Lựa Chọn Phu Quân

Chương 10



Y nói với vợ chồng Uy Viễn Hầu: "Thuật Thuật nhỏ tuổi đã học được cách chăm sóc mẹ, cậu bé quỳ dưới đất xin ăn, còn bị những kẻ ăn mày khác cướp thức ăn, vì cậu bé gầy yếu và nhỏ bé, tất cả mọi người đều nghĩ cậu bé là cô bé, thậm chí có người còn muốn làm bậy với cậu bé..."

"Nếu ngày đó không phải ta đi ngang qua đánh đuổi kẻ gian, không biết Thuật Thuật sẽ bị người ta đối xử như thế nào!"

"Hắn là cháu ruột của các ngươi! Sao các ngươi nỡ lòng? Những kẻ lòng dạ đen tối như vậy, sau này xuống địa phủ, sẽ phải trải qua các cực hình như chiên dầu, rút lưỡi.. Chỉ mong các ngươi đừng quên hôm nay, đừng quên nỗi đau đớn khi bị c.h.é.m đầu hôm nay!"

"Đao phủ đại nhân, làm ơn dùng d.a.o cùn c.h.é.m đầu, loại người này, c.h.é.m chậm một chút mới hả dạ!"

Đao phủ gật đầu, bọn họ đã được thông báo trước, không cần c.h.é.m nhanh, phải để kẻ bị hành hình chịu thêm nhiều đau đớn.

Thế nên mới có chuyện cả gia đình phủ Uy Viễn Hầu, c.h.é.m đầu đều phải c.h.é.m ba nhát.

Nếu không cái đầu cứ mãi không rơi, miệng vẫn còn kêu cứu.

Đích tỷ đã sinh con trai cho tên bánh vừng mè, còn ta thì vẫn chưa có thai.

Đích mẫu bế thằng bé bánh vừng mè, buông lời chua ngoa, cười nhạo ta là con gà mái tơ không đẻ trứng. Ta thì bảo người nhà muốn ăn bánh vừng mè. Đích mẫu bị ta chọc tức đến mức quay mặt đi không thèm nhìn ta.

Hiện giờ La Diệc Chu đã là Hàn lâm viện biên tu. Đây vốn dĩ là đãi ngộ chỉ dành cho người đứng Đệ nhất giáp, lại được Hoàng thượng đặc cách sắp xếp cho La Diệc Chu. Ai cũng biết y được Hoàng thượng quan tâm, dù xuất thân nghèo khó, vẫn không ai dám coi thường y. Ngay cả cha ta cũng được Hoàng thượng ân cần hỏi han.

Thật sự là hỏi han. Cha ta xúc động về kể rằng có được con rể như vậy, chẳng thua kém con trai! Ông ấy quả nhiên không nhìn lầm con rể này!

Còn Hoa Dương công chúa sau khi được thái y chẩn trị, cuối cùng cũng không còn điên loạn nữa, cũng hồi phục được một phần ký ức. Nàng đặc biệt gọi ta vào cung, kéo ta nói chuyện rất lâu.

Về phần Thuật Thuật, giờ đây cậu bé cũng không còn vẻ thận trọng rụt rè như trước nữa. Vừa thấy ta, cậu bé liền bỏ lại đám cung nhân, hai cái chân ngắn cũn chạy lon ton lao thẳng vào lòng ta: "Tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ quá!"

Cậu bé ăn vận sang trọng, khiến người nhìn hoa cả mắt. Còn ta cũng xúc động ôm lấy cậu bé mà rơi lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoa Dương công chúa kéo con trai dậy, lau nước mắt, rồi bảo chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Dung mạo nàng đoan trang, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới sự trang điểm tỉ mỉ càng thêm rạng rỡ. Hèn chi nàng là công chúa được Hoàng thượng cưng chiều nhất. Một người con gái xinh đẹp như vậy, ai mà không thích chứ?

Hoa Dương công chúa hỏi thăm chuyện trong nhà, rồi lại nhớ đến đàn gà và đàn lợn ta nuôi.

"Tiếc quá, chưa kịp đợi chúng lớn lên ta đã về cung rồi. Ta đã thuyết phục phụ hoàng, sau này ta và Thuật Thuật sẽ dọn về Phủ công chúa, đến lúc đó chúng ta sẽ thường xuyên gặp gỡ, để Thuật Thuật không còn khóc đến mất ngủ vì nhớ hai vợ chồng ngươi nữa." 

Ta lại nói chuyện gia đình với công chúa một lát, nào là chủ nhà biết La Diệc Chu đỗ cử nhân lại thành tiến sĩ, vội vàng chạy đến nói không lấy tiền thuê nhà, cho chúng ta ở miễn phí đến bao giờ chán thì thôi.

Hoa Dương công chúa bật cười, khi đó nàng dọn vào căn nhà kho ấy, còn bị chủ nhà nói cạnh khóe La Diệc Chu có diễm phúc không nhỏ, nếu nàng muốn truy cứu, nhất định chủ nhà sẽ chịu hậu quả nặng nề.

Khi ta ra cung, Hoa Dương công chúa đã ban thưởng không ít. Thuật Thuật ôm lấy chân ta, nói đợi dọn về phủ công chúa, cậu bé nhất định sẽ thường xuyên quay lại thăm.

Sau này La Diệc Chu vào Hàn lâm viện, rồi lại ra ngoài làm quan ba năm.

Đứa con đầu lòng của chúng ta là một cậu bé cực kỳ giống y, cũng có tấm lòng lương thiện.

Hết nhiệm kỳ trở về kinh thành, Hoàng thượng điều y vào Ngự Sử Đài, để La Diệc Chu phát huy sở trường của mình. Y là người giỏi tố cáo tội ác mà không cho đối phương cơ hội phản bác. Không làm Ngự sử thì quá đáng tiếc.

Lúc này Thuật Thuật đã trở thành Tiểu quận vương với giọng nói đanh thép rồi.

Chiều cao của cậu bé tăng vùn vụt, trước đây gầy yếu nhỏ bé, giờ thì cao lớn vạm vỡ. Chúng ta vừa về đến nơi đã gặp cậu bé.

Con trai của ta và La Diệc Chu tên là La Kim Dương.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

La Kim Dương bốn tuổi, ngẩng đầu nhìn Thuật Thuật, nước dãi chảy ra vì ngưỡng mộ. Thuật Thuật ôm La Kim Dương, như thể ôm một con búp bê vậy. Hai đứa trẻ nhanh chóng chơi đùa cùng nhau.

Mặc dù ta không hiểu một cậu bé sắp trưởng thành lại có thể chơi với một đứa bé bốn tuổi như thế nào. May mắn thay hai đứa trẻ không đánh nhau.