Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 382: Drama nước Thân



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Lời vừa dứt, linh đường im bặt.

 

Sứ giả dĩ nhiên nghe ra ý tứ bất thiện trong lời nói của Địch Hoan.

 

Cái gọi là "đồ vật" chính là quần áo hoặc đồ dùng linh tinh, dù sao cũng không phải người. Trước mặt sứ giả, nói bóng gió nhục mạ muội muội ruột của quốc chủ đương triều, lời này của Địch Hoan chẳng khác nào tát vào mặt hắn. Sắc mặt sứ giả sa sầm.

 

Giọng điệu nịnh nọt lấy lòng ban nãy biến mất, thay vào đó là vẻ kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, hắn chế giễu: "Địch lang quân thân không tấc công, sao dám khinh thường vương cơ? Sấm sét mưa móc đều là ơn vua, vương cơ để mắt tới ngươi, ngươi nên dốc lòng hầu hạ!"

 

Địch Nhạc nghe xong suýt chút nữa thì nổi đóa.

 

Địch Hoan giơ tay ngăn cậu ta lại, thản nhiên nói: "Theo quốc luật, vợ mất, chồng để tang mười hai tháng. Thất tuần của vợ ta còn chưa qua, vương cơ đã phái sứ giả đến cửa, một là khinh thường quốc luật, coi nhẹ luân thường đạo lý; hai là... cái chết của vợ ta hết sức kỳ lạ."

 

Những lời còn lại không nói ra, ánh mắt chỉ lạnh nhạt nhìn sứ giả như nhìn người chết.

 

Trong lòng sứ giả không hề nao núng, hắn giúp vương cơ xử lý những việc tương tự không chỉ một hai lần, đã thành thạo từ lâu.

 

Cho dù Địch Hoan có bằng chứng trong tay thì đã sao? Anh ta còn có thể tâu lên vua sao? Tâu được sao? Nếu quốc chủ biết muội muội mình thích Địch Hoan, không đẩy Địch Hoan lên giường muội muội bảo bối là may rồi. Ai dám trái ý?

 

Huống chi chỉ là một Địch Hoan nho nhỏ.

 

Ngay cả tỷ phu, muội phu của Thục cơ, nếu nàng ta để mắt tới thì cũng sẽ chiếm được. Trong mắt sứ giả, lời nói và hành động của Địch Hoan lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết. Thật sự cho rằng Địch thị Khúc Điền vẫn là Địch thị mấy chục năm trước sao?

 

Thời kỳ huy hoàng nhất đã qua rồi, lớp già chết thì chết, tàn thì tàn, ẩn cư thì ẩn cư, lớp trẻ có ai gánh vác nổi đại nghiệp Địch thị? Sứ giả khinh miệt cười nhạt một tiếng.

 

"Địch lang quân nói vậy là sao? Muốn vu oan giá họa đường đường là vương cơ vì nam sắc tầm thường mà hãm hại cô gái vô tội sao?"

 

Địch Nhạc nghe sứ giả dùng hai chữ "nam sắc" khinh miệt để hình dung đường huynh mình, lại còn ở ngay linh đường của đường tẩu! Cơn giận lại trào dâng, ánh mắt cậu ta dò hỏi đường huynh, chỉ cần huynh ấy ra lệnh một tiếng, hôm nay sứ giả đừng hòng bước ra khỏi linh đường Địch phủ!

 

Địch Hoan lại không hề lay động.

 

Phất tay áo, xoay nửa người quay lưng về phía sứ giả.

 

Không ai biết bàn tay trong tay áo của anh ta đã nổi gân xanh, giọng nói thản nhiên: "Không phải thì tốt nhất."

 

Địch Nhạc kinh ngạc trợn tròn mắt: "A huynh!"

 

Địch Hoan làm như không nghe thấy: "Hôm nay là thất tuần của vợ ta, trong phủ nặng âm khí, e là sẽ xung khắc, sứ giả nên rời đi sớm thì hơn. Khi còn sống vợ ta ngoài mềm trong cứng, tính tình rất ương ngạnh thù dai."

 

Bị đuổi khéo, sứ giả hừ lạnh một tiếng.

 

Trước khi rời đi, hắn đột nhiên nhớ ra đôi điều.

 

Ánh mắt đảo quanh Địch Nhạc vài vòng, cười khẩy.

 

"Nếu Địch lang quân muốn giữ đạo hiếu cho vợ, trong vòng một năm không được cưới gả, vậy điện hạ cũng không tiện ép buộc, làm hỏng duyên âm. Chẳng qua điện hạ ngưỡng mộ gia phong Địch thị, cũng say mê lang quân..."

 

Địch Hoan: "Ý gì?"

 

Sứ giả nói: "Vị lang quân nhị phòng này cũng được."

 

Địch Nhạc suýt chút nữa nhảy dựng lên chỉ thẳng vào mũi sứ giả mắng, đây là cái quái gì vậy, ngay trước linh đường nói những lời này?

 

Có biết xấu hổ hay không, có biết liêm sỉ hay không? Nhìn bộ mặt của sứ giả Thục cơ phái tới, cái chết của đường tẩu e là có liên quan đến bọn họ.

 

Địch Hoan: "Vương cơ say mê A Nhạc?"

 

Sứ giả cố ý chọc tức Địch Hoan: "Địch Tiếu Phương còn chưa đội mũ, chắc hẳn cũng chưa có hôn ước hoặc đã thành gia chứ? Địch thị trong một khoảng thời gian ngắn tổ chức hai đám tang, việc này cũng..."

 

Địch Nhạc nhìn chằm chằm sứ giả, lửa giận ngùn ngụt trong mắt.

 

Trong linh đường, tộc nhân Địch thị cũng nhao nhao đứng dậy, những người lớn tuổi hơn thì tức đến mặt mày tím tái, thiếu điều hít thở không thông. Lời nói của sứ giả không chỉ là lời đe dọa trắng trợn mà còn gián tiếp thừa nhận cái chết của tông phụ là do ý của Thục cơ.

 

Đây không còn là đến cửa khiêu khích nữa! Hành vi này thật đáng ghê tởm! Sứ giả lại không hề sợ hãi, hắn ta đánh cược rằng Địch thị không dám ra tay.

 

Địch phủ quả thực không ra tay.

 

Nói đúng ra, có người muốn ra tay, nhưng đã bị Địch Hoan ngăn lại. Anh ta lạnh nhạt nói: "Muốn đánh thì ra ngoài đánh, đây là linh đường của vợ ta, không phải thứ máu nào cũng có thể làm ô uế nơi này. Chuyện này, Địch thị ghi nhớ, sứ giả xin cứ tự nhiên."

 

Thấy vậy, sứ giả cười nhạo rồi sải bước rời đi.

 

Đến cửa lớn, hắn ta quay đầu nhìn về phía tấm biển của Địch phủ, khạc ra một ngụm nước bọt đục ngầu.

 

"Phì, đồ hèn nhát!"

 

Sứ giả trở về bẩm báo với Thục cơ.

 

Hắn ta kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở linh đường, thêm mắm thêm muối, khiến Thục cơ cười khanh khách, lả lơi trên ghế. Sứ giả nửa quỳ nửa ngồi, hai tay dùng lực vừa phải xoa bóp bắp chân cho Thục cơ, vừa nói xấu Địch Hoan: "Theo thần thấy, Địch Duyệt Văn này chỉ có hư danh, cũng là kẻ tham sống sợ chết, rõ ràng biết con nhỏ kia chết một cách kỳ lạ, lại sợ đến mức không dám chất vấn."

 

Thục cơ lười biếng dựa vào ghế.

 

"Thật sự nhu nhược đến vậy sao?"

 

Sứ giả đáp: "Nhu nhược! Địch Tiếu Phương kia tính tình nóng nảy, mấy lần muốn nổi đóa đều bị hắn ta ngăn lại, cũng là sợ uy nghiêm của Thiên gia, sợ đại họa ập đến. Bề ngoài thì hào nhoáng, bên trong thì mục ruỗng, cả người chỉ có cái mã ngoài là lừa người được thôi..."

 

Nghe xong, Thục cơ bớt hứng thú đi ba phần.

 

"Không ngờ cũng là kẻ bạc tình bạc nghĩa..." Nhưng ả ta vẫn không quên Địch Hoan mình đã gặp trên sông hôm đó, vị văn sĩ nho nhã đứng trước gió, không chỉ có dung mạo, mà khí chất càng khiến những kẻ son phấn dung tục khác khó lòng sánh kịp. Loại đàn ông tầm thường này ả ta gặp nhiều rồi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định chiếm đoạt, ả ta muốn chiếm đoạt rồi vứt bỏ, "Tên Địch Tiếu Phương kia thì sao?"

 

Trong mắt sứ giả dường như có chút ghen tị.

 

"Khác với đường huynh của hắn, là võ giả võ đảm, thiên tư trác tuyệt, tuy tuổi còn trẻ nhưng không phải loại những văn sĩ yếu ớt kia có thể so sánh được. Nhìn gần, ba phần diễm lệ cũng có thể hóa thành mười phần. Chỉ tiếc là ở linh đường lại mặc đồ tang, nếu khoác lên mình bộ y phục đỏ rực, chắc chắn sẽ là một tuyệt sắc giai nhân." Sứ giả rất hiểu sở thích của Thục cơ.

 

Ả thích một kiểu văn sĩ, thích là thích vẻ ngoài của bọn họ, cùng khí chất nho nhã tinh tế quanh năm suốt tháng tiếp xúc với sách vở, giống như suốt ngày ăn thịt cá, thỉnh thoảng cũng muốn đổi khẩu vị thanh đạm. Nhưng càng yêu thích võ giả võ đảm, thích là thích vẻ ngoài của bọn họ, còn có phòng the mãnh liệt.

 

Văn sĩ phần nhiều có cốt cách kiêu ngạo, người thật sự có tài đức không chịu quỳ gối dưới chân ả, người bằng lòng quỳ gối, ả lại chê bai đối phương không đủ thanh cao ngạo khí, nhưng võ giả võ đảm thì khác. Ngưỡng cửa võ đảm thấp, xuất thân bát nháo, kẻ muốn dựa vào ả để thăng tiến quá nhiều, vì muốn lấy lòng ả ta thủ đoạn cũng muôn hình vạn trạng.

 

Địch Nhạc càng dễ dàng khơi dậy hứng thú của Thục cơ.

 

"Thật vậy sao?"

 

Ánh mắt Thục cơ như sáng lên vài phần.

 

Sứ giả ghé sát tai ả ta: "Thật vậy, nghe nói khi Địch Nhạc rời nước Thân đi chu du các nước đã là Lục đẳng quan đại phu, mấy năm trôi qua, hiện giờ chắc hẳn là Thất đẳng công đại phu."

 

Thục cơ hoàn toàn bị khơi dậy hứng thú.

 

Tuy rằng ả ta được sủng ái hết mực, muốn người đàn ông nào huynh trưởng của ả ta cũng sẽ cho ả, nhưng vì an toàn tính mạng của ả ta, đẳng cấp võ đảm của võ giả chưa bao giờ quá cao —— đương nhiên, cũng có liên quan đến việc võ giả võ đảm cấp cao khinh thường dây dưa với ả ta.

 

Không ngờ Địch Nhạc tuổi còn trẻ mà đã có nội lực này, lông mày ả ta nhíu chặt, có chút động lòng lại có chút lo lắng. Dù sao ả ta cũng là người thường, bên cạnh tuy có võ giả võ đảm thực lực cao cường bảo vệ mọi lúc, nhưng đến lúc lên giường, sự bảo vệ này sẽ giảm đi rất nhiều.

 

Nếu Địch Nhạc muốn báo thù, mạng sống của ả ta cũng khó giữ.

 

Ả ta thích nam sắc, nhưng càng quý trọng mạng sống này hơn.

 

Sứ giả nhìn ra nỗi lo lắng của ả ta, ghé sát lại thì thầm bên tai điều gì đó, ánh mắt Thục cơ càng lúc càng sáng.

 

"Thế thì rất tốt."

 

Thục cơ đã sớm bị Vương thái hậu giục thành hôn.

 

Vương huynh của ả ta cũng giúp tìm kiếm thanh niên tài tuấn.

 

Chẳng qua mỗi nhà nghe nói đến ả ta muốn kết hôn đều trốn nhanh hơn cả thỏ, hôm trước còn nói chưa kết hôn, hôm sau đã tìm được nhà gái, hận không thể trong một ngày hoàn thành tất cả các nghi thức. Hai năm nay trong đô thành hôn sự nối tiếp hôn sự.

 

Thục cơ bị chọc tức không chịu được.

 

Vì vậy mới ra ngoài du ngoạn giải sầu.

 

Bên ngoài đô thành, có rất nhiều người muốn nịnh bợ ả ta.

 

Nhưng không có một ai khiến ả ta hài lòng.

 

Địch Tiếu Phương này cũng không tồi.

 

Trở thành người một nhà, sau này có rất nhiều cơ hội để Địch Hoan trở thành người của mình, thêm lớp thân phận đại bá ca (anh họ chồng) này, hứng thú của ả ta có lẽ có thể duy trì lâu hơn một chút. Thục cơ ngáp một cái, mí mắt khép hờ, hưởng thụ hầu hạ tận tâm của sứ giả.

 

Địch phủ đã náo loạn cả lên.

 

Nói chính xác, là Địch Hoan bị gia chủ Địch thị vội vàng chạy về nghe tin dùng gia pháp răn dạy một trận, cha của Địch Nhạc muốn ngăn cũng không ngăn được. Mấy huynh đệ khác của Địch Hoan nghe được chi tiết xảy ra ở linh đường, cũng có chút khinh thường sự nhu nhược của Địch Hoan.

 

Đây vẫn là Địch Hoan năm xưa sao?

 

Vị hôn thê chưa cưới bị hại chết...

 

Anh ta còn nhịn cái gì nữa?

 

Nhục nhã đến tận linh đường rồi, còn có thể lui thế nào nữa?

 

Nếu như không sống nổi ở nước Thân, thì cả tộc di dời là được, quốc chủ bây giờ cực kỳ kém cỏi, không thể khống chế toàn bộ nước Thân. Chỉ cần rời khỏi phạm vi thế lực của hắn, chỗ nào mà không sống được?

 

"Bá phụ..."

 

Địch Nhạc muốn cầu xin thiếu chút nữa bị đá trúng.

 

"Qua bên kia nhìn, đừng nói đỡ cho thằng nghịch tử!"

 

Địch Nhạc bị cha cậu ta kéo sang một bên.

 

Địch Hoan vẫn không nói một lời.

 

Cha anh ta nhìn bộ dạng này của anh ta càng thêm tức giận.

 

Đi du lịch một chuyến, huyết tính cũng mất hết rồi.

 

Địch Nhạc trông thấy vết máu loang ra từ ống tay áo tang phục của Địch Hoan, dựa vào việc mình được cưng chiều, ôm lấy bác của mình kéo ra phía sau.

 

Tách hai cha con ra, miệng vội vàng nói: "Bá phụ, đánh nữa a huynh sẽ xảy ra chuyện! A huynh bị thương rồi!"

 

Bị thương?

 

Gia chủ Địch thị vén tay áo Địch Hoan lên, máu tươi thấm ướt vải trắng, chảy ra như những con rắn nhỏ uốn lượn.

 

"Bị thương khi nào?"

 

Địch Hoan nhìn vết thương, ánh mắt bi thương.

 

Địch Nhạc lúc này mới nhớ ra, vị trí vết thương trên cánh tay a huynh giống hệt với vị trí trên thi thể đường tẩu.

 

"Cha." Địch Hoan buông tay áo xuống —— vết thương được vải băng bó, không ai biết chỗ đó thiếu một miếng thịt, một miếng thịt bị cắn đứt bằng răng —— anh ta nói, "Đạo văn sĩ của con, đã viên mãn..."

 

Gia chủ Địch thị nhất thời chưa phản ứng kịp.

 

"Con..."

 

Thứ gọi là Đạo văn sĩ, thức tỉnh dễ nhưng viên mãn khó, mỗi người có cách viên mãn khác nhau, không có giá trị tham khảo. Chỉ biết khi nắm giữ Đạo văn sĩ đến một cảnh giới nhất định, tất sẽ biết cách viên mãn nó.

 

Đạo văn sĩ của Địch Hoan là "Quẻ tám ngày".

 

Cứ cách tám ngày có thể gieo một quẻ, biết trước tương lai.

 

Mà viên mãn nó, phải vào lúc mất đi người thân yêu nhất, tan nát cõi lòng, lại hòa làm một thể với huyết nhục của đối phương.

 

Từ ngày có được Đạo văn sĩ, Địch Hoan đã biết cách viên mãn, nhưng anh ta khinh thường cũng không muốn viên mãn nó.

 

Người thân yêu nhất vắng mặt chẳng phải là khuyết thiếu sao?

 

Đây gọi là viên mãn kiểu gì?

 

Hơn nữa, trong đó còn có một "quy tắc ngầm" cực kỳ hà khắc —— anh ta không thể chủ động vì viên mãn Đạo văn sĩ mà xuống tay với người thân yêu nhất, thậm chí ngay cả ý nghĩ như vậy cũng không được có. Bởi vì một khi sinh ra ý nghĩ đó, có nghĩa là anh ta theo đuổi lợi ích thế tục vượt qua cả người thân yêu nhất, tình cảm sẽ không còn thuần khiết.

 

Tất nhiên, đối phương sẽ không được coi là người thân yêu nhất.

 

"Vì A Tĩnh?"

 

Địch Hoan nói: "Phải."

 

"Vậy con định làm gì?"

 

Con trai chính tay mình nuôi lớn, mình hiểu rõ.

 

Địch Hoan không phải người cam chịu nhẫn nhục.

 

"Thục cơ dựa vào quốc chủ và Vương thái hậu, chính là hai người bọn họ cho ả ta cái gan làm càn."

 

Kẻ thù của anh ta căn bản không phải chỉ một mình Thục cơ.

 

Mà là vương thất nước Thân.

 

"Con..."

 

Địch Hoan nói: "Con có thể."

 

Vào khoảnh khắc Đạo văn sĩ viên mãn, anh ta biết mình cách báo thù không xa. Giai đoạn ban đầu của Đạo văn sĩ chỉ có thể gieo quẻ, biết trước một số việc trong tương lai, mà sau khi viên mãn, cứ cách bảy ngày, có thể tùy ý can thiệp vào quá khứ của bất kỳ ai.

 

Cho dù mỗi lần phát động đều hao tổn thọ nguyên của anh ta.

 

"Vương đình không dễ dàng tiếp cận như vậy. Môn khách bộ khúc Địch thị nuôi dưỡng cũng chỉ có vài nghìn người..."

 

Đối phó với vương đình?

 

Không thể nào.

 

Địch Hoan lại cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía bài vị linh đường, nói: "Chúng ta không có, vậy thì đi mượn."

 

"Mượn?"

 

"Mấy vạn binh mã bảo vệ đô thành."

 

"Vị thống lĩnh đó là ngoại thích nhà mẹ đẻ của quốc chủ."

 

Người ta bằng lòng cho mượn mới lạ.

 

Mà câu trả lời của Địch Hoan là có thể mượn được.

 

Nhưng còn cần một thời cơ, một cơ hội đường đường chính chính tiến vào đô thành, tiến vào vương đình.

 

Gia chủ Địch thị thình thịch trong lòng: "Thời cơ gì?"

 

Địch Hoan nhìn về phía đường đệ bảo bối của mình: "Không quá hai ngày, vị Thục cơ kia chắc sẽ đến cầu hôn A Nhạc..."

 

Gia chủ Địch thị: "..."

 

Hay là ông ta đánh chết đứa con trai không bình thường này đi.

 

Mặt mày Địch Nhạc kinh hãi.

 

Địch Hoan quả thực không quá bình thường nữa rồi.

 

Đủ loại lời đồn đãi bao phủ Địch thị, trong thành bắt đầu bàn tán xôn xao, đủ loại lời khó nghe đều có. Các thế gia địa phương lạnh lùng xem náo nhiệt, có người thì gãi đầu gãi tai nghĩ mãi không thông, không biết Địch thị nghĩ thế nào lại đồng ý hôn sự quốc chủ ban.

 

Người ngoài đều nói Địch Hoan chuẩn bị hy sinh đường đệ để bảo toàn gia tộc.

 

Một hồi thở dài không thôi.

 

Triệu thị Tốn Nam bị chấn động nhiều nhất, tam nương Triệu thị nghe được tin tức còn ngất xỉu tại chỗ, tỉnh lại liền khóc lóc thảm thiết.

 

Hoang đường như một trò đùa giống hôn sự này chính là tốc độ của nó, nửa tháng liền quyết định xong mọi các nghi thức, cuối tháng liền thành hôn.

 

Quốc chủ có chút không yên tâm, muội muội của hắn hắn hiểu rõ, đặc biệt điều tra Địch thị, lại phát hiện Địch thị chỉ đang chuẩn bị hôn sự đường hoàng. Tuy rằng không có sắc mặt tốt gì, nhưng cũng không vì thế đình công phản đối... Đây là, chuẩn bị cam chịu số phận?

 

Không hiểu nổi.

 

Nhưng càng khiến quốc chủ, thứ dân hóng hớt, thế gia xem náo nhiệt không hiểu nổi còn ở phía sau. Ngày đại hôn, cậu ruột ngoại thích được quốc chủ tín nhiệm nhất dẫn theo mấy vạn binh mã dưới sự dẫn dắt của Địch Hoan bao vây vương cung, một đường chém giết như chẻ tre, máu chảy thành sông.

 

Màn sa đỏ cũng không chói mắt bằng máu tươi tanh nồng dưới đất.

 

Quốc chủ vừa kinh vừa sợ nhìn binh mã bao vây đại điện, người cầm đầu lại là cậu ruột của hắn, cậu hắn tạo phản?

 

"Chuyện này là sao?"

 

Các đại thần cũng nghi hoặc đây là chuyện gì.

 

Nhưng trên cổ bọn họ mỗi người đều có hai thanh đao.

 

Chỉ có thể xem kịch trước đã.

 

Cho đến khi, một thanh niên mặc tang phục từ trong đại quân bước ra, sắc mặt lạnh lẽo, không phải Địch Hoan Địch thị thì còn có thể là ai? Anh ta nói: "Không có gì, hắn trung thành với ta, chỉ vậy thôi."

 

Quốc chủ tức giận nói: "Không thể nào!"

 

Địch Hoan: "Không có gì là không thể."

 

Bởi vì trong mắt vị thống lĩnh này, Địch Hoan mới là "cháu ngoại chân chính ", vì ngoài ý muốn lưu lạc đến Địch thị được nuôi dưỡng trưởng thành, cháu ngoại quốc chủ hiện tại chỉ là kẻ giả mạo thay mận đổi đào. Dẫn binh bao vây vương cung, không phải đang tạo phản, mà là đang hộ giá.

 

Quốc chủ nổi giận muốn tế ra quốc tỷ.

 

Kết quả——

 

Dưới con mắt của mọi người, quốc chủ lại bò lăn lộn, nước mắt nước mũi giàn giụa, tự tay giao quốc tỷ cho Địch Hoan, trong miệng hô to "A huynh". Địch Hoan đưa tay nhận lấy, hai mắt thưởng thức.

 

Thờ ơ nói: "Giết hắn."

 

Quốc chủ vừa tỉnh táo lại đang nghi hoặc mình làm sao vậy, trước mắt xẹt qua một tia sáng trắng...

 

Cậu ruột của hắn, chém đầu hắn.

 

_______________

 

Nấm: Sau khi Đạo văn sĩ của Địch Hoan viên mãn, anh ta có thể cưỡng ép gắn sự tồn tại của mình vào ký ức quá khứ của đối phương.

 

Trong mắt vị thống soái ở đô thành, Địch Hoan mới chính là quốc chủ lưu lạc dân gian, còn quốc chủ thật sự là kẻ giả mạo, hành sự hoang đường, không thể tồn tại lâu dài. Vì vậy, khi Địch Hoan mời ông ta hợp tác, ông ta liền đồng ý.

 

Sau khi việc thành, thân phận của ông ta sẽ được nâng cao hơn một bậc.

 

Còn về phần quốc chủ, không phải bị ảnh hưởng bởi Đạo văn sĩ, mà thuần túy là do hắn quá yếu, bị ngôn linh của Địch Hoan khống chế.

 

PS: Địch Hoan và vợ từng có ước định cắn tay (thực ra chỉ cần cắn đến chảy máu là được, nhưng vì Đạo văn sĩ của Địch Hoan, nàng đã cắn đứt một miếng thịt. Thục cơ phái người đến bắt nàng lựa chọn giữa tính mạng của cả nhà và tính mạng của bản thân, nàng đã chọn bảo toàn gia đình, cắt thịt ở cánh tay là để bày tỏ quyết tâm không khuất phục. Bởi vì nguyên nhân là do Địch Hoan, cho nên mẹ vợ có oán hận với anh ta. Địch Hoan thì bày tỏ quyết tâm báo thù cho người vợ đã mất.)