Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 352: Phải tin tưởng khoa học



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Thẩm Đường cố nén cảm giác da đầu tê dại.

 

Cô dò hỏi: "Ta không rành đoạn lịch sử này lắm, chẳng lẽ quốc chủ khai sinh nước Vũ là tổ tiên của Công Tây Cừu? Gia tộc vương thất nước Vũ có phải là tộc Công Tây?"

 

Theo lẽ thường, chắc là vậy rồi.

 

Nhưng Cố Trì rõ ràng không thích theo khuôn mẫu.

 

"Vương thất nước Vũ chỉ truyền được một đời. Quốc chủ có họ kép là Quý Tôn, không ai biết nguyên quán, gia đình, bối cảnh, xuất thân của ông ta, như thể xuất hiện từ hư không. Theo sử sách, ông ta là một tù nhân khổ sai xây dựng lăng mộ, vì bất mãn người giám sát lạm sát kẻ vô tội, bèn tụ tập quần chúng khởi nghĩa, thế như chẻ tre, thần cản giết thần, phật cản giết phật, quét ngang toàn bộ Tây Bắc..."

 

Chỉ vỏn vẹn tám năm đã thâu tóm toàn bộ Tây Bắc, Tây Nam và hơn nửa Đông Bắc vào tay, chỉ còn một bước nữa là thống nhất đại lục. Các quốc gia nhỏ còn lại đều run rẩy dưới áp lực của đại ma vương, tiêu cực đến mức chuẩn bị tâm lý nằm im chờ chết. Ai ngờ, nước Vũ lớn mạnh lại sụp đổ trong một đêm.

 

Kể từ đó, thiên hạ chia năm xẻ bảy, trở lại cảnh chiến loạn.

 

Thẩm Đường nắm bắt được điều gì đó: "Quý Tôn? Họ kép này cũng có lai lịch, quốc chủ họ Quý Tôn của nước Vũ này chắc hẳn xuất thân không tầm thường. Nói đến đây —— hình như Công Tây là chi hệ của Quý Tôn, chẳng lẽ giữa hai bên thật sự có mối quan hệ?"

 

Thời xa xưa, không phải ai cũng có họ.

 

Họ là để thống nhất nguồn gốc tổ tiên.

 

Tên là để phân biệt con cháu.

 

Thường dân không có họ, chỉ có một cái tên.

 

Xuất thân của vị Quý Tôn thị này chắc chắn không đơn giản.

 

Cố Trì nói: "Trì cũng có nghi ngờ này."

 

Trước đây chưa từng nghĩ rằng hai bên có liên hệ, nhưng tộc Công Tây lại nắm giữ manh mối về họa cổ nước Vũ, còn bị dòm ngó rồi diệt tộc vì điều đó, không thể không có liên quan. Tộc Công Tây ẩn cư hơn hai trăm năm, còn nước Vũ chỉ mới trăm năm trước.

 

Cố Trì không khỏi suy đoán, vị Quý Tôn này có thể là người trong tộc Công Tây chạy ra ngoài, vì một số lý do không thể để lộ thân phận nên đổi thành họ Quý Tôn. Bằng chứng cho suy đoán này còn có tộc huy của vương thất nước Vũ, là hai con rắn một đực một cái.

 

Còn tộc huy của Công Tây Cừu là một con rắn cái, xét thấy tộc Công Tây theo chế độ mẫu hệ, cũng không có gì bất ngờ.

 

Một sự trùng hợp có thể là trùng hợp.

 

Hai lần, thậm chí ba lần thì sao?

 

Đó không chỉ đơn giản là trùng hợp.

 

Nói cách khác ——

 

Nguồn gốc diệt tộc của tộc Công Tây đã được gieo từ lâu.

 

Dù không phải nước Canh, nước Tân, mối quan hệ giữa tộc Công Tây và nước Vũ khi xưa bị phơi bày cũng sẽ dẫn đến họa sát thân.

 

Thẩm Đường cảm khái: "Thất phu không có tội, chỉ vì mang ngọc mà có tội."

 

Nhìn Công Tây Cừu nhiệt tình, cởi mở, đơn thuần cũng có thể thấy, tộc Công Tây không có nhiều dã tâm, nếu không cũng đã không lánh đời ẩn cư hơn hai trăm năm... Haiz, lòng người thật đáng sợ.

 

Cố Trì bị ép nghe tiếng lòng: "..."

 

Trong phút chốc, anh ta không biết chủ công của mình đang nói đùa hay nói thật. Tộc Công Tây không có nhiều dã tâm, điều này anh ta không phủ nhận, nhưng anh ta tò mò —— Chủ công từ đâu nhìn ra Công Tây Cừu nhiệt tình, cởi mở đơn thuần? Từ gu thẩm mỹ âm nhạc kỳ quái đó?

 

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, lắc lư nhẹ nhàng.

 

"À, tạm gác chuyện đó lại đi." Thẩm Đường vẫn còn một đống việc rắc rối cần xử lý, đau đầu nhất là nhập khẩu dược liệu, nhớ lại cảnh mặc cả vừa rồi, cô cảm thấy đau khổ, "Chúng ta chỉ có một mảnh đất nhỏ, gia sản ít ỏi, Chương Vĩnh Khánh cũng dám xuống tay ác độc cỡ đó, mở miệng ra là đòi cắt hẹ..."

 

Chương Hạ báo giá không phải không thể gánh nổi.

 

Chỉ là hơi xót ruột.

 

Sau nửa năm sống trong cảnh nghèo khó, Thẩm Đường đã quen chia một đồng làm tư để dùng _(:з)∠)_ Giá của Chương Hạ ở chỗ cô tương đương với nhân bốn: "Vọng Triều, huynh đoán xem khi nào chúng ta mới có thể tự do tài chính?"

 

Cố Trì: "Chủ công không ngại nằm mơ giữa ban ngày tiếp đi?"

 

Anh ta cười trêu chọc Thẩm Đường.

 

Thẩm Đường tức giận muốn chộp lấy gì đó đập anh ta.

 

Đm, những văn sĩ văn tâm này càng ngày càng hư hỏng!

 

Cố Trì nói: "Thật ra cũng không phải không có cách."

 

Thẩm Đường lập tức vểnh tai lên: "Mau nói đi!"

 

Cố Trì tiếp tục: "Trước đây chẳng phải Ngô Chiêu Đức đã bán rượu vào trong lãnh thổ Ấp Nhữ? Kinh doanh rất tốt, chúng ta có thể dùng rượu để đổi thuốc với Chương Vĩnh Khánh, không nhất thiết phải dùng tiền."

 

Nói đơn giản là trao đổi hàng hóa.

 

Hà Doãn không có tiền, nhưng có rất nhiều nước pha rượu!

 

Chỉ xem Chương Hạ có chịu hay không! Đã một hai đều là gian thương, chi bằng xem ai gian hơn! Thẩm Đường nghe vậy, mắt sáng rực: "Được được, làm thế thì ta có thể chấp nhận."

 

Tối hôm đó, Chương Hạ liền nhận được thư hồi âm của Thẩm Đường.

 

Thấy phương thức giao dịch trong thư, hắn chau mày.

 

Ngồi suy nghĩ trước ánh nến rất lâu, lâu đến mức phụ tá tới cũng không nhận ra.

 

Phụ tá hỏi: "Chủ công lo lắng vì chuyện gì thế?"

 

Chương Hạ đẩy thư đến trước mặt phụ tá.

 

"Sứ giả Hà Doãn muốn dùng linh tửu đổi lấy dược liệu, số lượng dược liệu cần không phải là ít. Ban ngày rõ ràng mặt mày xám xịt ra ngoài, không hài lòng với giá cả, sao tối đến lại đồng ý? Trong này nhất định có mờ ám. Không biết có nên từ chối hay không, nếu từ chối thì làm thế nào."

 

Phụ tá cẩn thận xem bức thư rồng bay phượng múa kia.

 

"Linh tửu? Chính là linh tửu đang khiến nhiều nhà tranh giành hiện nay?"

 

Chương Hạ gật đầu: "Linh tửu này ta cũng đã uống qua, quả thực có chút hiệu quả kỳ diệu, nhưng lương thực Ấp Nhữ cũng không dư dả, loại rượu xa xỉ này... không thể để phát triển thành thói quen xấu."

 

Hắn từng làm Thái y lệnh trong Thái y viện vương đình nước Tân.

 

Quá hiểu rõ cái kiểu ăn uống hưởng lạc của quyền quý.

 

Thường dân đói đến mức gặm vỏ cây, ăn bùn đất, cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc những người đó lãng phí lương thực ủ rượu, chỉ vì thỏa mãn d*c v*ng ăn uống của bản thân.

 

Chương Hạ quản lý việc buôn bán rượu ở trong địa phận mình rất nghiêm ngặt.

 

Dụng cụ ủ rượu của dân gian đều bị tịch thu.

 

Rượu chỉ có thể do quan phủ hoặc nơi được quan phủ cho phép ủ, thường dân lén lút ủ rượu sẽ bị luận tội, còn rượu từ bên ngoài Ấp Nhữ chảy vào thị trường cũng phải kiểm soát chặt chẽ.

 

Nhưng, Chương Hạ có danh tiếng đạt đến đỉnh cao trong dân chúng không có nghĩa là những gia tộc đã truyền thừa nhiều năm ở trong địa phận Ấp Nhữ cũng chịu phục. Thực tế, bọn họ thường bất hòa với Chương Hạ. Người ta có con đường riêng của mình lén lút làm mấy trò mèo, chỉ cần không quá đáng, Chương Hạ biết được cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

 

Phụ tá nói: "Quả thật có nghi vấn..."

 

Hắn lại nói thêm: "Nhưng không thể từ chối."

 

Chương Hạ không hiểu: "Tại sao?"

 

"Chủ công cần linh tửu làm gì?"

 

"Không cần." Chương Hạ lắc đầu.

 

"Chủ công không cần, nhưng có người cần."

 

Chương Hạ được gợi ý, lờ mờ hiểu ra đôi điều.

 

"Cậu muốn nói..."

 

Phụ tá cười đầy ẩn ý: "Các gia tộc trong Ấp Nhữ đều có kinh doanh ngầm, chủ công cũng đã từng nghe nói qua chứ? Không bằng nhân cơ hội này hàn gắn quan hệ, ngài làm cầu nối, Hà Doãn cung cấp linh tửu, các gia tộc Ấp Nhữ cung cấp dược liệu, mỗi bên đều được lợi."

 

Chương Hạ ngạc nhiên.

 

Hắn biết vị phụ tá này của mình không hòa hợp với vài gia tộc trong Ấp Nhữ, không hòa hợp đến mức nào?

 

Nếu thật sự là chuyện tốt, đến lượt chó cũng sẽ không đến lượt mấy nhà đó! Nếu như gia chủ nhà nào bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, phụ tá có thể hảo tâm quyên góp một bó củi.

 

Vậy nên, đây thực ra vẫn là một cái bẫy?

 

Mượn việc của Hà Doãn để tỉa cành mấy nhà đó?

 

Chương Hạ suy nghĩ hồi lâu mới quyết định.

 

"Được, cứ làm vậy đi."

 

Hà Doãn tuy là vùng đất nghèo khó, nhưng thủ đoạn của Thẩm Đường sau khi nhậm chức quận thủ Hà Doãn hắn cũng có nghe qua, rất khâm phục vị quận thủ trẻ tuổi này. Hiện tại còn chưa thành khí hậu, tương lai khó nói.

 

Nếu có thể kết thân, tổng thể vẫn tốt hơn là kết thù.

 

Quyết định xong chuyện này, Chương Hạ nhớ tới một chuyện phiền phức khác, ánh mắt lóe lên hàn ý: "Cậu điều tra lại Cốc Nhân Thượng Nam, trong đám huynh đệ kết nghĩa của ông ta có kẻ tên là Thiếu Xung."

 

Phụ tá nhớ mang máng từng nghe danh Thiếu Xung.

 

"Người này có gì đặc biệt?"

 

"Là mối họa tiềm tàng trong tương lai."

 

Chương Hạ cảm thấy có lỗi với Thiếu Xung.

 

Nếu không có chuyện năm đó hắn được lệnh nghiên cứu cổ trùng, có lẽ đã không có chuyện thử nghiệm trên thường dân, vung độc cổ trùng như chơi khắp nước Tân.

 

Nhưng cảm giác tội lỗi thì tội lỗi, mối đe dọa vẫn phải loại bỏ.

 

Không ra tay nhân lúc người ta còn yếu, chẳng lẽ đợi đến khi người ta phát triển đủ mạnh rồi mới chính diện đối đầu để chịu chết à?

 

"Âm thầm xử hắn đi."

 

Phụ tá điềm tĩnh đáp lại.

 

Chương Hạ lại bổ sung: "Nếu thất bại thì rút lui."

 

Hiện tại hắn chưa muốn bại lộ bản thân quá mức.

 

Thân phận thầy thuốc, danh tiếng tốt, tất cả đều là lớp ngụy trang để hắn mê hoặc kẻ địch. Chương Hạ là một người rất có dã tâm, không thiếu kiên nhẫn ẩn mình, hắn cũng đang chờ đợi một cơ hội.

 

Phụ tá suy nghĩ một lát: "Công Tây Cừu thì sao?"

 

"Người ta là Thập ngũ đẳng thiếu thượng tạo, không xử được." Chương Hạ nhìn ngọn đèn dầu đang cháy, cười khẩy liên tục, "Hơn nữa, tại sao phải xử hắn? Giữ lại một kẻ lòng đầy hận thù muốn báo thù như vậy, chẳng phải vừa hay có thể kiềm chế đám người nước Canh sao?"

 

Công Tây Cừu sớm muộn cũng sẽ phản.

 

Chương Hạ cần một thời cơ, càng rối ren càng tốt.

 

Cuộc sống yên bình không phải là điều hắn theo đuổi.

 

Trước khi đến lúc đó, hắn cần phải ẩn mình sâu hơn.

 

Đến tận nửa đêm, Công Tây Cừu mới khoác ánh trăng trở về chỗ nghỉ. Vừa bước vào đại sảnh liền thấy một gương mặt quen thuộc.

 

"Mạ mạ đang đợi ta à."

 

Anh ta nói một cách chắc chắn.

 

Thẩm Đường đáp: "Ừ, tiệc tiễn đưa."

 

Công Tây Cừu bước tới: "Tiễn ai?"

 

Thẩm Đường chỉ vào mình: "Ta đây."

 

Cô mới nhận được hồi âm của Chương Hạ không lâu.

 

Mục tiêu chuyến đi này đã hoàn thành toàn bộ.

 

Dĩ nhiên không nên ở lại lâu, ngày mai giải quyết xong khế ước kinh doanh, chiều tối sẽ khởi hành quay về.

 

Cô cũng không biết khi nào Công Tây Cừu sẽ đi.

 

Suy đi nghĩ lại liền bảo khách đ**m chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn.

 

Công Tây Cừu uống rượu, cô ăn thức ăn.

 

Lần chia tay này không biết khi nào gặp lại.

 

Có lẽ lần gặp lại sẽ là trên chiến trường.

 

Lòng tò mò hại chết mèo, Thẩm Đường không kiềm chế được sự tò mò gặm nhấm trong lòng, hỏi thẳng: "Tung tích của thánh vật, huynh đã dò la được như thế nào rồi?"

 

Công Tây Cừu uống cạn rượu một hơi.

 

Lắc đầu: "Vẫn chưa tìm ra đám trộm mộ đó."

 

Hiện nay loạn lạc, vài kẻ hành nghề bị bắt sẽ bị đánh chết, thật khó tìm.

 

Cũng không biết chúng làm mất thánh vật hay là đã bán đi rồi.

 

"Đừng nản, thánh vật rồi sẽ tìm được. Chẳng qua —— hỏi một câu có chút mạo muội." Thẩm Đường ngập ngừng vài giây rồi hỏi ra, "Thánh vật đó có gì đặc biệt, đáng để huynh mạo hiểm chạy ra biển mò kim đáy bể để tìm?"

 

Tộc Công Tây giờ chỉ còn lại Công Tây Cừu, việc cấp bách nhất chẳng phải là chấn hưng dân số dòng tộc sao?

 

Gia tộc không có người thì làm sao duy trì?

 

Lớn già đầu rồi, nhân lúc thân thể còn khỏe mạnh thì cố gắng sinh con đi.

 

"Khụ khụ, nếu mạo phạm thì coi như ta chưa hỏi."

 

Công Tây Cừu lại không cảm thấy bị mạo phạm.

 

Cũng không cảm thấy Thẩm Đường đang dòm ngó bí mật trong tộc.

 

Vì ——

 

"Không có gì đặc biệt."

 

Thẩm Đường "Ồ" lên một tiếng, đầu đầy những dấu chấm hỏi.

 

Công Tây Cừu nhấp một ngụm rượu: "Ta cũng chỉ biết sau khi đọc ghi chép trong tộc, tộc Công Tây trước đây phạm trọng tội, trên đường cả tộc bị lưu đày gặp một ân nhân. Ân nhân này cứu tổ tiên bọn ta, còn dẫn tổ tiên tìm đến vùng đất sau này trở thành tộc địa."

 

"Rồi sao nữa?" Thẩm Đường nghe rất say mê.

 

Công Tây Cừu hồi tưởng lại ghi chép của tộc: "Rồi một ngày, ân nhân tính ra nơi nào đó có sao băng rơi xuống, bèn đi xa một chuyến, khi trở về, ân nhân mang theo thánh vật chính là cỗ quan tài kia, đồng thời nhờ tổ tiên thay mình trông coi..."

 

Anh ta dừng lại một chút.

 

"Sau đó, ân nhân ngồi xuống quy tiên thần ẩn, trước khi mất dặn dò tổ tiên phải hỏa táng thi thể của mình, hỏa táng cũng trở thành tập tục mai táng được truyền đời đời của tộc ta. Tổ tiên khi thu dọn di vật của ân nhân, phát hiện một bức thư chính tay ân nhân viết."

 

"Trong thư viết gì?"

 

"Ân nhân nói sẽ quay lại lấy thánh vật ủy thác, chỉ là bây giờ tộc nhân chỉ còn lại mình ta, thánh vật cũng đã mất..."

 

Thẩm Đường: "... Huynh tin ân nhân sẽ quay lại?"

 

Ước chừng đã chết hai trăm năm rồi đấy.

 

Tộc Công Tây cũng thật thà quá rồi nhỉ? ? ?

 

Công Tây Cừu lại nói: "Sẽ!"

 

Thẩm Đường u oán nói: "Huynh phải tin vào khoa học."

 

"Khoa Học là ai?" Công Tây Cừu không để ý nhiều, tiếp tục chia sẻ tám chuyện, "Theo ghi chép trong tộc, ân nhân là thần tiên từ trên trời bay xuống! Phải biết lúc đó chưa có sao băng cũng không có ngôn linh, có sức mạnh phi thường như vậy, có thể là người bình thường sao?"

 

"Ân nhân không chỉ cứu tổ tiên."

 

"Còn truyền dạy tổ tiên những kỹ năng để an cư lạc nghiệp."

 

"Thuật cổ cũng là do ân nhân truyền dạy."

 

Nhưng ——

 

Công Tây Cừu buồn bực nói: "Nếu không phải năm đó kẻ phản bội kia trộm sách cổ, ra ngoài lập nên nước Vũ kia, tộc Công Tây cũng không rơi vào tình cảnh như bây giờ..."

 

Thẩm Đường kinh ngạc: "Quốc chủ nước Vũ thật sự là người trong tộc huynh?"

 

Công Tây Cừu nhấn mạnh: "Không phải, hắn đã bị trục xuất khỏi tộc."

 

Tên Quý Tôn thị kia kỳ thực là đứa con trai khác của tộc trưởng đời đó, từ nhỏ được nuông chiều, hắn ta bất mãn người huynh trưởng nhu nhược vô năng kế thừa vị trí tộc trưởng, cũng không cam lòng cả đời bị giam cầm trong tộc địa, hắn ta muốn ra ngoài mở mang kiến thức thiên địa rộng lớn hơn, vì vậy nảy sinh ý đồ xấu, trộm sách cổ, đốt cháy bí tàng của tộc.

 

Truyền thừa của tộc Công Tây bị tổn thất nghiêm trọng.

 

Trước đó, mỗi tộc nhân khi sinh ra đều được gieo cổ, cổ và người hỗ trợ lẫn nhau, cho dù là tu luyện hay làm việc khác đều có thể đạt được hiệu quả gấp đôi. Nếu bọn họ thành tâm cầu nguyện thần linh mình thờ phụng sớm tối, vô hình trung còn có thể được thần phù hộ...

 

Vì vậy, tộc Công Tây tuy ẩn cư nhưng lúc đó thật sự rất mạnh.

 

Kết quả là xuất hiện một kẻ phản đồ như vậy.

 

Để có được sức mạnh lớn nhất trong thời gian ngắn nhất, hắn đã vươn móng vuốt ma quỷ về phía người thường, gây ra một thảm kịch tiếng xấu muôn đời.

 

Tộc Công Tây từ đó suy sụp không gượng dậy nổi.

 

Thận trọng từng li từng tí, kẹp chặt đuôi.

 

Không ngờ mới yên bình được mấy chục năm lại gặp rắc rối.

 

Nút thắt trong lòng Công Tây Cừu bây giờ, ngoài việc báo thù cho tộc nhân thì là tìm lại thánh vật, chờ đợi ân nhân chuyển thế.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô thật sự muốn khuyên đồng bọn nhỏ tin vào khoa học.

 

Trên đời này không có chuyển thế...

 

Ơ, khoan đã!

 

Thẩm Đường chú ý đến một vấn đề.

 

"Thánh vật của gia tộc huynh tồn tại hơn hai trăm năm rồi?"

 

"Đúng vậy."

 

"Trong khoảng thời gian đó có mở quan tài ra để đặt gì vào không?"

 

Ví dụ như tái sử dụng, nhét một cái xác mới vào?

 

Công Tây Cừu mơ hồ có chút say.

 

"Sao có thể? Luôn được chôn cất..."

 

Nghe vậy, Thẩm Đường á khẩu, ngây người.

 

"Chôn hơn hai trăm năm, xác vẫn còn tươi?"

 

Công Tây Cừu ra vẻ không có gì lạ nói: "Đã là thánh vật, ân nhân lại là thần tiên, ắt có biện pháp bảo quản thi thể không bị mục nát, có gì đáng ngạc nhiên? Đừng nói hai trăm năm, hai nghìn năm cũng bình thường."

 

__________________

 

Nấm: Còn lại phần thu hoạch mùa thu, Thẩm Đường có thể đi xử lý Thập Ô rồi.