Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 252: Họa cổ nước Vũ



Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Thẩm Đường thực sự sợ ngây người.

 

Công Tây Cừu đang làm cái trò gì vậy?

 

Hay là, Công Tây Cừu trước mặt này là người khác giả mạo?

 

Thẩm Đường giơ tay ngăn hành động tiến tới của đối phương, nghiêm giọng chất vấn: "Công Tây Cừu, ngươi to gan thật đấy, dám chạy tới đây vào lúc này? Thật sự coi quân Liên minh bọn ta không có người nào sao?"

 

Công Tây Cừu lại nghe lời dừng bước chân, nhưng câu trả lời của anh ta thật đáng căm tức: "Mấy con tép riu bên quân Liên minh đó... Quả thật không có ai đáng kể, mạ mạ, ta là hàng thật chính hiệu, không phải kẻ nào không sợ chết giả mạo để lừa ngươi đâu..."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Chỉ nghe giọng điệu này cũng biết là thật rồi.

 

Quân Liên minh mà nghe thấy những lời này, không tức chết mới lạ nhỉ?

 

Thẩm Đường cẩn thận nhìn quanh, xác nhận nơi này an toàn, không ai phát hiện, mới hạ giọng chất vấn Công Tây Cừu: "Ngươi bị điên à? Ban ngày kết thù còn chưa đủ sâu? Đêm khuya lại mò tới? Lính của ngươi đâu? Thật sự dám một mình tới đây?"

 

Công Tây Cừu: "Chuyện riêng, mang bọn họ theo làm gì?"

 

Vừa nghe là "Chuyện riêng", Thẩm Đường không khỏi tò mò.

 

"Trừ ta ra, quân Liên minh còn có người quen cũ nào của ngươi?"

 

Công Tây Cừu đáp: "Không có."

 

Thẩm Đường: "Tìm ta có việc?"

 

Công Tây Cừu đáp: "Không phải tìm ngươi."

 

Anh ta cũng chỉ tình cờ gặp hai người Thẩm Đường, tiện đường tới xem.

 

Thẩm Đường nghe mà hơi mơ hồ, không phải tìm cô, quân Liên minh cũng không có người quen cũ nào khác, cũng không phải đến đánh úp ban đêm —— vậy Công Tây Cừu mạo hiểm đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì? Một mình anh ta dù mạnh đến đâu, nhưng ban ngày hao tổn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không sợ chết sao?

 

Công Tây Cừu thản nhiên nói: "Vì tên tiểu tướng hôm nay."

 

Tên tiểu tướng hôm nay là...

 

Thẩm Đường cau mày: "Ngươi nói Thiếu Xung?"

 

Công Tây Cừu gật đầu.

 

Thẩm Đường kinh ngạc: "... Ngươi muốn mạng của cậu ta đến vậy sao? Trận chiến đã xong rồi, còn nhớ đến việc xử cậu ta? Thiếu Xung là huynh đệ kết nghĩa của Cốc Nhân, ông ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn ngươi giết Thiếu Xung."

 

Trong quân Liên minh, thực lực tổng hợp dưới trướng Cốc Nhân có thể xếp vào top ba, muốn lặng lẽ giết Thiếu Xung rồi toàn thân trở ra, e rằng khó khăn. Công Tây Cừu không phải kẻ nhỏ mọn, anh ta nhắm vào Thiếu Xung như vậy, chẳng lẽ trên người Thiếu Xung có vấn đề gì?

 

Thẩm Đường hạ tay chắn Kỳ Thiện xuống.

 

"Thiếu Xung này có vấn đề?"

 

Công Tây Cừu gật đầu.

 

Trực giác mách bảo Thẩm Đường, sự thật e rằng vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng vẫn khó đỡ sự tò mò thúc đẩy, thăm dò hỏi: "Bí mật này, ta có tiện biết không? Nếu không tiện ta sẽ cùng Nguyên Lương rời đi, coi như đêm nay chưa từng gặp ngươi."

 

Về tình riêng, Công Tây Cừu đến vì chuyện riêng, Thẩm Đường nể tình giao tình trước đây của hai người, sẽ không tiết lộ tung tích của anh ta; về công, Thẩm Đường là một thành viên của quân Liên minh, chỉ cần Công Tây Cừu ra tay với đồng minh của quân Liên minh, cô cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

 

Công Tây Cừu thẳng thắn: "Cũng không phải không thể nói."

 

Thẩm Đường chăm chú lắng nghe.

 

Công Tây Cừu lạnh nhạt nhìn về phía doanh trại quân Liên minh, lãnh đạm nói: "Viên tiểu tướng đó tên là 'Thiếu Xung'? Ngươi có biết thân phận của cậu ta là gì không? Cậu ta là một con 'cổ mẫu', không thể giữ lại."

 

Thẩm Đường cách Công Tây Cừu một đoạn, lời anh ta nói bị gió đêm thổi đến tai Thẩm Đường thì có chút biến đổi. Thẩm Đường nhất thời không hiểu ý, trong đầu hiện lên vài dấu hỏi: "Cổ mẫu? Hay là con của cô mẫu? Tại sao không thể giữ lại?"

 

Công Tây Cừu đáp: "Là cổ mẫu! Mẹ của cổ trùng."

 

Thẩm Đường kinh ngạc thốt lên: "Cổ, cổ trùng? ? ?"

 

Đây lại là chuyện gì nữa?

 

Ngược lại, Kỳ Thiện bên cạnh có phản ứng, giữa lông mày lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng, hỏi: "Công Tây tướng quân nói đến cổ trùng... có phải chỉ 'Họa cổ nước Vũ' xảy ra cách đây trăm năm? Thứ đó không phải đã tuyệt diệt rồi sao? Sao lại còn nữa?"

 

Thẩm Đường nhìn Kỳ Thiện, rồi lại nhìn Công Tây Cừu.

 

Cô bĩu môi, 【 Gia nhập nhóm chat thất bại 】.

 

Cô hỏi Kỳ · NPC dẫn đường · Thiện: "Nước Vũ ở đâu?"

 

"Nước Vũ? Nước Vũ đã bị diệt vong từ lâu rồi." Kỳ Thiện nói xong, bổ sung thêm, "Nước Vũ mất tám năm để quét sạch Tây Bắc, Tây Nam và hơn nửa vùng Đông Bắc, chỉ còn một bước nữa là thống nhất đại lục... Thành lập nhanh, diệt vong còn nhanh hơn..."

 

Thẩm Đường: "Cừ khôi vậy à? Sao lại có thể gãy gánh giữa đường?"

 

Kỳ Nguyên Lương dùng từ "Quét sạch".

 

Điều này có nghĩa là nước Vũ sở hữu sức mạnh áp đảo, việc thôn tính phần lãnh thổ còn lại hẳn là không khó.

 

Công Tây Cừu nói: "Chỉ vì loại cổ trùng trên người Thiếu Xung."

 

Trong lòng Thẩm Đường như có mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.

 

Công Tây Cừu nói ngắn gọn: "Loại cổ trùng đó có thể khiến người bình thường đạt đến sức mạnh của võ giả võ đảm trung cao cấp. Nước Vũ trong thời gian ngắn quét sạch hơn nửa đại lục không có gì lạ. Ngươi có thể tưởng tượng hàng chục vạn võ giả võ đảm bảy tám đẳng cùng ra trận, cảnh tượng đó sẽ hùng vĩ thế nào chưa? Không ai địch nổi..."

 

Thẩm Đường nghe xong hít một hơi sâu.

 

"Thật là... Quá mạnh, nhưng mà..."

 

Cô chớp mắt, nghĩ ra điều gì đó.

 

Công Tây Cừu hỏi lại cô: "Nhưng mà cái gì?"

 

Thẩm Đường nói: "Nhưng phải trả giá bằng cái gì? Võ giả võ đảm bình thường khổ luyện nhiều năm, luyện khí tôi thể mới từng bước leo l*n đ*nh cao, còn bị hạn chế bởi tư chất, ngộ tính, thứ họ bỏ ra không chỉ là thời gian công sức, chỉ riêng tiêu hao thịt mỗi ngày đã là một khoản không nhỏ... Người bình thường chỉ cần nuôi một con cổ trùng? Đầu tư nhỏ mà thu hoạch lớn thế này? Trên đời có chuyện lời như thế sao? Ta không tin."

 

Công Tây Cừu liền biết tri âm của mình rất tinh tế thông minh, đáng tiếc là người đời tham lam, mãi không thể nhìn thấu những điều mê muội này...

 

Anh ta nói: "Là tuổi thọ, tiềm lực, tinh khí..."

 

Nguyên nhân nước Vũ diệt vong cũng rất đơn giản.

 

Đám "Võ giả võ đảm" được kích phát bằng cổ trùng đó trong một đêm đều chết hết, gây chấn động đại lục, vô số thế lực lớn nhỏ thừa cơ nổi dậy, trong vài tháng đã nuốt chửng hoàn toàn đế quốc từng là bá chủ, bắt đầu mấy chục năm vây quét tàn dư.

 

Công Tây Cừu cũng không ngờ lại có thể gặp lại.

 

Thẩm Đường hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"

 

Công Tây Cừu lạnh lùng nói: "Ta chắc chắn."

 

Thẩm Đường nhìn vào mắt anh ta, quyết định tin tưởng.

 

Nhưng Công Tây Cừu thấy lời mình chưa đủ thuyết phục, bèn tiết lộ một bí mật khác: "Người trong tộc ta cũng vì thế nên gặp nạn..."

 

Thẩm Đường kinh ngạc nhìn anh ta.

 

Công Tây Cừu không giải thích nguyên nhân chi tiết, châm biếm nói: "Mọi người đều sợ hãi sức mạnh của nó, nhưng ai cũng muốn có được. Luôn có người nghĩ rằng mình có thể kiểm soát lòng tham, bọn họ sẽ không đi vào vết xe đổ của nước Vũ, sẽ không tham lam đến mức gieo cổ trùng cho cả quân đội... Bọn họ đang nằm mơ! Thứ như lòng người, ai sạch sẽ hơn ai?"

 

Thẩm Đường không phản bác.

 

Cô chỉ quan tâm đến một vấn đề khác: "Vậy nói cách khác —— Thiếu Xung rất có thể là vật dẫn nuôi cổ của người khác?"

 

Công Tây Cừu nói: "Cái này chưa chắc, theo ta biết, loại cổ trùng của nước Vũ đã hoàn toàn tuyệt chủng, nhưng có nhiều hậu nhân muốn đi theo con đường tà đạo này, bọn họ dựa vào tàn cổ không biết có được từ đâu, thử nghiệm nuôi lại cổ trùng..."

 

Uy lực không lớn bằng cổ trùng của nước Vũ, nhưng tác hại không nhỏ, Công Tây Cừu đoán rằng cổ trùng trong người Thiếu Xung có lẽ đã bị gieo từ khi còn nhỏ. Không biết là loại phế phẩm gì, mà ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng phát triển trí tuệ của Thiếu Xung. Khi điên loạn, y như dã thú.

 

Thẩm Đường chợt nhớ đến câu chuyện cô biết về Thiếu Xung.

 

Khi Thiếu Xung còn nhỏ, cả nhà bị thổ phỉ cướp bóc, hắn đột nhiên phát điên g**t ch*t tất cả người sống, bao gồm cả nhà lẫn thổ phỉ, chỉ mình hắn sống sót, sau đó được Cốc Nhân tình cờ bắt gặp mang đi. Chẳng lẽ là trước đó không lâu?

 

Thẩm Đường nhíu mày.

 

Không biết Cốc Nhân có biết chuyện này không.

 

Cô hỏi: "Cổ mẫu trên người Thiếu Xung có thể sinh sản không?"

 

Công Tây Cừu lắc đầu: "Không biết."

 

Thẩm Đường lại hỏi: "Có thể lấy ra không?"

 

Công Tây Cừu lại lắc đầu: "Không biết."

 

Anh ta dừng lại một chút: "Chỉ cần giết Thiếu Xung, cổ mẫu tự nhiên không sống nổi, đây là cách đơn giản nhất, nhanh nhất, một vốn bốn lời."

 

Thẩm Đường nói: "Cốc Nhân sẽ không để yên đâu."

 

Công Tây Cừu lại tỏ ra sao cũng được: "Giết được thì giết, không giết được thì ta về nghỉ ngơi sớm một chút, cũng không nhất định phải làm. Tuy viên tiểu tướng kia là cổ mẫu, nhưng cổ mẫu trong cơ thể cậu ta phát triển không nhanh, rất có thể còn chưa phá thể, ký chủ đã chết rồi."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Không hiểu logic hành động của Công Tây Cừu lắm.

 

Nếu không phải mang tâm trạng nhất định phải giết Thiếu Xung, anh ta cần gì mạo hiểm, một mình xông vào đại doanh quân Liên minh?

 

Hay là, quân Liên minh trong mắt anh ta thực sự yếu đuối đến mức đó?

 

Kỳ Thiện lúc này tham gia cuộc trò chuyện: "So với 'Cổ' trên người Thiếu Xung, người gieo mầm cổ cho cậu ta mới đáng chú ý hơn chứ? Nếu thực lực của Thiếu Xung tiểu tướng quân có được thật sự nhờ 'Cổ', có thể thấy con 'Cổ' này đã có vài phần 'Chân truyền' từ họa cổ nước Vũ..."

 

Một hai con thì không có gì đáng sợ.

 

Công Tây Cừu vẫn có thể đánh cho bọn chúng một trận.

 

Nhưng nếu là hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng vạn...

 

Một trăm Công Tây Cừu cũng chỉ có nước chạy trốn.

 

Thẩm Đường nói: "Hay là, chúng ta quay về điều tra từ từ, dò hỏi một chút? Nếu Cốc Nhân không phải là người biết chuyện, việc này liên quan đến tính mạng nghĩa đệ ông ấy, chắc ông ấy sẽ không thờ ơ..."

 

Kỳ Thiện không mấy lạc quan về việc này.

 

Cả nhà Thiếu Xung bị giết chỉ còn hắn sống sót.

 

Kỳ Thiện nói: "Dù là họa cổ nước Vũ hay thứ gì đó được làm dựa trên nó, đều cực kỳ nguy hiểm. Thân là ký chủ của cổ trùng, có khả năng không chịu nổi sự tàn phá của Cổ trùng mà chết bất đắc kỳ tử. Những trường hợp như Thiếu Xung, tuyệt đối không chỉ có một mình cậu ta..."

 

Đúng là có thể dựa theo trường hợp này điều tra tiếp.

 

Chẳng qua ——

 

Thẩm Đường băn khoăn: "Bây giờ điều tra thế nào?"

 

Khắp nơi binh hoang mã loạn, nếu mục tiêu của kẻ đứng sau là thường dân, căn bản không ai phát hiện —— ai mà quan tâm những người dân thường đó chết vì đói, chết vì bệnh tật hay chết vì Cổ trùng? Không ai chú ý, dĩ nhiên cũng không có đường điều tra...

 

Kỳ Thiện đoán: "Chủ công cũng đừng lo lắng quá, nếu kẻ đứng sau thật sự có tay mắt thông thiên, há dễ dàng bỏ qua? Sớm đã mang cậu ta đi rồi. Thực lực của Thiếu Xung tiểu tướng quân gần như có thể sánh với Thập tứ đẳng hữu canh, họa cổ nước Vũ cũng khó làm được."

 

Bản thân đã chu du khắp các nước Tây Bắc nhiều năm.

 

Cũng chưa từng nghe qua những trường hợp tương tự.

 

Nếu không cũng chẳng đến lượt Công Tây Cừu vạch trần sự việc.

 

Thẩm Đường xoa cằm, không khỏi suy đoán theo thuyết âm mưu: "Nguyên Lương, huynh nói xem, có khả năng là do Cốc Nhân làm không?"

 

Kỳ Thiện nói: "Cũng có thể."

 

Cùng lúc đó, trong doanh trại quân Liên minh.

 

"Ắt xì ——"

 

Cốc Nhân đang canh giữ bên giường bệnh của Thiếu Xung hắt xì một cái.

 

Sợ đánh thức Thiếu Xung vừa mới ngủ, ông vội vàng dùng tay che miệng lại, nhịn đến đỏ cả vành mắt.

 

Lúc này, Lục đệ bưng thuốc bước vào.

 

"Đại ca?"

 

Cốc Nhân xoa xoa mũi: "Không sao không sao, có lẽ là do chị dâu đệ nhắc đến ta, thuốc sắc xong rồi à? Để một bên cho nguội..."

 

Lục đệ cẩn thận bắt mạch cho Thiếu Xung.

 

Mạch tượng quả nhiên dần dần ổn định lại, không còn hỗn loạn đáng sợ như ban ngày, xem ra chỉ thêm một ngày nữa là khỏi hẳn.

 

Hắn nói: "Đại ca, để ta ở đây canh chừng đi."

 

Cốc Nhân lắc đầu từ chối: "Tự mình trông vẫn an tâm hơn."

 

Có lẽ vì đã nuôi lớn Thiếu Xung từ nhỏ, dành quá nhiều tâm huyết và kiên nhẫn cho hắn, Cốc Nhân rất cưng chiều nghĩa đệ này, một số việc không bao giờ giao cho người khác. Lục đệ nói: "Trên đường gặp Thập nhị đệ, thấy đệ ấy còn đang tự trách."

 

"Thanh Chi tự trách làm gì? Nếu thực sự có lỗi, cũng nên là đại ca ta đây tự trách..." Tâm trạng Cốc Nhân phức tạp, ông thương yêu Thiếu Xung, nhưng giờ lại không thể thiếu đi phần chiến lực này.

 

Nếu có thể chữa trị hoàn toàn thì tốt biết mấy...

 

Hai người mỗi người một tâm trạng.

 

Lại bận rộn thêm một lúc, bên ngoài có binh sĩ báo tin.

 

Cốc Nhân không hiểu: "Thẩm lang chủ đêm khuya đến đây có việc gì?"

 

Lục đệ lắc đầu: "Không rõ."

 

Cốc Nhân đứng dậy chỉnh trang: "Đi xem sao, Lục đệ, đệ trông chừng Thập tam, có gì thì phái người báo cho ta."

 

Lục đệ nói: "Đại ca yên tâm."

 

Trên đường đi, Cốc Nhân đoán già đoán non đủ mọi lý do Thẩm Đường đến, nhưng chỉ không ngờ cô lại đến vì nghĩa đệ của mình.

 

Không chỉ vậy, người ta còn ném ra một quả bom to đùng!

 

"Đợi, đợi đã —— Cậu nói loại cổ gì?"

 

Cốc Nhân suýt chút nữa kinh ngạc ngã khỏi chỗ ngồi.

 

Trên mặt ông đầy vẻ "Thẩm lang chủ, cậu đừng đùa ta".

 

Thẩm Đường âm thầm quan sát sắc mặt Cốc Nhân, trong lòng hối hận đã không mang theo Cố Trì —— Có Cố Trì ở đây, còn sợ không nhìn thấu được Cốc Nhân sao?

 

Cốc Nhân ổn định lại tâm thần, cố cố gắng để đầu óc trống rỗng tìm lại chút lý trí, một lúc lâu sau mới điều chỉnh được tâm trạng rối bời của mình.

 

Ông căng thẳng l**m đôi môi khô khốc.

 

Hỏi: "Thẩm lang chủ, chuyện này có bao nhiêu phần chắc chắn?"

 

Thẩm Đường nói: "Chín phần."

 

Sắc mặt Cốc Nhân lập tức trở nên sắc bén, ép hỏi: "Thẩm lang chủ làm sao biết được? Cậu có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?"

 

Kỳ Thiện nói: "Là ta nói."

 

Cốc Nhân hỏi: "Nghe từ đâu?"

 

Kỳ Thiện không chớp mắt nói dối, điềm tĩnh: "Kỳ mỗ du ngoạn qua các nước Tây Bắc, có thứ gì chưa từng thấy qua?"

 

Cốc Nhân tiếp tục truy vấn: "Tại sao trước đây không nói?"

 

Kỳ Thiện nói: "Kỳ mỗ không tiếp xúc nhiều với Thiếu Xung tiểu tướng quân, chỉ đến hôm nay, khi Thiếu Xung tiểu tướng quân đấu với Công Tây Cừu, võ khí mất kiểm soát, mới nhìn ra vài điểm, nhưng chưa chắc chắn, do dự mãi... mới kéo dài đến bây giờ..."

 

Cốc Nhân đứng dậy đi qua đi lại trong lều trại.

 

Vẻ mặt giằng xé, có vẻ đang đấu tranh nội tâm.

 

Thẩm Đường hỏi: "Cốc công không tin sao?"

 

Cốc Nhân xua tay, trên mặt cũng hiện vài phần suy sụp.

 

"Không phải là không tin, mà là nhất thời khó chấp nhận... Thẩm lang chủ, Thập tam là đứa trẻ do Cốc mỗ một tay nuôi lớn! Cậu có biết, Cốc mỗ vì lễ nghĩa quy củ, nên không thể quá gần gũi với vài đứa con ruột! Đối với Thập tam thì không cần nhiều ràng buộc như vậy, ta vừa là nghĩa huynh của Thập Tam, cũng là nửa người cha của đệ ấy... Bây giờ cậu nói với ta, bệnh điên của đệ ấy không phải là bệnh bẩm sinh, à là do năm xưa bị người ta dùng thủ đoạn thâm độc..."

 

Sức mạnh vũ lực to lớn phải đổi bằng sinh mệnh, tinh lực.

 

Mỗi lần Thiếu Xung xuất chiến, đều tiêu hao sinh mệnh của chính mình...

 

_______________________

 

Nấm: À đúng rồi, trước đó họ của Tần Lễ bị lỗi —— Nấm viết tới viết lui quên mất họ của Tần Lễ (ban đầu là họ Đinh), nhưng không vấn đề gì, ta đã xin quyền chỉnh sửa từ biên tập để sửa lại "Đinh huynh, Đinh khanh" trong chương 223 và 224, hehe, chỉ là nghe có vẻ kỳ kỳ, vì nếu họ là Tần, thì minh chủ Ngô Hiền sẽ gọi Tần Lễ là "Tần khanh" (秦卿 qín qing) ... ồ thế này...