Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 168: Thành Hiếu loạn (9)



Editor: Đào Tử

 

_________________________________

 

 Sự thật chứng minh, chỉ cần là chuyện người bình thường sẽ làm, Kỳ Thiện cứ luôn không thích làm. Tiếng gào thét phẫn nộ của Thẩm Đường bị anh ta vứt ra sau đầu, đôi mắt chỉ nhìn quận thủ trước mắt. Quận thủ họ Yến, tên Thành, là bạn cũ cũng là kẻ thù của Kỳ Thiện.

 

Nếu như Kỳ Thiện có quyển sổ ghi thù, Yến Thành tuyệt đối có thể cưỡi ngựa phi nước đại dẫn trước xa xa, chiếm vị trí đầu bảng không thể lay động.

 

"Chỉ là Tứ đẳng bất canh, Ngũ đẳng đại phu, tin tưởng với năng lực của Thẩm tiểu lang quân, tru sát hai người này còn dễ hơn lấy đồ trong túi..." Nói là nói với Thẩm Đường, nhưng ánh mắt lại từ đầu đến cuối khóa chặt quận thủ mặt như giấy vàng, thú vị nói, "Nói xem đúng không?"

 

Lời này là nói với Thẩm Đường hay quận thủ, chỉ có anh ta biết.

 

Gân xanh trên trán Thẩm Đường nhảy loạn: "..."

 

Làm đồng đội với Kỳ Thiện quả thực là tra tấn, nếu đánh tổ đội, chiếu theo kỹ thuật luồn lách của anh ta, đm đã sớm bị report mấy lần.

 

Cô tránh được thế giáp công trái phải của hai võ giả võ đảm, "Kiếm Từ mẫu" trong tay múa may nhanh nhẹn, mỗi một kiếm đều đang phát tiết lửa giận, chiêu sau hung ác hơn chiêu trước, nhanh, chuẩn! Phảng phất xem hai tên võ giả võ đảm trở thành thế thân của Kỳ Thiện.

 

Cuối cùng vẫn không quên hâm dọa!

 

"Kỳ Nguyên Lương, huynh chờ đó! Lát nữa tính sổ với huynh!"

 

Nếu không vì bận tâm Kỳ Thiện còn phải đấu khẩu từ xa với tình nhân cũ, lúc này cô đã cho đối phương một cái cấm ngôn đoạt tiếng mười hai canh giờ. Hừ —— cho anh ta mấy phần mặt mũi trước mặt kẻ thù!

 

Thẩm Đường hâm dọa cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Kỳ Thiện, nhưng tâm trạng của quận thủ Yến Thành lại không tốt lắm. Hắn nhìn Kỳ Thiện như cô lang ác hổ gắt gao khóa chặt mình, đối phương tựa như đang tự hỏi, ngoạm chỗ nào có thể rứt ra miếng thịt lớn đẫm máu.

 

Loại ánh mắt này khiến hắn có cảm giác quen thuộc đã lâu.

 

Chờ đã ——

 

Quen thuộc?

 

Ánh mắt cô lang ác hổ này... Quả thực hắn có quen một người! Bỗng nhiên, dường như hắn nhớ tới gì đó, con mắt càng mở càng lớn.

 

"Ngươi, ngươi chẳng lẽ là —— "

 

Quận thủ đang muốn phun ra một cái tên.

 

Ai ngờ cuống họng bỗng nhiên nghẹn lại, sắc mặt hắn tái đi.

 

Kỳ Thiện lạnh lùng nói: "Trí nhớ của Yến Thành thật là tệ, tại hạ đã nói, tại hạ họ Kỳ, tên Thiện, chữ Nguyên Lương."

 

Quận thủ cũng là hạng người tinh thông các loại ngôn linh, mấy năm nay lại ôm được đùi siêu to, có thể nói là "Văn vận hanh thông", tu luyện văn tâm dĩ nhiên cũng không có chểnh mảng, thậm chí không kém bao nhiêu so với rất nhiều văn sĩ có ngộ tính thiên phú, nhanh chóng giải trừ cấm ngôn đoạt tiếng.

 

Hắn nuốt lời chưa nói xong xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỳ Thiện, càng nhìn càng vững tin suy đoán của mình là chính xác, th* d*c một hơi, nói: "Mặc kệ ngươi có phải Kỳ Nguyên Lương hay không, nếu như ta nói, ta nói Kỳ Nguyên Lương không phải do ta hại, ngươi có tin tưởng không?"

 

Kỳ Thiện lành lạnh nói: "Yến Thành, ngươi cảm thấy với tác phong ty tiện bỉ ổi đâm bị thóc thọc bị gạo, mượn gió bẻ măng đáng xấu hổ của ngươi, ta sẽ tin sao? Ngươi chớ giảo biện, ngươi không biện được ta. Để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi nói lời này không trái lòng sao? Không sợ nửa đêm bị quỷ tìm tới cửa à."

 

Quận thủ: "..."

 

Nói rất có đạo lý, thật ra bản thân hắn cũng không tin.

 

Da đầu quận thủ đã sắp tê râm ran.

 

Nếu như kẻ dùng thân phận Kỳ Thiện trước mặt, thật sự là người hắn đoán, hôm nay sợ là hắn không thể nào còn sống rời khỏi nơi đây.

 

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu này rất phù hợp để hình dung quận thủ. Hắn luôn cảm giác mình còn cơ hội xoay người. Năm đó trong thế cục ấy mà hắn còn có thể đại nạn không chết, bây giờ sao lại chết được?

 

Quận thủ đang muốn ra tay đánh cược một lần.

 

Dù khôi phục chưa được mấy phần văn khí trong kinh mạch, hắn cũng định ra tay, chuẩn bị trợ giúp khách khanh, kết quả đan phủ đau xót, văn khí đình trệ.

 

Hắn tức giận trừng mắt về phía Kỳ Thiện đang u ám cười nhạo.

 

Trong lòng trực tiếp hỏi thăm tổ tông mười tám đời của anh ta.

 

Quả nhiên là tên đó!

 

Một giây sau, một cột máu phun ra dưới chân hắn.

 

Tên Tứ đẳng bất canh thực lực yếu nhất bị Thẩm Đường dùng một kiếm cắt cổ, chỉ còn tên Ngũ đẳng đại phu. Không còn bị người ta chi phối kiềm chế, Thẩm Đường ra tay càng tàn nhẫn hung hãn. Không bao lâu đã bắt được một cơ hội tuyệt diệu, một chân đạp trúng trái tim người kia. Lực lớn, xương sườn phát ra tiếng vỡ giòn tan, ngã trên mặt đất lăn lộn mấy vòng, cuối cùng nằm ngửa mặt lên trời, chết không nhắm mắt.

 

Thẩm Đường đè xúc động dùng kiếm trỏ vào Kỳ Thiện, hít sâu một hơi: "Huynh và tình —— nói rõ ràng rồi chưa?"

 

Cô khựng lại tại chữ【 Tình —— 】.

 

Kỳ Thiện nhàn nhạt đảo qua thi thể hai tên khách khanh, tuy rằng Tứ đẳng bất canh và Ngũ đẳng đại phu không có binh sĩ võ khí và võ giáp, nhưng c*̃ng có các loại vũ khí, sức lực, tốc độ mà người thường không thể so sánh, đều không chống đỡ được nửa khắc dưới tay Thẩm tiểu lang quân ——

 

"Võ lực của Thẩm tiểu lang quân tiến bộ nhanh chóng." Ngẫm lại lúc trước Thẩm Đường bị Tứ đẳng bất canh truy sát đến chạy trốn khắp phòng, thực sự rất khó tin tưởng tiến bộ lớn như vậy trong vòng nửa năm, "Nợ cũ năm xưa, không thể dễ dàng làm rõ ràng như vậy..."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Nếu như tâm trạng của cô có thể cụ thể hóa thành meme, phỏng chừng không phải người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi thì là ông lão cầm điện thoại trên tàu điện ngầm.

 

Cô cười gằn nói: "Huynh thật sự cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt? Lúc ta và người ta đánh nhau còn dành thời gian chú ý tình huống bên chỗ huynh, huynh có thanh toán nợ cũ với hắn hồi nào đâu?"

 

Má, hết thảy không lấy g**t ch*t kẻ thù làm mục đích lại đi đôi co, cứ như là "Liếc mắt đưa tình", "Càng mắng càng thương"!

 

Ngoại trừ lần đầu đối mặt giao đấu, hai văn sĩ này đều không giống văn sĩ văn tâm —— không nói đấu trí đấu dũng, nhưng ngay cả dùng ngôn linh văn tâm choảng nhau cũng không có. Điệu bộ này mà muốn khiến cô tin tưởng hai tên này là kẻ thù người chết ta sống? Cô cảm thấy trí thông minh bị nhục nhã!

 

Tâm trạng Kỳ Thiện vô cùng tốt: "Đang tính đây..."

 

Trời cao chứng giám, lần này anh ta thật sự không có vẩy nước.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô cũng hơi nghi hoặc —— Thế cục bất lợi, vì sao quận thủ không chạy trốn, c*̃ng không trợ giúp hai khách khanh ngăn địch?

 

Bởi vì biết mình trốn không thoát?

 

Cho nên dứt khoát chờ chết tại chỗ?

 

Cái này không giống tác phong của quận thủ.

 

Dựa theo Kỳ Thiện giải thích, vị này tuyệt đối là cao thủ gió chiều nào lay chiều đấy, lòng bàn chân bôi dầu, ngôn linh văn tâm dùng để chuồn mất có thể xưng đứng Top 10 toàn Tây Bắc. Bản lĩnh chạy trốn luyện tốt như vậy, làm sao có thể tiêu cực chờ chết tại chỗ?

 

Thẩm Đường cảm thấy vấn đề ở trên người Kỳ Thiện.

 

Hỏi: "Huynh đã làm gì?"

 

Ánh mắt của quận thủ nhìn Kỳ Thiện gần như muốn ăn thịt người.

 

"Không có gì, một loại kỹ xảo nhỏ nhoi mà thôi."

 

Thẩm Đường: "... Huynh nhìn biểu cảm ta xem, ta sẽ tin?"

 

Lời lẽ lừa gạt của Kỳ Thiện thật sự càng ngày càng tăng tiến.

 

Phút chốc, quận thủ phun ra một ngụm máu lớn, mặt như giấy vàng, ngực trập trùng vừa nhanh vừa gấp. Hắn che vị trí đan phủ, phẫn hận nhìn Kỳ Thiện nói: "Chẳng phải ngươi muốn báo thù cho Kỳ Thiện sao?"

 

Thẩm Đường: "... ? ? ?"

 

Cô một mực chú ý cuộc đối thoại giữa hai người, chẳng qua Kỳ Thiện không nói, cô cũng không tiện hỏi, thế là ho nhẹ hai tiếng, vô cùng quan tâm đề nghị: "Cái đó —— có cần ta tránh đi hay không? Cho hai người một chút không gian để 'Ôn chuyện' ?"

 

"Không cần thiết."

 

Kỳ Thiện sải bước tiến lên, đầu tiên là im lặng nhìn quận thủ.

 

Quận thủ cũng nhìn anh ta chằm chằm!

 

Một giây sau, Kỳ Thiện phút chốc gập tay thành nắm đấm, thẳng tắp đánh tới mặt quận thủ. Một đấm đập người ngã trên mặt đất còn chưa hả giận, chân còn đạp hai lần, quận thủ lại kiên cường không lên tiếng.

 

Cuối cùng dùng văn khí trói gô.