Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 4: Quốc Lộ 1A



Chương 4: Quốc Lộ 1A

Hành trình trở về quê hương vô cùng gian nan. Quốc lộ 1A, con đường vốn tấp nập xe cộ, nay đầy những chiếc xe bị bỏ lại, và những dòng người tị nạn đang đi bộ. Mọi người đi thành từng nhóm để bảo vệ lẫn nhau. Trần An cũng nhập vào một nhóm như vậy.

Sau một ngày đi bộ, họ đã ra khỏi địa phận thành phố, tiến vào vùng đồng ruộng của Long An. Nguy hiểm từ con người đã giảm bớt, nhưng một loại nguy hiểm khác lại xuất hiện.

Đêm đó, khi họ đang nghỉ chân trong một ngôi nhà hoang ven đường, những tiếng tru ghê rợn bắt đầu vang lên.

Một bầy chó hoang tấn công họ.

Nhưng đây không phải là những con chó bình thường. Chúng to lớn hơn, tốc độ nhanh hơn, đôi mắt đỏ ngầu như máu, và móng vuốt sắc như dao. Linh khí của đất trời đã biến chúng thành những con Yêu thú cấp thấp đầu tiên.

Sự hoảng loạn nổ ra. Mọi người la hét, bỏ chạy. Trần An, với các giác quan đã được cường hóa, là một trong số ít người có thể phản ứng kịp. Anh cầm con dao làm bếp, đứng chắn trước một vài người già và trẻ em.

Một con yêu thú lao đến, cắn vào cánh tay anh. Máu chảy ra.

Dòng máu đó, thấm vào khúc gỗ trầm hương trên ngực anh.

Trong khoảnh khắc, khúc gỗ tỏa ra một luồng sáng xanh biếc dịu nhẹ mà chỉ mình anh thấy.

Một luồng năng lượng thuần khiết, ấm áp chảy từ khúc gỗ vào cơ thể anh. Vết thương trên tay anh ngưng chảy máu, cơn đau giảm đi rõ rệt, và sức lực của anh dường như được hồi phục.

Anh nhận ra bí mật của món gia bảo.

Được sức mạnh cổ vũ, anh không còn sợ hãi
nữa. Anh lợi dụng những chiếc xe hỏng làm vật cản, dùng sự lanh lợi của mình để né tránh, và dùng con dao để tấn công vào những điểm yếu của bầy chó.

Sau một hồi vật lộn, anh đã đâm trúng cổ con đầu đàn. Con đầu đàn ngã xuống, những con còn lại hú lên một tiếng rồi bỏ chạy vào bóng tối.

Trận chiến kết thúc. Những người sống sót nhìn Trần An với ánh mắt vừa biết ơn, vừa có chút sợ hãi.

Trần An nhìn con dao dính máu trên tay, rồi lại nhìn khúc gỗ trên ngực. Anh hiểu ra, trong cái thế giới mới đầy rẫy nguy hiểm này, thứ mà anh có thể dựa vào, không phải là may mắn, mà chính là món quà bí ẩn của ông nội, và sự can đảm của chính bản thân mình.

Con đường về An Giang còn rất dài, và những thử thách như thế này, mới chỉ là bắt đầu.