Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 46: Sự Thật Về Địa Mạch



Chương 46: Sự Thật Về Địa Mạch

"Ngươi thông minh hơn ta tưởng," Lão Tửu Quỷ nói, giọng không còn vẻ say xỉn. "Giữa lúc mọi kẻ đều bị lòng tham làm mờ mắt, ngươi lại là người duy nhất còn giữ được sự tỉnh táo để đặt câu hỏi."
Lão ta chỉ tay vào giọt Địa Tâm Nhũ đang lơ lửng trên mặt hồ.
"Ngươi nghĩ đó là cái gì? Là một món thiên tài địa bảo giúp tăng tu vi sao?" Lão cười khẩy. "Sai rồi. Thứ mà chúng nó đang tranh giành, không phải là cơ duyên, mà là một cái chìa khóa của một nhà tù."
Trần An chấn động.
"Đồng Đế Sơn này, không phải là một ngọn núi bình thường," Lão Tửu Quỷ tiếp tục nói. "Nó chính là một cái nhà tù tự nhiên, và sâu bên dưới lòng đất, đang trấn yểm một con Thái Cổ Địa Long đã ngủ say từ thời đại hồng hoang. Giọt Địa Tâm Nhũ này, chính là tinh hoa của long mạch, là vật dùng để duy trì sự vững chắc của phong ấn."
Sự thật kinh hoàng được hé lộ.
"Nếu nó bị một kẻ mang đầy tà niệm và lòng tham lấy đi, hoặc tệ hơn, bị phá hủy trong trận chiến," lão ta nói tiếp, "phong ấn sẽ yếu dần, con Địa Long sẽ thức giấc. Khi đó, không chỉ là Tây Nguyên, mà cả cõi Nam này, sẽ chìm trong biển lửa."
"Ta gọi ngươi đến đây, không phải để tranh đoạt. Mà là để tìm một người xứng đáng, có thể kế thừa và dung hợp với giọt Địa Tâm Nhũ này, trở thành người giữ ấn mới, gánh vác lấy trách nhiệm trấn giữ ngọn núi này."
Lão Tửu Quỷ nhìn thẳng vào mắt Trần An. "Người có Hỗn Độn Thủy Mộc Linh Căn, có trong mình sinh khí của Thần Mộc, có một trái tim nhân hậu không bị lòng tham che mờ. Người đó, chính là ngươi."
Trần An hoàn toàn sững sờ. Đây không phải là một món quà, mà là một trách nhiệm vô cùng nặng nề. Chấp nhận nó, có nghĩa là anh sẽ phải gắn liền số phận của mình với ngọn núi này, với sự an toàn của cả vùng đất này.
Nhưng nếu từ chối, hàng triệu người dân sẽ phải đối mặt với một thảm họa không thể tưởng tượng.
Trong một khoảnh khắc, hình ảnh của ba mẹ, của quê hương An Giang, của những người dân làng Tây Nguyên hiền lành hiện lên trong đầu anh. Anh không cần phải suy nghĩ.
"Vãn bối... xin nguyện ý," anh nói, giọng nói vô cùng kiên định.
Lão Tửu Quỷ nghe xong, liền phá lên cười ha hả, tiếng cười đầy vẻ sảng khoái và hài lòng. Lão ta đứng dậy, cái dáng vẻ lảo đảo say xỉn đã biến mất, thay vào đó là một khí thế của một bậc tông sư, một uy áp kinh thiên động địa.
"Tốt! Vậy thì, bây giờ chúng ta phải dọn dẹp đám ruồi bọ này đã, để ngươi có thể yên ổn nhận lấy truyền thừa."
Lão Tửu Quỷ và Trần An, một lão một trẻ, một tiền bối một hậu bối, đứng cạnh nhau, ánh mắt cùng nhìn về phía chiến trường hỗn loạn.
Cuộc chiến thực sự, giờ mới bắt đầu.