Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 362: Lưu dân thảo khấu (2)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Tuy nguy cơ đã cận kề, nhưng bầu không khí ở Hà Doãn, đặc biệt là thành Phù Cô không quá căng thẳng.

 

Nên lao động thì lao động, nên làm việc thì làm việc.

 

Mọi thứ dường như vẫn diễn ra như thường lệ.

 

Không phải dân chúng vô tâm vô phổi, mà là bọn họ tin tưởng quận thủ của mình sẽ đánh bại kẻ địch. Phép màu đã xảy ra một lần, thì tự nhiên cũng sẽ xảy ra lần thứ hai, phải không?

 

Kể từ khi tin tức được công bố, thỉnh thoảng có bóng người "lén lút" xuất hiện trước cửa quan thự trị sở. Bọn họ thường lợi dụng màn đêm mờ ảo lén lút đến gần, rồi nhanh chóng bỏ lại một túi kê, lương khô hoặc vài bộ nam trang bằng vải gai, sau đó bỏ chạy.

 

Cũng có người chân yếu tay mềm bị lính canh bắt được.

 

Phải khuyên can mãi mới chịu đem đồ về.

 

Chuyện này cũng đến tai Thẩm Đường.

 

Cố Trì mỉm cười: "Dân chúng Hà Doãn một lòng hướng về cậu."

 

Nếm trải cái khổ ăn không no bụng, mới biết có một vị quận thủ hết lòng vì dân, cho bọn họ có ruộng cày, có cơm ăn, áo mặc là đáng quý biết nhường nào. Bất kể là xuất phát từ tấm lòng thuần phác, hay đơn thuần vì lợi ích của bản thân —— nếu Thẩm Đường sụp đổ, thì những ngày tháng tốt đẹp bọn họ vất vả lắm mới có được cũng sẽ chấm dứt, hai bên cùng chịu thiệt hại —— bọn họ đều sẽ hết sức ủng hộ.

 

Nhưng bọn họ đa phần là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, làm sao có thể ủng hộ?

 

Không gì khác ngoài việc quyên góp quân nhu.

 

Cố Trì biết rõ nguyên nhân thứ hai chiếm phần lớn.

 

Hà Doãn trước khi chủ công đến, đó chính là vùng đất nghèo khó, kẻ ác hoành hành. Dùng lời của chủ công nói chính là Đường Tăng đến buổi sáng thì buổi chiều đã lên Tây Thiên, Ngưu Ma Vương đến đây cũng phải cày hai mẫu ruộng rồi bị làm thành mì bò.

 

Cái gọi là thuần phác...

 

Haiz, không gây loạn là được rồi.

 

Cố Trì cũng vui vẻ nói những lời Thẩm Đường thích nghe.

 

Thẩm Đường dừng tay viết, nói: "Năm nay tuy là thu hoạch khá, nhưng lương thực nhà nào cũng eo hẹp, dặn dò lính canh quan thự đừng nhận. Đúng rồi, Vọng Triều, đã tìm được sườn núi để lánh nạn chưa? Cần phải bố trí nhanh chóng, đề phòng bất trắc."

 

Đêm đó, cô nghĩ lại mới phát hiện mình đã bị Khang Quý Thọ lừa gạt, thực tế phải đối mặt với đám lưu dân thảo khấu tuyệt đối không chỉ là vài vạn người. Bản thân cô không sợ những tên lưu dân thảo khấu cầm gậy gộc, đòn gánh, cuốc xẻng, nhưng khó đỡ nổi chúng đông người, một khi đột phá xông vào quận, dân chúng dưới quyền sẽ là những người đầu tiên gặp nạn.

 

Thẩm Đường đã chuẩn bị vài phương án.

 

Một trong số đó là để dân chúng rút lui vào núi.

 

Dựa vào địa hình núi non để chống lại đám lưu dân thảo khấu.

 

Chỉ cần không cướp được đủ lương thực để qua mùa đông trong địa giới Hà Doãn, những người này tự nhiên sẽ rút lui, chuyển hướng cướp bóc ở nơi khác. Nhưng biện pháp này thuộc về hạ sách, không đến đường cùng, Thẩm Đường không muốn làm như vậy, bởi vì quá hại đồng đội.

 

Hà Doãn không tìm được lương thực, chẳng phải mấy người hàng xóm Thượng Nam, Thiên Hải, Ấp Nhữ sẽ xui xẻo sao?

 

Thượng sách là chủ động tấn công; Trung sách là phòng thủ bị động; Hạ sách là tránh né mũi nhọn.

 

Nói đến chuyện chính sự, Cố Trì thu lại nụ cười thoải mái, nghiêm mặt nói: "Chủ công yên tâm, đã tìm được địa điểm rồi."

 

Thẩm Đường: "Nhanh vậy sao?"

 

Cố Trì đáp: "Có sẵn rồi, dĩ nhiên là nhanh."

 

Trước khi vào Hà Doãn, bọn họ đã dẹp loạn dọc đường, những công trình phòng thủ bị bỏ hoang của trại phỉ sửa sang lại vẫn còn dùng được, vị trí của mỗi trại phỉ đều rất tốt, dễ phòng thủ lại kín đáo. Trong đó, trại phỉ có mức độ phòng thủ cao nhất chính là trại phỉ Trương thị Hà Doãn ngầm hỗ trợ xây dựng, cũng chính là cái đã bị chủ công đích thân dẫn quân đi đánh, gần đó còn có một xưởng luyện sắt.

 

Có điều năm nay bận rộn khôi phục dân sinh, hận không thể có ba đầu sáu tay, căn bản không có sức lực, tài lực cũng không có nhân lực để quản lý chúng, chỉ phái một ít người đóng quân canh giữ.

 

"Hừ, mấy nhà đó coi như cũng làm được chút việc." Thẩm Đường thản nhiên chế giễu một câu, cuối cùng lại nhớ tới chuyện khác, "Cốc Tử Nghĩa và Chương Vĩnh Khánh đã có hồi âm chưa?"

 

Lúc nguy cấp vẫn phải đồng lòng như một.

 

Cốc Nhân và Chương Hạ đều không phải kẻ hồ đồ, không thể nào không nhìn rõ tình thế, rất có thể sẽ phái binh tới.

 

Cố Trì nói: "Mới hai ngày thôi mà."

 

Ý tứ là chưa nhanh đến vậy.

 

Thẩm Đường xoa xoa mi tâm ê ẩm, nhấp một ngụm trà nóng, để đầu óc xoay chuyển liên tục được tỉnh táo lại đôi chút, cô nói: "Mới hai ngày thôi sao? Haiz, đúng là sống từng ngày như sống từng năm vậy."

 

Dạo này, cô đếm từng ngày trôi qua.

 

Chưa đợi được hồi âm của Cốc Nhân, đã nhận được một phong thư cầu cứu. Kèm với thư cầu cứu, còn có một chuỗi tin tức vô cùng bất lợi —— đám lưu dân thảo khấu này chạy trốn khắp nơi, để sinh tồn đã tập hợp lực lượng tập kích các huyện trấn trên đường đi.

 

Huyện trấn xui xẻo kia hoàn toàn không có chút phòng bị nào đã bị đánh tan, quan thự bị chiếm đóng, gặp người liền giết, gặp tiền liền cướp, bất kể người bị giết đáng tội hay chết oan uổng, hễ còn sống đều bị diệt khẩu.

 

Trong chốc lát máu chảy thành sông, toàn thành im phăng phắt.

 

Bọn chúng dừng chân ở đó hai ba ngày, lấy huyện trấn bị cướp sạch làm cứ điểm, bắt đầu có tổ chức tấn công các nơi lân cận —— mùa thu hoạch vừa qua, nhà nhà còn chút lương thực, bọn chúng không vội vàng chạy trốn mà dựa vào số đông, lại thêm yếu tố bất ngờ, chiếm thêm một quận huyện nữa. Hiện tại đang vây công nơi thứ ba nhưng chưa hạ được, vẫn đang trong thế giằng co.

 

Không phải vì nơi đó có bao nhiêu tài giỏi, mà là đã nhận được tin tức trước một hai ngày, nhưng tình thế không mấy lạc quan.

 

_(:з)∠)_

 

Bởi vì bọn họ đã bị bao vây.

 

Ngoài thành đen nghịt mấy vạn người!

 

Nói ra thật xấu hổ, nhưng đó là sự thật.

 

Tuy đám lưu dân thảo khấu này đa phần là người thường gầy yếu, thiếu ăn thiếu mặc, vũ khí trong tay chỉ là cuốc, liềm, đòn gánh, nhưng tụ tập lại với nhau vẫn khiến người ta khiếp sợ, bị đánh cho chạy tán loạn. Quan lại huyện trấn cũng muốn phái võ giả võ đảm ra ngoài chém giết, tốt nhất là có thể chém cho bọn chúng sợ vỡ mật, đuổi chúng đi nơi khác, kết quả ra hai người, một chết một bị thương.

 

Trong đám người này cũng có võ giả võ đảm.

 

Thực lực cũng không yếu!

 

Bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ cách cầu cứu.

 

Phái ra bảy tám người, rải lưới khắp nơi.

 

Trong số bảy tám người này, có người bị bắt sống, có người bị g**t ch*t, những người còn lại may mắn trốn thoát sự truy đuổi, mỗi người chạy về phía đích đến của mình. Người thân của bọn họ đều ở trong thành bị bao vây, dù sợ chết cũng chỉ có thể liều mình xông lên.

 

Trong đó có một bức thư được gửi đến tay Thẩm Đường.

 

Người đưa thư là một thanh niên.

 

Hai ngày hai đêm liền không chợp mắt, môi khô nứt nẻ, giày cỏ dưới chân đã mòn rách, lộ ra đôi bàn chân tr*n tr**. Để đưa thư thuận lợi, hắn đặc biệt mặc trang phục của lưu dân, quần áo rách rưới, lờ mờ có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc ẩn hiện bên dưới lớp áo cũ. Lại gần ngửi, còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh và mùi mồ hôi nồng nặc trên người hắn ta.

 

Người này vừa xuất hiện đã bị để ý.

 

Thẩm Đường hỏi: "Hắn bị Thiếu Huyền đánh à?"

 

Bạch Tố đáp: "Không chiếm được thượng phong."

 

Thì ra tín sứ không dám đi đường lớn, toàn chui vào rừng sâu núi thẳm, đặc biệt chọn những con đường vắng vẻ ít người qua lại. Trùng hợp Bạch Tố ngày thường luyện công ở đó, đụng ngay vào tay cô ấy.

 

Tín sứ giỏi bắn cung, cũng là một võ giả võ đảm.

 

Hai người cứ thế đánh nhau.

 

Mà thanh niên rõ ràng có điều kiêng kỵ, không dám đánh hết mình, cuối cùng bị Tiên Vu Kiên đang dẫn binh luyện tập gần đó bắt giữ. Sau một hồi tra hỏi mới biết người ta là tín sứ chứ không phải là do thám.

 

Tiên Vu Kiên lưỡng lự: 【 Việc này phải làm sao? 】

 

Bạch Tố nói: 【 Đưa hắn đi gặp chủ công. 】

 

Tiên Vu Kiên nói với thanh niên: 【 Đắc tội rồi. 】

 

Tín sứ cũng đoán được hai người là thuộc hạ của Thẩm quân Hà Doãn, không hề phản kháng, có điều khi bị áp giải, ánh mắt cứ luôn liếc về phía Bạch Tố mặc bạch y. Tiên Vu Kiên áp giải hắn bực bội đá vào bắp chân hắn một cái: 【 Nhìn cái gì? 】

 

Tín sứ nói: 【 Vị a lang này trông thật tuấn tú. 】

 

Làn da trắng nõn mịn màng, thoạt nhìn còn tưởng là nữ lang.

 

Tiên Vu Kiên quát: 【 Bớt nói nhảm! 】

 

Thân phận tín sứ còn chưa được xác minh đã dám trêu ghẹo người khác, muốn chết à? Tiên Vu Kiên từ khi đến thành Phù Cô, mỗi ngày đều cùng Triệu Phụng và Cộng Thúc Võ làm việc, luôn ở tuyến đầu xây nhà, cày ruộng, tu sửa đường sá, cũng tiếp xúc nhiều với Bạch Tố.

 

Biết rõ Bạch Tố ghét nhất người khác bình phẩm dung mạo của mình, tên tiểu tặc này nếu không muốn bị tua kiếm của Bạch Tố quất vào mặt thì tốt nhất nên ngậm miệng lại. Lời cảnh cáo của Tiên Vu Kiên vẫn có tác dụng, tín sứ ngoan ngoãn, Bạch Tố đến quan thự bẩm báo sự việc này với Thẩm Đường, liền có đoạn đối thoại trên.

 

Biết Bạch Tố chịu chút thiệt thòi, cô an ủi.

 

"Thiếu Huyền tu luyện võ đảm chưa lâu, không giống bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu, hôm nay không chiếm được thượng phong không có nghĩa là sau này cũng vậy. Tín sứ kia có xưng danh tính không?"

 

Bạch Tố lắc đầu: "Không có."

 

Tín sứ hành sự cũng coi như thận trọng.

 

Kiên quyết phải gặp được Thẩm Đường mới chịu nói rõ.

 

"Được, theo ta xem sao."

 

Bạch Tố tay cầm song kiếm đi theo phía sau, rõ ràng là tư thế hộ vệ.

 

"Chủ công vẫn nên cẩn thận với người này."

 

Ai biết hắn là tín sứ thật hay giả? Bạch Tố lo lắng tên này cướp thư của tín sứ thật, đến ám sát Thẩm Đường.

 

Thẩm Đường nói: "Đừng lo lắng."

 

Ám sát?

 

Còn ám sát cô?

 

Ha ha, chắc là đến tự nộp mạng.

 

Lúc này mùa thu hoạch vừa qua, thời tiết vẫn chưa hoàn toàn chuyển sang se lạnh.

 

Thẩm Đường giống như một cái lò nhỏ hỏa khí ngùn ngụt, vẫn mặc một bộ y phục mùa hè mỏng manh, cộng thêm năm nay vóc dáng cao lớn hơn, giờ nhìn giống như một thiếu niên thanh tú, tươi sáng, đầy sức sống, chỉ cần cười một cái là hoa xuân nở rộ.

 

Tín sứ đã bị Tiên Vu Kiên nhiều lần dặn dò.

 

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Đường vẫn không khỏi ngẩn người.

 

Thẩm Đường ngồi xuống vị trí chủ tọa, hỏi: "Ngươi là do ai phái đến?"

 

Tín sứ hoàn hồn, trong lòng kinh ngạc trước vẻ trẻ trung của Thẩm Đường, nét mặt vị Thẩm quân này vẫn còn nét trẻ con chưa dứt, khiến hắn không khỏi nghi ngờ giá trị của bức thư mình vất vả lắm mới đưa đến được —— e rằng, đưa uổng công rồi?

 

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt không hề biểu lộ.

 

Hắn cung kính hành đại lễ, báo danh tính.

 

Đúng như Chử Vô Hối suy đoán trước đó, những nơi đầu tiên gặp nạn đều là thành viên của quân Liên minh. Nơi bị vây hãm này còn từng có xích mích nhỏ với Thẩm Đường, nhưng sau đó người ta đã hào phóng "cho mượn" không ít lương thảo quân nhu, chút mâu thuẫn này cũng được xóa bỏ. Việc phái người đến cầu cứu cũng là hợp tình hợp lý.

 

Thẩm Đường đọc từng chữ trên bức thư cầu cứu tín sứ hai tay dâng lên, thẻ tre có hạn, nội dung cũng được giản lược hết mức. Nhưng không khó nhận ra lo lắng trong lòng người viết thư.

 

Cô đặt bức thư cầu cứu xuống, hàng lông mày cau lại vẫn chưa giãn ra.

 

"Bức thư ngươi gửi đến ta đã xem qua, có điều nội dung chưa được tường tận, còn một số vấn đề ta muốn hỏi ngươi."

 

Sứ giả âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Không bị từ chối ngay từ đầu đã là điều tốt.

 

Thẩm Đường giả vờ nghi hoặc nói: "Ta nhớ năm ngoái kết minh ở quận Tứ Bảo, binh mã lương thảo dưới trướng Lỗ công rất dồi dào, không thiếu những tay thiện chiến. Đánh lui đám lưu dân thảo khấu vây thành có lẽ gặp khó khăn, nhưng cố thủ thì không thành vấn đề. Trong thành lại có lương thực thu hoạch vụ mùa, đáng lẽ không lo quân nhu, còn đám loạn dân lại thiếu ăn thiếu mặc, chúng kiên trì không được mấy ngày sẽ rút lui... Sao phải cầu viện?"

 

Sứ giả vội vàng nói: "Thẩm quân không biết... đám thảo khấu làm loạn này, không phải toàn là loạn dân bình thường, trong đó có võ giả võ đảm thực lực cao cường làm thống soái. Lỗ công phái ái tướng dưới trướng xuất trận bình loạn, kết quả một chết một bị thương."

 

Sắc mặt Thẩm Đường đột nhiên biến đổi.

 

"Có võ giả võ đảm?"

 

Sứ giả gật đầu.

 

Thẩm Đường lại hỏi: "Biết thực lực không? Có mấy người?"

 

Thực lực cụ thể của đối phương, sứ giả không rõ.

 

Nhưng nhìn từ võ giả võ đảm bị giết kia, bên phía địch nhân ít nhất có một người cấp bậc Bát đẳng công thừa tọa trấn. Võ giả võ đảm cấp cao còn là chuyện nhỏ, điều khiến Lỗ công sợ vỡ mật nhất chính là trong đám loạn dân có hơn nghìn tên tinh nhuệ cấp bậc Nhị đẳng thượng tạo.

 

Thẩm Đường: "... Hơn nghìn người? Nhị đẳng thượng tạo?"

 

Sứ giả gật đầu lia lịa.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Hơn nghìn Nhị đẳng thượng tạo...

 

Đây còn có thể gọi là đám ô hợp được sao?

 

Thẩm Đường thậm chí không khỏi suy đoán đây là một âm mưu, đám tinh nhuệ này là do Trịnh Kiều đứng sau giật dây, mục đích là g**t ch*t tất cả những kẻ phản nghịch chống đối y. Nhưng nghĩ lại, khả năng này cơ bản không có. Bởi vì nơi đầu tiên bị tấn công chính là Càn Châu chỗ Trịnh Kiều.

 

Nếu không có quốc tỷ, thật sự không chống đỡ nổi lực lượng phản loạn đột nhiên nổi dậy này. Đàn áp không được chỉ có thể xua đuổi.

 

Những người này từ đâu chui ra vậy?

 

Thẩm Đường cẩn thận hỏi han, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

 

Sứ giả chỉ đành nhẫn nhịn cơn nóng ruột.

 

Nhưng trong lòng hắn biết rõ, hơn nghìn Nhị đẳng thượng tạo cộng thêm võ giả võ đảm cấp cao dẫn đầu bọn chúng, không dễ đối phó. Hắn mơ hồ nghe được một số lời đồn về Hà Doãn, Thẩm quân có năng lực quản lý xuất sắc, nhưng chưa từng nghe nói thống binh luyện binh ra sao.

 

Hắn chỉ có thể biết gì nói nấy.

 

Thậm chí miêu tả cả trang phục đại khái của hơn nghìn Nhị đẳng thượng tạo kia.

 

Thẩm Đường chống cằm suy nghĩ.

 

Sứ giả lại không thể chờ đợi được nữa.

 

Hắn cắn răng, lại dập đầu một cái thật mạnh xuống đất, phát ra tiếng động trầm đục khiến đầu Thẩm Đường cũng thấy đau.

 

"Hiện giờ loạn dân hoành hành làm hại một phương, Lỗ công gặp nạn, bị cô lập không nơi cầu cứu, thứ dân quận Lỗ Hạ đã lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Đây là đại nạn sống còn, nếu không vượt qua được, quận Lỗ Hạ bị loạn dân chiếm đóng, chúng sẽ lợi dụng lương thảo của quận Lỗ Hạ, đại phát chinh phạt bốn phương, đến lúc đó... e rằng quận Hà Doãn dưới chân Thẩm quân cũng khó tránh khỏi kiếp nạn. Kính xin Thẩm quân xuất binh tương trợ!"

 

Sứ giả nhất định phải thuyết phục được Thẩm Đường.

 

Gia quyến của hắn cũng ở quê nhà quận Lỗ Hạ.

 

Hắn đã chứng kiến cảnh tượng thảm khốc người dân bị loạn dân tàn sát, một khi thành bị phá, thân quyến nhà hắn và hương thân phụ lão cũng sẽ trở thành những oan hồn nằm trên mặt đất —— đây là điều hắn tuyệt đối không thể dung thứ!

 

Sứ giả lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt.

 

Nhưng lại không biết Thẩm Đường cũng đang tiến thoái lưỡng nan.

 

Dưới trướng cô có bao nhiêu người chứ???

 

Tên họ Lỗ kia thật sự quá đề cao cô rồi.

 

Nhưng người ta đến cầu viện, cũng không thể từ chối.

 

Một khi từ chối, lần sau đến lượt Hà Doãn gặp nạn sẽ không có đồng minh nào đến giúp đỡ. Cô hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng tự tin: "Thảo khấu làm loạn, gây hại chúng sinh, bọn ta dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn..."

 

Tia hy vọng lóe lên trong mắt sứ giả.

 

Thẩm Đường lại đổi giọng: "Chẳng qua... hiện tại chưa phải là thời cơ xuất binh tốt nhất, có thể đợi thêm hay không, nhiều nhất là hai ngày!"

 

Sứ giả sốt ruột: "Vì sao?"

 

Thẩm Đường thở dài nói: "Không giấu gì ngươi, mấy ngày trước ta đã nhận được tin báo, lập tức gửi thư mượn binh đến ba nơi Thiên Hải, Thượng Nam và Ấp Nhữ, hy vọng kết hợp lực lượng của bốn nhà để đánh lui đám lưu dân thảo khấu..."