Luân Đạo Chi Nghịch

Chương 2: Cuộc gặp gỡ!



Trong cơn mê, hắn cảm giác như đang rơi vào một vùng biển sâu vô tận, nơi mà mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn, như không khí bị đặc quánh, ép chặt lồng ngực.
Tim hắn đập dữ dội, cơ thể lạnh buốt, mọi giác quan như bị nhấn chìm trong bóng tối.

Bỗng một ánh sáng chói lọi vụt lóe trước mắt. Minh Vũ khẽ nheo mắt, ánh sáng khiến hắn không thể mở mắt ra ngay, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ, mạnh mẽ, dịu êm nhưng đầy áp lực, xâm nhập cơ thể. Bỗng hắn nghe thấy một âm thanh xa lạ vang vọng lên:

"Ngươi.....?"

Và khi mở mắt ra, chưa hết sự bồn chồn thì cảnh tượng trước mặt khiến hắn ngỡ ngàng.

Hắn đang đứng trước một tòa thành cực kỳ hùng tráng, vách thành cao chót vót, kiến trúc cổ kính nhưng uy nghi, tường thành được khắc những ký tự lấp lánh như ánh sáng phản chiếu từ linh khí.
Cổng thành rộng mở, bên trong là núi non trập trùng, khí linh tràn ngập, từng làn khói trắng bốc lên từ các tòa tháp, xen lẫn âm thanh huyền bí, trầm ổn vang vọng khắp nơi.

Trước mặt hắn là một con đường rộng lớn, lát đá trơn bóng, trải dài thẳng tấp, dẫn thẳng tới một tòa nhà to lớn với kiến trúc cổ xưa.
Minh Vũ bất dắc bước theo con đường ấy, từng bước chân vang lên âm thanh lặng lẽ giữa không gian trầm mặc.

Khi đứng trước một tòa điện, hắn cảm nhận bản thân thật nhỏ bé, mỏng manh, như một hạt cát giữa sa mạc vô tận.
Nhìn từ ngoài vào, những cột chống khổng lồ trải ra hai bên, nâng đỡ toàn bộ kiến trúc đồ sộ, khiến công trình trở nên uy nghiêm, vững chãi và tráng lệ.

Ở giữa là tấm thảm đỏ kéo dài từ cổng vào tận trung tâm, lấp lánh dưới ánh sáng dịu của linh khí.
Trên cùng, ở vị trí trung tâm cao nhất, là một chiếc ghế đầy uy nghiêm, lặng lẽ sừng sững — không ai ngồi đó, nhưng vẫn toát lên sức mạnh, quyền lực và sự tôn nghiêm, khiến Minh Vũ không khỏi cảm thấy khiêm nhường trước một thế lực mà hắn chưa hiểu nổi.

Hắn đứng yên, đôi mắt quét toàn bộ khung cảnh, cảm nhận linh khí dày đặc, đầy sức sống, cuộn trào quanh từng viên đá, từng tấm thảm, như thể cả tòa nhà này tự mình thở và có nhịp đập riêng.

Bỗng nhiên, xuất hiện nhiều làn khói trắng từ khắp sảnh điện bay lên, xoay tròn và tụ lại tại trung tâm.
Minh Vũ đứng đó, cơ thể tự động vào tư thế cảnh giác, mắt quét xung quanh, nhịp tim khẽ tăng nhanh.

Trong làn khói dày đặc, một hình bóng thấp bé chập chờn hiện ra. Minh Vũ nheo mắt, cố định ánh nhìn.
Làn khói dần tan, và trước mắt hắn là một đứa nhóc với thân hình nhỏ xíu, mặc bộ trang phục đỏ kỳ lạ như cổ trang vậy, đầu đội nón vàng giống vị thần tài nào đấy, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, ánh mắt tràn đầy vui vẻ và ngây thơ, như thể không hề biết đến uy nghiêm khổng lồ của sảnh điện.

Minh Vũ nhíu mày, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng cảnh giác vẫn khiến hắn lùi lại một bước, mắt quét quanh sảnh điện.

“Ngươi… là ai?” — giọng trầm, lạnh lùng nhưng có phần tò mò.

Nhóc bé nhún vai, đôi mắt tươi cười nhưng ánh lên nét buồn tủi:

“Nơi này… được gọi là Tọa Tiên Đài, nơi chấn giữ của thần linh. Và ta… cũng không nhớ bản thân là ai, cũng không biết tên mình là gì? Chỉ biết rằng, ta là người trông coi nơi này.”

Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt vẫn cảnh giác.

“Ngươi… trông coi? Nhưng vì sao lại xuất hiện ngay khi ta tới?”

Nhóc bé nhún vai một cách tự nhiên, giọng nhẹ nhàng nhưng vang vọng trong sảnh điện uy nghi:

“Hàng ngàn năm đã trôi qua kể từ lần cuối cùng có người xuất hiện nơi đây. Và hôm nay…

Ngài……chủ nhân đời thứ tư của Tiên điện đã xuất hiện.”

Minh Vũ nhíu mày, khó hiểu:

“Chủ nhân đời thứ tư? Ý ngươi là… ta?”

Nhóc bé gật đầu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng dịu:

“Đúng vậy. Ngài chính là người sẽ tiếp quản nơi này, là chủ nhân tiếp theo của Tọa Tiên Đài."

Sau khi nói hết lời, nhóc bé nhấc tay từ trên cao, một tấm cuộn tiên thư lập tức xuất hiện trước mặt Minh Vũ, bay lơ lửng giữa không trung, ánh sáng dịu tỏa ra từ cuộn giấy khiến sảnh điện thêm phần huyền bí.

“Đây là Tiên Thư,” — nhóc bé giải thích, giọng trong trẻo nhưng vang vọng khắp không gian. Bên trong có hình vẽ của Tiên điện, cũng có thể được coi là chìa khóa để ngài bước vào Tọa Tiên Đài.”

Minh Vũ đứng im, đôi mắt chăm chú nhìn tấm cuộn, suy nghĩ lặng lẽ.
Hắn rơi vào trầm tư, nhận ra rằng đây không chắc chỉ là một vật đơn thuần.

Một hồi lâu trôi qua, hắn vẫn chưa cử động, ánh mắt thoáng chút do dự.
Minh Vũ hít một hơi sâu, buông bỏ cảnh giác và với tay nhận lấy tấm cuộn tiên thư.

Ngay khi Minh Vũ vừa chạm tay vào tấm Tiên Thư, cuộn giấy bỗng phát sáng rực rỡ.
Trước khi hắn kịp phản ứng, Tiên Thư tan thành vô số luồng ánh sáng nhỏ, bay thẳng vào giữa trán hắn rồi biến mất vào trong thức hải.

Một luồng cảm giác kỳ lạ trào dâng.
Trong đầu Minh Vũ xuất hiện những mảnh ký ức rời rạc — hình ảnh tòa thành hùng vĩ, những vòng linh trận xoay quanh, cùng những luồng khí mờ ảo.
Cơ thể hắn khẽ run lên, tim đập mạnh, như thể có một cánh cửa vô hình vừa được mở ra.

Đột nhiên, tiếng trống và kèn vang lên, âm hưởng long trọng vang vọng khắp sảnh điện.
Nhóc bé nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như sao trời:

“Chúc mừng, từ giờ trở đi… ngài chính là chủ nhân đời thứ tư của Tọa Tiên Đài!

Từ nay về sau, ta sẽ giải đáp những thắc mắc của ngài và giúp ngài trông coi nơi này khi ngài vắng mặt.”

Minh Vũ hơi sững người, trong đầu lóe lên một suy nghĩ kỳ quặc:

“Trông coi… chẳng phải giống như một người quản gia sao?”

Hắn nhìn lại, thấy nhóc bé vẫn đang mỉm cười mong đợi, như thể chờ đợi điều gì đó từ hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, Minh Vũ khẽ thở dài, giọng nói mang chút trầm ấm:

“Ngươi không nhớ tên mình phải không?
Vậy từ nay… ta sẽ gọi ngươi là Nhóc Quản Gia(少管家). Được chứ?”

Câu nói vừa dứt, đôi mắt nhóc bé bỗng rụng rời, ngấn lệ.
Nó khẽ run giọng:

“Cảm ơn… thật lòng cảm ơn ngài. Cuối cùng ta cũng có… một cái tên.”

Minh Vũ thoáng bối rối, không biết nên nói gì, chỉ đứng đó lặng im nhìn “nhóc quản gia” cúi đầu cảm kích.
Một lúc lâu sau, không khí dần lắng lại, hắn khẽ nhíu mày, giọng nghi hoặc vang lên:

“Vậy… nơi này rốt cuộc là gì?
Thế giới này… là ở đâu?”

Chưa kịp nói hết câu, bỗng mọi thứ xung quanh tối sầm lại.
Minh Vũ cảm giác như bản thân đang rơi tự do, quay trở lại cảm giác chìm xuống đại dương bao la như lần đầu tiên hắn cảm nhận được.

Giữa khoảng không tối tăm, giọng Nhóc Quản Gia vang lên, dịu dàng nhưng vang vọng khắp tâm trí hắn:

“Cái đó… là phải tự ngài quan sát, tự ngài cảm nhận?”

Lời vừa dứt, Minh Vũ cảm giác cơ thể càng rơi xuống sâu hơn, nhịp thở trở nên nặng nề, tâm trí dần mờ mịt và mất ý thức.

Chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ, như dòng nước lạnh tràn ngập, kéo hắn vào trong một giấc ngủ sâu.