Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 38: Rừng Già Nước Độc



Chương 38: Rừng Già Nước Độc

Trần An tiến vào một khu rừng già thuộc địa phận tỉnh Đắk Nông. Nơi đây cây cối mọc um tùm, che khuất cả ánh mặt trời, không khí ẩm ướt và có mùi của lá cây mục. Theo bản đồ, anh phải đi xuyên qua khu rừng này để đến được Đồng Đế Sơn.
Nhưng khu rừng này vô cùng nguy hiểm. Không chỉ có yêu thú, mà còn có những vùng nước độc, những đầm lầy có thể tỏa ra chướng khí làm cho người tu luyện bị ảo giác.
Khi đang cẩn thận đi qua một khu đầm lầy, anh bỗng nghe thấy tiếng vũ khí va chạm và tiếng gầm gừ ở phía trước. Anh vận dụng khinh công, nhẹ nhàng leo lên một cây cổ thụ để quan sát.
Anh thấy một nhóm người, khoảng năm, sáu người, đang bị bao vây bởi một bầy sói lửa. Những con sói này có bộ lông màu đỏ rực, có thể phun ra những quả cầu lửa nhỏ, vô cùng hung hãn.
Nhóm người kia không phải là Võ tu hay pháp sư theo kiểu mà anh từng gặp. Họ là những người dân tộc bản địa, có lẽ là người M'Nông hoặc Ê Đê, da ngăm đen, mặc trang phục truyền thống. Vũ khí của họ là những cây lao, cây rựa, nhưng trên đó đều được khắc những ký tự cổ xưa, tỏa ra một luồng linh lực kỳ lạ. Người đứng đầu là một cô gái trẻ, gương mặt xinh đẹp, hoang dã, đôi mắt sáng như sao. Cô ta đang cầm một cây cung, mỗi mũi tên bắn ra đều mang theo sức mạnh của gió, vô cùng chuẩn xác.
Họ chiến đấu rất dũng mãnh, phối hợp ăn ý, nhưng bầy sói lửa quá đông. Tình thế của họ ngày càng trở nên nguy hiểm.
Trần An, từ trên cây, không chút do dự. Anh không thể thấy chết mà không cứu.
Anh không lao ra tấn công. Anh chỉ lặng lẽ vận khởi Long Xà Thủy Kinh. Với Hỗn Độn Thủy Mộc Linh Căn của mình, khu rừng già ẩm ướt này chính là một địa lợi khác của anh.
Anh điều khiển hơi nước trong không khí, tạo thành một màn sương dày đặc, bao phủ lấy cả khu vực. Tầm nhìn của bầy sói lửa lập tức bị hạn chế. Rồi, anh điều khiển những cây dây leo dưới đất, khiến chúng trồi lên, trói lấy chân của những con sói.
Bầy sói lửa đang chiếm ưu thế bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn.
Chớp lấy thời cơ, cô gái bắn cung hét lớn một tiếng bằng ngôn ngữ của dân tộc mình. Cả nhóm người lập tức phản công, nhanh chóng tiêu diệt những con sói bị mắc kẹt. Con đầu đàn thấy tình thế không ổn, hú lên một tiếng rồi dẫn cả bầy bỏ chạy vào trong rừng sâu.
Trận chiến kết thúc.
Màn sương tan đi. Trần An từ trên cây nhảy xuống.
Nhóm người dân tộc bản địa nhìn anh với ánh mắt đầy cảnh giác và ngạc nhiên. Họ không hiểu tại sao một người lạ mặt lại ra tay giúp đỡ.
Cô gái bắn cung bước lên, cây cung vẫn còn giương sẵn, giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ đề phòng. "Ngươi là ai? Tại sao lại giúp chúng tôi?"
Trần An mỉm cười hiền hòa, chắp tay. "Tại hạ là Trần An, chỉ là một người qua đường. Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi."
Anh nhìn họ, cảm nhận được trên người họ một luồng linh lực rất gần gũi với thiên nhiên, một con đường tu luyện hoàn toàn khác. Anh biết, mình đã gặp được những người con thực sự của núi rừng Tây Nguyên.