mỗi người một phần!

 

Để cho bọn họ thấy, tiểu cô nương này lợi hại đến nhường nào!