Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 384: Thêm một năm nữa



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Lôi kéo người của Triệu thị Tốn Nam ư?

 

Địch Hoan dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ đằng sau câu nói này.

 

Anh ta nói: "Trước đây ta từng nghĩ để đệ kết duyên cùng tam nương Triệu thị, cô ấy ái mộ đệ, tính tình của đệ cũng sẽ không phụ lòng người ta, xem như lưỡng toàn kỳ mỹ. Nhưng trải qua chuyện của A Tĩnh mới biết có vài chuyện không thể cưỡng cầu... So với trợ giúp của Triệu thị Tốn Nam, A Nhạc, huynh càng mong đệ có thể đạt được ý nguyện."

 

"Đời người ngắn ngủi, đừng để lại tiếc nuối."

 

Địch Nhạc cau mày trầm tư.

 

Không lập tức đưa ra đáp án.

 

Nhưng hiện tại quả thực cần một đồng minh mạnh mẽ.

 

Cậu ruột của tiên quốc chủ đã giao ra binh quyền, nhưng binh lính dưới trướng hắn đủ loại xuất thân, đủ loại phe phái, đủ loại lập trường, có thể nói là long xà lẫn lộn. Trước kia mượn danh nghĩa cậu ruột quốc chủ, lại thêm một nhóm thân tín mới miễn cưỡng khống chế được bọn họ.

 

Giờ đây, người nắm giữ quốc tỷ đã đổi, tương đương với việc phá vỡ cân bằng, mất đi thứ áp chế cốt lõi của đám binh lính này.

 

Bọn họ rục rịch từng tên một, không hề phối hợp.

 

Một chút bất cẩn, còn có thể cấu kết làm loạn, phản lại a huynh... Tuy rằng khả năng thành công không lớn, nhưng cũng sẽ khiến cục diện thêm hỗn loạn, đây không phải điều Địch Nhạc muốn thấy.

 

Mấy ngày nay, cậu ta cài cắm đề bạt một nhóm thân tín bộ khúc của mình, tuy rằng vị trí không rõ ràng, nhưng chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là có thể nắm được tình báo trực tiếp. Lại mượn danh nghĩa cậu ruột tiên quốc chủ, phá vỡ cơ cấu ban đầu, khiến bọn họ không thể liên kết với nhau.

 

Nhưng đây không phải kế lâu dài, vẫn chưa đủ.

 

Sự yên bình hiện tại chung quy chỉ là giả dối.

 

Rất dễ bị ngoại lực hoặc nội bộ phá vỡ.

 

A huynh còn phải phân tâm ứng phó với đám lão hồ ly kia —— những lão hồ ly này quan tâm nhất không phải quốc chủ là ai hay họ gì, mà là lợi ích của bản thân, đều muốn nhân lúc thế lực của Địch Hoan chưa vững cắn xé một miếng thịt béo bở.

 

Địch Nhạc nhìn trong mắt, nóng ruột trong lòng.

 

"A Nhạc, đệ thật sự muốn cưới tam nương Triệu thị sao?"

 

Địch Nhạc không cần suy nghĩ nhiều.

 

Ánh mắt kiên định nói: "Vâng, đệ muốn."

 

Tuy rằng không phải xuất phát từ tình yêu mà là cân nhắc thiệt hơn, nhưng —— tình cảm hai chiều chưa chắc đã viên mãn, mà tình cảm đơn phương cũng chưa chắc đã đáng tiếc. Địch Nhạc dừng một chút, nói: "Hay là... trước tiên hỏi ý nàng ấy? Nếu nàng ấy không muốn..."

 

Cậu ta nói: "Vậy thì làm phiền huynh tìm người khác."

 

Địch Hoan im lặng một lát, vỗ nhẹ lên vai đường đệ.

 

Khẽ thở dài: "Được."

 

Trước khi rời đi, Địch Nhạc không quên dặn dò Địch Hoan cố gắng ít dùng văn tâm của anh ta, mặc dù a huynh không nói rõ văn tâm sau khi viên mãn sẽ tạo gánh nặng cho anh ta bao nhiêu, nhưng nhìn vào lần đầu tiên xuất hiện đã thành công vang dội, có thể thấy cái giá không nhỏ.

 

Địch Hoan cười nói: "Ừ, ta sẽ có chừng mực."

 

Đối với Địch Hoan, hiệu quả của văn tâm này chỉ có thể dùng hai chữ "Gân gà" để hình dung, ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc.

 

Nếu quá mức ỷ lại, e là chết như thế nào cũng không biết.

 

Đúng vậy, nó có thể gài vào cho người ta một đoạn ký ức chân thật, cho dù người trong cuộc biết có vấn đề cũng rất khó tránh khỏi, nếu vì thế mà cho rằng Đạo văn sĩ là vô địch... vậy thì quá ngây thơ rồi, bởi vì giao tranh thực sự vẫn nằm ngoài Đạo văn sĩ.

 

Lấy ví dụ về người cậu ruột của vị tiên quốc chủ kia.

 

Giả sử Địch Hoan thiết lập thân phận giả cho mình không phải là "vị quốc chủ chân chính thất lạc bên ngoài", mà là tâm phúc/con ruột của cậu ruột tiên quốc chủ, liệu có thể thuyết phục đối phương xuất binh bức cung?

 

Không thể nào, bởi vì lợi ích thân phận sau mang lại kém xa thân phận trước, cũng không đáng để đối phương mạo hiểm tru di cửu tộc để đánh cược một phen phú quý tột bậc... Nói là Đạo văn sĩ khiến đối phương phản bội, bị Địch Hoan lợi dụng, chi bằng nói là lợi ích Địch Hoan vẽ ra đã đánh trúng lòng tham không đáy trong lòng đối phương, thế nên mới hợp tác ăn ý thế này...

 

Lại lấy một ví dụ khác, giả sử Địch Hoan đối phó với người như Kỳ Thiện, mô phỏng cho mình một thân phận người thân, sau đó xúi giục Kỳ Thiện giết Thẩm Đường, vậy thì thứ anh ta đợi được không phải là sự hợp tác chân thành của Kỳ Thiện, mà là đao phủ của đối phương.

 

Độ khó thực sự của Đạo văn sĩ này nằm ở chỗ, nó cần phải nắm bắt chính xác điểm yếu nhân tính của đối thủ —— người coi trọng gia đình thì phải bắt đầu từ gia đình; người coi trọng vật chất thì phải bắt đầu từ lợi ích; người coi trọng hư danh thì phải bắt đầu từ danh tiếng...

 

Còn có một loại người đặc biệt nhất.

 

Đó là những người coi đạo nghĩa bản tâm như thần thánh mà thờ phụng, loại người này thường rất khó tiếp cận, hết sức nan giải...

 

Tình hình nước Thân biến đổi khôn lường.

 

Ngay cả Triệu tam nương sống trong khuê các cũng bị ảnh hưởng.

 

Nghe nói chàng thiếu niên nàng thích nhiều năm sắp kết duyên với Thục cơ, nàng buồn bã liên tục mấy ngày, thân thể vốn đã gầy yếu càng thêm tiều tụy. Cha mẹ, huynh đệ tỷ muội khuyên hết lời, người đệ đệ còn nhỏ tuổi còn cố ý làm trò chọc nàng cười.

 

Triệu tam nương cũng không thật sự vui vẻ.

 

Nàng không phải là không biết vấn đề nghiêm trọng.

 

Đại danh của vị Thục cơ kia trong giới khuê các cũng rất nổi tiếng, ai mà ả ta để mắt tới, bất kể đối phương đã kết hôn hay chưa kết hôn hay đã đính hôn, đều dùng đủ mọi thủ đoạn cướp về tay.

 

Ả ta có thể mơ tưởng đến đàn ông đã có vợ, nhưng không cho phép người khác nhớ nhung đến đàn ông của mình, sơ sẩy sẽ rước họa sát thân.

 

Nếu không phải Thục cơ quá tàn bạo bất nhân, trên tay dính máu người dân vô tội, phá hoại nhân duyên của người khác, đến mức khiến trời đất oán hận... thì Triệu tam nương còn có chút ghen tị với đối phương —— cô gái có thể sống tùy hứng như vậy cũng coi như hiếm có.

 

Đương nhiên, chẳng qua ghen tị với sự tự do của đối phương chứ không phải cách làm của đối phương, nhưng nghĩ lại, sự tự do như vậy của Thục cơ cũng là do huynh trưởng quốc chủ ban cho ả ta, là vì huyết thống chứ không phải do bản thân Thục cơ, lại cảm thấy có chút tiếc nuối...

 

Trở lại vấn đề chính.

 

Một khi Địch Nhạc thành hôn với Thục cơ, lại bị Thục cơ nhỏ nhen biết được mình từng cầu hôn Địch Nhạc, cho dù có gia đình che chở cũng sẽ bị gây khó dễ, còn liên lụy đến gia đình.

 

Nghĩ đến những điều này, Triệu tam nương lại buồn bã.

 

Người mình yêu thích nhiều năm đâu phải nói buông là buông được, cảm giác đó còn đắng hơn cả bát thuốc tỳ nữ bưng tới.

 

Nàng nhắm mắt, uống cạn một hơi. Ngày Địch Nhạc thành hôn, nàng trằn trọc đến tận khuya mới mệt mỏi thiếp đi.

 

Mãi đến khi mặt trời lên cao ba sào nàng mới uể oải tỉnh dậy.

 

Tin tức ập đến liên tiếp khiến nàng ngỡ ngàng.

 

Hôn sự của Địch Nhạc và Thục cơ tan vỡ, Thục cơ chết rồi, quốc chủ cũng chết rồi, đều do a huynh của Địch Nhạc là Địch Hoan làm...

 

Khi mẹ nói cho nàng biết, bà còn không khỏi hâm mộ nói: "Địch Duyệt Văn này thật là có tình có nghĩa."

 

Người sáng suốt đều nhìn ra, dù Địch Hoan có dã tâm cũng không đến mức muốn lật đổ vương triều, phần nhiều vẫn là ý định phò tá vương triều, sửa sang lại mọi việc. Ai ngờ Thục cơ lại giết vị hôn thê của Địch Hoan, Địch Hoan liền trực tiếp ra tay.

 

Giận dữ vì hồng nhan.

 

Chẳng phải còn lãng mạn cảm động hơn cả thoại bản phường thị sao?

 

Triệu tam nương lại lơ đãng nghĩ, hôn sự của Địch Nhạc không thành, chẳng phải có nghĩa là mình vẫn còn cơ hội sao?

 

Mẹ nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của nàng.

 

Nói: 【 Không được làm chuyện dại dột. 】

 

Triệu tam nương nói: 【 Con gái chỉ nghĩ vậy thôi... 】

 

Là nữ nhi khuê các, cầu xin cha mẹ chủ động đến Địch thị nói chuyện cưới xin, đã là chuyện vượt khuôn phép nhất nàng làm trong đời này. Nào còn dũng khí để làm lại lần nữa? Địch thị hiện tại đang ở trong vòng xoáy, Địch Nhạc chắc cũng không có tâm trạng bàn chuyện cưới xin.

 

Mẹ nàng cười nói: 【 Con cứ yên tâm chờ đợi. 】

 

Triệu tam nương: 【 Chờ? 】

 

【 Chờ Địch thị đến cầu hôn. Cha con đã nói với mẹ, Địch Duyệt Văn giết vua trước điện, lúc đó hắn ra tay dứt khoát gọn gàng, nhưng cục diện rối ren để lại cũng phải do hắn giải quyết. Địch thị người không đủ, cũng không thể khống chế được tình hình này, dĩ nhiên phải tìm kiếm đồng minh. Còn đồng minh nào đáng tin cậy hơn thông gia? Không nói đến Địch Nhạc, những nam nhi chưa cưới khác của Địch thị, con cứ việc chọn. 】

 

Triệu tam nương khẽ động lòng.

 

Hơi xấu hổ vì bản thân nảy sinh ý nghĩ thừa nước đục thả câu, nhưng lại có chút mong đợi —— Địch Nhạc thật sự sẽ đến cầu hôn sao?

 

Nàng ở trong tiểu viện của mình chăm sóc hoa cỏ, thỉnh thoảng cho cá trong ao ăn, thời gian lại trôi qua chậm chạp dày vò.

 

Không bao lâu, Địch Nhạc thật sự đến.

 

Nhưng không phải tìm cha mẹ nàng cầu hôn.

 

Mà là gặp nàng.

 

Triệu tam nương vừa hồi hộp vừa lo lắng.

 

Cách một tấm bình phong, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người phía đối diện, đó là một thiếu niên đã trưởng thành.

 

Người hầu đều chờ ở bên ngoài.

 

Địch Nhạc âm thầm hít sâu một hơi, xoa dịu căng thẳng không rõ nguyên do.

 

"Triệu tam nương tử..." Địch Nhạc không tiện gọi tiểu danh của đối phương, hơi do dự hỏi, "Nghe nói... nàng thích ta?"

 

Triệu tam nương: "..."

 

Mặt đỏ bừng rồi lại trắng bệch, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.

 

Nhưng vẫn cố chịu đựng lúng túng, ngượng ngùng nói: "Vâng."

 

Mặc dù đã biết câu trả lời, nhưng nghe đối phương tự mình thừa nhận vẫn khá mới lạ, Địch Nhạc chỉ nhớ hồi nhỏ đắc tội đối phương, bị cha đánh một trận nhớ đời. Hoàn toàn không ngờ đối phương lại thích mình, cậu ta nào có nghĩ đến chuyện này?

 

"Vậy nếu ta muốn cưới nàng, nàng có đồng ý không?"

 

Mặt Triệu tam nương không còn trắng bệch nữa, chỉ còn đỏ ửng.

 

Đỏ đến mức như muốn nhỏ máu.

 

"Chuyện hôn nhân... nên, nên do cha mẹ suy xét..."

 

Địch Nhạc không hiểu: "... Hở?"

 

Chẳng phải đã đến cửa nói chuyện cưới xin rồi sao? Cha mẹ Triệu tam nương hẳn là đã đồng ý, tại sao còn phải suy nghĩ lại?

 

Nghĩ lại, tuy cậu ta và Thục cơ không phải vợ chồng thực sự, nhưng nghi lễ đều đầy đủ, Triệu gia quả thực sẽ ghét bỏ người kết hôn lần hai.

 

Địch Nhạc gãi gãi mặt, người đàn ông góa vợ ngay trong ngày cưới, nghe không giống một người chồng tốt.

 

Thấy Địch Nhạc hồi lâu không đáp, Triệu tam nương áy náy trong lòng, không biết mình nói sai câu nào, liền nghe cậu ta nói: "Danh tiếng góa vợ cưới lần hai quả thực không hay... Haiz, mạo muội quấy rầy..."

 

Nói xong, trong lúc Triệu tam nương đang ngẩn người, cậu ta hành lễ cáo từ, đứng dậy đi đến cửa thì bị một thiếu nữ xinh đẹp vươn người ra ngăn lại, đối phương bực bội nói: "Địch Tiếu Phương, chàng đi đâu?"

 

Địch Nhạc: "..."

 

Tỳ nữ thân cận canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền thò đầu vào, Triệu tam nương đỏ bừng mặt, vội vàng nấp sau tấm bình phong.

 

"Ai ghét bỏ chàng chứ?"

 

Địch Nhạc: "..."

 

Thì ra không phải ghét bỏ à, phù.

 

Nhưng có vài lời thật lòng vẫn phải nói ra.

 

Địch Nhạc muốn cưới Triệu tam nương, mục đích lớn nhất vẫn là mượn sức mạnh của Triệu thị, nhưng sau khi thành thân, chắc chắn cậu ta sẽ không phụ bạc Triệu tam nương, cũng sẽ không làm ra hành động bội tín bạc nghĩa, một khi đắc thế liền ruồng bỏ vợ như vậy, nguyện lấy võ đảm thề.

 

Triệu tam nương nghe xong vừa tức vừa buồn cười.

 

Thật là một khúc gỗ!

 

Thuở nhỏ hái trộm bông hoa nàng yêu thích nhất, câu trộm con cá nàng thích nhất, vì khoe khoang đấm gãy cây nàng trồng dịp sinh thần... Lớn lên càng giỏi giang, những lời này cũng nói thẳng thừng ra như vậy.

 

Khiến nàng giống như Thục cơ, ép chàng cưới mình.

 

Nói như thể nàng thèm muốn Địch Tiếu Phương lắm vậy!

 

Triệu tam nương không trả lời, nói hai ba câu liền lấy cớ thân thể không khỏe, tức giận trở về phòng giận dỗi.

 

Đợi cơn giận nguôi ngoai, nàng càng thêm hối hận.

 

Thôi được rồi, nàng rất thèm muốn.

 

Tuổi này của nàng, nếu không phải vì Địch Tiếu Phương thì cũng đã sớm bàn chuyện cưới gả rồi. Bạn bè thân thiết sau khi kết hôn sống như thế nào, nàng đều nhìn thấy, không có ai sống hạnh phúc cả. Tốt hơn một chút thì chỉ là hòa thuận bề ngoài, còn không tốt thì u uất trong lòng.

 

Thà gả cho người mình thích, ngày tháng sau này sẽ không quá khó khăn. Nếu thật sự sống không tốt, cũng chỉ có thể trách bản thân mình mắt nhìn kém. Hơn nữa, nàng đã có được thân thể của Địch Tiếu Phương rồi, còn sợ không nắm bắt được trái tim của hắn sao?

 

Nghiến răng nghiến lợi, hôn sự này nàng đồng ý.

 

Hai thiếu nam thiếu nữ tưởng rằng hôn sự do bọn họ làm chủ, thực tế vẫn nằm trong tay trưởng bối của bọn họ.

 

Địch Hoan đang rất cần trợ lực, chẳng lẽ Triệu thị lại không h*m m**n lợi ích? Địch Nhạc chưa bao giờ là đối tượng kết hôn tốt nhất, nếu không phải Địch Hoan bảo vệ vị hôn thê kia nhiều năm, kiên định không thay đổi, Triệu gia càng muốn gả con gái cho Địch Hoan.

 

Anh ta mới là chủ nhân thực sự của Địch thị.

 

Ngược lại, điều kiện của Địch Nhạc kém hơn rất nhiều.

 

Ý định này không thể để người ngoài biết, đặc biệt là Địch Hoan —— bởi vì Địch Hoan kiên trì để tang cho vợ một năm, một năm này tình thế còn chưa biết sẽ biến thành ra sao. Triệu gia muốn được yên tâm trọng dụng, cần một cuộc hôn nhân khiến anh ta hài lòng.

 

Trùng hợp hai đứa trẻ bằng lòng, không còn gì tốt hơn.

 

Một cuộc hôn nhân đến với nhau vì lợi ích, được khoác lên một lớp vỏ bọc tình yêu nam nữ giả tạo, cũng có thể coi là một cặp trời sinh. Có Triệu thị gia nhập, những con cáo già đang lăm le lập tức an phận.

 

Địch thị và Triệu thị, văn sĩ văn tâm xuất sắc không nhiều, nhưng võ giả võ đảm xuất sắc lại không ít.

 

Những lão già này không muốn thử xem nắm đấm của hai nhà rốt cuộc cứng đến mức nào, ngay cả cuộc nổi loạn phe phái trong quân doanh cũng bị trấn áp đẫm máu, máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi.

 

Tiếp theo, chính là lần lượt thu dọn những hào cường quân phiệt nhân cơ hội này gây chuyện!

 

Nước Thân ở Đông Nam đại lục biến động, tất nhiên không thể truyền đến tai Thẩm Đường ở Tây Bắc đại lục. Khác với Địch Hoan, Địch Nhạc phải vắt óc đấu trí với kẻ thù, không thể ăn Tết yên ổn, năm nay cô ăn Tết rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

 

Hà Doãn chuyên bán những con lợn thượng phẩm, rỉa thịt giới nhà giàu. Một con lợn thượng phẩm có giá bán gấp năm lần lợn thường, vậy mà vẫn cháy hàng, bán đến mức hết sạch, còn lan sang cả vùng lân cận.

 

Những người dân chăn nuôi lợn cũng nhờ đó phát tài.

 

Thậm chí có người dân còn quyết tâm mổ một con lợn béo, lấy phần thịt ngon nhất làm quà biếu Tết đến quan thự, khóc lóc cầu xin Thẩm Đường nhận cho bằng được. Nếu không có Thẩm quân, làm sao bọn họ có được ngày hôm nay? Thẩm Đường không khách sáo, nhận quà, lại tranh thủ tuyên truyền kiến thức chăn nuôi lợn khoa học bài bản, mong sao tư tưởng này thấm nhuần lòng người!

 

Trong quan thự, cô vui vẻ đếm tiền lẻ.

 

Đúng vậy, cô có tiền rồi!

 

"Ôi, vất vả làm việc một hai năm, cuối cùng cũng thấy tiền tiết kiệm rồi..." Một túi bạc vụn, mấy chục đồng xu. Thẩm Đường cẩn thận bỏ từng đồng vào túi, cất kỹ trong người.

 

Tuy rằng chuyện lưu dân thảo khấu khiến Hà Doãn chìm trong mây mù sợ hãi, nhưng người dân vẫn tin tưởng Thẩm quân của họ.

 

Càng gần Tết, không khí càng thêm náo nhiệt, thành Phù Cô còn xuất hiện không ít người lạ mặt nói giọng vùng khác.

 

Không cần nói cũng biết, những người này đều đến từ ba vùng phía nam.

 

Đến góp vui.

 

Khi lễ khai mạc Hội thao mừng xuân Phù Cô lần thứ hai bắt đầu, ánh sáng pháo hoa rực rỡ trên bầu trời soi sáng khuôn mặt của mỗi người. Bọn người Thẩm Đường khá khẩm hơn năm ngoái, sau lễ khai mạc còn dư lại không ít văn khí—— ừm, dù sao cũng có thêm Khương Thắng.

 

"Năm mới bình an!"

 

"Chủ công, năm mới bình an!"

 

Khách du xuân trên đường qua lại tấp nập.

 

So với năm ngoái, người đông hơn, không khí cũng náo nhiệt, vui vẻ hơn.

 

"Mọi người cùng vui, đừng câu nệ, haha ——"

 

Gặp ai quen biết, Thẩm Đường cũng nhiệt tình chào hỏi chúc Tết, bất kể già trẻ, đều đối xử như nhau.

 

Trên đường gặp Khương Thắng đang tò mò nhìn ngó mọi thứ, cô móc từ trong người ra một xâu đồng xu chỉ đỏ.

 

"Nào, lì xì của ông đây!"

 

Khương Thắng: "..."

 

Một chủ công tốt, phải là bậc thầy cân bằng!